Lúc trước Dương Khai đã kiểm tra sơ lược mũi tên nhỏ nên hắn tò mò về vật trong hộp ngọc kia hơn.
Hộp ngọc này không biết làm bằng vật liệu gì, không ngờ có thể ngăn cản thần niệm xâm nhập, hiển nhiên cấp bậc không thấp, Dương Khai bắn ngón tay, mở nắp hộp ra.
Năng lượng tinh thuần mạnh mẽ đánh ra, làm cho Dương Khai đang mong chờ sáng cả mắt, không khỏi hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.
Dương Khai nhìn thấy trong hộp là hai khối tinh thể sáu cạnh trắng tinh không tì vết, mỗi một khối lớn chừng móng tay, nhưng dưới thần thức của hắn, trong hai khối tinh thể này chứa lượng năng lượng làm cho hắn biến sắc.
- Đây là cái gì? Dương Khai lẩm bẩm, đưa tay cầm một khối tinh thể lên, đưa lên mắt cẩn thận đánh giá.
Tinh thể này thoạt nhìn khá giống thánh tinh, nhưng cấp bậc và tính chất hơn xa thánh tinh, cho dù là thánh tinh nguyên mà Thạch Khổi ngưng luyện ra cũng không thể so sánh.
Căn bản không cùng một cấp bậc.
Năng lượng chứa trong tinh thể này dường như đã thoát khỏi phạm vi thánh tinh.
Dương Khai sợ hãi.
Hắn đi đây đi đó nhiều năm như vậy, cơ duyên phong phú, thấy được không ít thứ tốt, cho dù là bí bảo cấp Hư Vương, hắn cũng có mấy kiện, thứ có thể làm hắn động tâm không nhiều.
Mà hai khối tinh thể trước mắt này chính là một trong số đó.
Hắn nhìn hồi lâu vẫn không biết thứ này là gì, chỉ dò xét được nguồn năng lượng khổng lồ trong đó đạt trình độ tinh thuần đến khó tin, có thể không cần luyện hóa mà trực tiếp hấp thu vào cơ thể, bổ sung thánh nguyên, Dương Khai chỉ hấp thu một chút, liền cảm giác thánh nguyên tiêu hao lúc trước đã hồi phục lại.
Mà khối thánh tinh trên tay không biến hóa chút nào, dường như năng lượng trong đó dùng mãi không hết.
Dĩ nhiên đây là chuyện không thể nào, chỉ có thể nói số năng lượng mà Dương Khai hút so với trữ lượng trong nó như cửu ngưu nhất mao vậy, hoàn toàn không đáng kể nên không thấy biến hóa.
Thánh tinh thượng phẩm và thánh tinh nguyên mà so với hai khối kết tinh trước mặt cũng như một trời một vực.
Đồ tốt! Dương Khai mỉm cười.
Tuy hắn chưa bao giờ lo lắng vấn đề thánh nguyên khô kiệt, dù là đang chiến đấu hay bất cứ lúc nào cũng không cần phải bổ sung thánh nguyên, nhưng hai khối kết tinh này vẫn có trợ giúp rất lớn.
Ít nhất thì sau này đột phá không cần phải đi tìm nơi có thiên địa linh khí nồng đậm.
Chỉ cần có hai khối này, tùy tiện chỗ nào cũng có thể đột phá, không cần lo lắng vấn đề thiên địa linh khí không đủ.
Bất quá loại át chủ bài này Dương Khai không dễ dàng sử dụng, trừ việc bổ sung linh khí khi đột phá, nói không chừng còn có tác dụng khác.
Xem xét một hồi, Dương Khai trịnh trọng bỏ hai khối kết tinh vào hộp ngọc, cất cẩn thận.
Lúc này mới bắt đầu kiểm tra cẩn thận mũi tên nhỏ.
Mũi tên nhỏ này rõ ràng là một kiện bí bảo, chỉ có điều tạo hình hơi kỳ lạ, chỉ dài hơn nửa xích, trên thân tiễn có khắc hai chữ Vũ Linh, hiển nhiên là tên bí bảo.
Đầu đuôi Vũ Linh Tiễn được khảm một khối ngọc thạch không biết tên, trắng tinh không tì vết.
Mà bí bảo lại không có nửa điểm năng lượng dao động.
Điều này rất kỳ quái, nếu là bí bảo thì phải có cấp bậc, chỉ cần có cấp bậc sẽ phát ra năng lượng dao động để người khác có thể phân loại.
Nhưng Vũ Linh Tiễn này lại thoát khỏi quy luật này, thoạt nhìn tầm thường, cho dù dùng thần niệm quét qua cũng không có gì khả nghi, giống như một món vũ khí bình thường.
Có thể đặt cùng chỗ với hai khối tinh thể kia thì không thể là vật bình thường được, chỉ là tạm thời Dương Khai không nhận ra được.
Nghĩ một hồi, Dương Khai thúc giục thánh nguyên rót vào Vũ Linh Tiễn.
Thí nghiệm uy năng của bí bảo, bình thường ai cũng làm vậy.
Rất thuận lợi, Vũ Linh Tiễn đón nhận thánh nguyên, theo đó hai viên ngọc thạch được khảm cũng dần thay đổi, từ từ biến thành đen.
Cẩn thận dò xét, còn phát hiện trong màu đen ẩn chứa một tia lửa đỏ rất nóng.
Màu sắc của Ma diệm!
Dương Khai giật mình, vừa chú ý biến hóa của ngọc thạch, vừa tiếp tục rót thánh nguyên vào Vũ Linh Tiễn.
Thời gian trôi qua, một hồi lâu sau, Dương Khai mới ngừng rót thánh nguyên, nhìn Vũ Linh Tiễn.
Lúc này mũi tên bỗng tản ra dao động năng lượng cực mãnh, nhìn không kém bí bảo Hư cấp thượng phẩm chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
Dao động năng lượng cổ quái này không ngờ lại tăng cường theo lượng thánh nguyên mình rót vào!
Hơn nữa, Hư cấp thượng phẩm còn lâu mới tới cực hạn của nó.
Chỉ có điều tu vi của Dương Khai có hạn nên chỉ rót thánh nguyên vào tới mức ngang với bí bảo Hư cấp thượng phẩm mà thôi.
Dương Khai rót thánh nguyên ước chừng một canh giờ, đủ thấy lượng thánh nguyên kinh khủng cỡ nào.
Đổi lại một võ giả Phản Hư Cảnh khác không thể rót suốt một canh giờ như vậy, chỉ có Dương Khai với trữ lượng thánh nguyên khổng lồ trong cơ thể mới có thể bất chấp tất cả mà làm vậy.
Dương Khai âm thầm tính một chút, lượng thánh nguyên lần này mình rót vào nang với võ giả Phản Hư tam tầng cảnh!
Nói cách khác, nếu để một Phản Hư Cảnh có được Vũ Linh Tiễn này, cho dù là tam tầng cảnh, cũng phải dùng toàn bộ lực lượng bản thân mới làm được.
Nếu là nhất tầng cảnh lưỡng tầng cảnh thì chắc phải rót mấy lần, mười mấy lần mới có thể làm nó bão hòa.
Dương Khai líu cả lưỡi.
Sau đó hắn lại nhìn hai viên ngọc thạch được khảm trên Vũ Linh Tiễn.
Trên thân bí bảo có tổng cộng 2 khối ngọc thạch, chắc cũng có thể rót thánh nguyên vào.
Nghĩ vậy, Dương Khai tiếp tục thúc giục thánh nguyên.
Lại một lúc lâu sau, ngọc thạch trên Vũ Linh Tiễn mới đạt tới trạng thái bão hòa, chứng tỏ phán đoán của Dương Khai là đúng.
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, vẻ mặt Dương Khai trở nên vui mừng, tuy không biết Vũ Linh Tiễn này do bậc cao nhân nào luyện chế, nhưng nó chắc chắn là một kiện bí bảo không thể tin được, nếu dùng đúng cách có thể dứt điểm rất tốt.
Hơn nữa, mình chưa luyện hóa mà nó vẫn có thể đón nhận thánh nguyên của mình một cách thuận lợi, có thể thấy Vũ Linh Tiễn vốn không có chủ nhân, hoặc sau một thời gian dài, sinh mạng lạc ấn của chủ nhân đã biến mất, trở thành vật vô chủ.
Bây giờ mình chỉ cần luyện hóa một chút thì nó sẽ thành của mình.
Nghĩ là làm, Dương Khai không chút chần chờ, hai tay cầm Vũ Linh Tiễn, bắt đầu rót thần niệm vào đó để khắc sinh mạng lạc ấn và thần niệm khí tức của mình vào đó.
Ngày qua ngày, thời gian dần trôi qua.
Nửa tháng sau, Dương Khai đứng lên, tâm niệm vừa động, Vũ Linh Tiễn liền hóa thành một tia lưu quang chui vào trong thân thể.
Luyện hóa thuận lợi hơn hắn nghĩ, Dương Khai không biết có phải do bí bảo thượng cổ khác với bí bảo hiện tại hay không, hắn chỉ tốn nửa tháng ngắn ngủi đã luyện hóa Vũ Linh Tiễn thành công, ngắn hơn nhiều so với lúc luyện hóa những bí bảo khác.
Sau khi luyện hóa, Dương Khai hoàn toàn hiểu rõ uy lực và hạn chế của Vũ Linh Tiễn.
Nghiêm túc mà nói, uy lực của Vũ Linh Tiễn to lớn, hai viên ngọc thạch không biết tên trên thân tiễn có thể đón nhận lượng lớn thánh nguyên và ngưng luyện bên trong, tạo thành một đòn công kích cực mạnh.
Khi gặp cường địch, chỉ cần kích phát linh trận bên trong là có thể phát ra công kích, đòn công kích này cho dù là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh dính phải cũng không dễ thở.
Uy lực to lớn, nhưng cũng có hạn chế.
Bởi vì trên Vũ Linh Tiễn chỉ có hai khối ngọc thạch, cho nên dù được bổ sung năng lượng đầy đủ, cũng chỉ có thể dùng hai lần!
Sau hai lần, năng lượng trong ngọc thạch sẽ tiêu hao hết, muốn dùng nữa thì phải tiếp tục bổ sung năng lượng.
Với khả năng của Dương Khai cũng phải mất môt canh giờ để bổ sung, cho nên trong trận chiến, Vũ Linh Tiễn chỉ có thể dùng được hai lần.
Mặc dù có hạn chế, nhưng cũng không thể chối bỏ uy lực cường đại của Vũ Linh Tiễn, ít nhất thì Dương Khai cũng khá hài lòng với bí bảo này.
Trên đời không có chuyện hoàn mỹ, uy lực Vũ Linh Tiễn rất kinh khủng, sao có thể dùng được liên tục?
Dương Khai muốn thử nghiệm uy lực của Vũ Linh Tiễn, nhưng lại không có mục tiêu thích hợp nên cũng chịu, hắn liền ra khỏi sơn động sau đó bay đi.
Mấy ngày kế tiếp, hắn luôn ở sâu bên trong Lạc Đế Sơn.
Giờ hắn đã biết chuyện động phủ của võ giả thượng cổ không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa cũng có thu hoạch, đương nhiên là cố gắng tìm kiếm tiếp, dù sao cũng không ai chê mình có quá nhiều đồ tốt.
Đáng tiếc hình như nơi đây có nhiều võ giả đi vào nên mấy ngày kế tiếp, mặc dù Dương Khai có phát hiện nhưng không có thu hoạch, đồ vật trong động phủ đã bị người khác lấy sạch.
Thường xuyên có chuyện giết người đoạt bảo xảy ra, đánh lén và phản đánh lén ở đây như cơm bữa, chẳng có gì lạ.
Một ngày, Dương Khai lại lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào.
Mặc dù vào Lạc Đế Sơn tầm bảo không có thu hoạch gì, nhưng hắn vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, cho nên thỉnh thoảng lại lấy la bàn truyền tin ra, thử liên lạc với Tiền Thông.
Chỉ có điều không biết Tiền Thông và Phí Chi Đồ đã đi đâu, Dương Khai vẫn không liên lạc được.
Nhưng lần này thì khác, thần niệm vừa được rót vào, Dương Khai nhanh chóng cảm thấy một đạo thần niệm khác từ la bàn truyền tới, hắn nhướng mày, vội vàng kiểm tra.
Một lát sau, hắn thu hồi la bàn, xác định phương hướng sau đó bay đi.
Cách đây ngoài 100 ngàn dặm, vô số cường giả Phản Hư Cảnh đang tụ tập lại, chăm chú nhìn tòa lầu các ẩn hiện trong dãy núi trước mặt.
Di chỉ tông môn thượng cổ!
Mặc dù có rất nhiều võ giả thích tìm kiếm động phủ của võ giả thượng cổ để có thu hoạch, nhưng khi nghe tin các thế lực lớn đang tập hợp cường giả ở đây thì ai cũng theo tới.
Dù sao di chỉ tông môn thượng cổ quá hấp dẫn, ai mà không muốn vào đó tìm vài thứ tốt?
Lúc này, các thế lực lớn và nhiều cường giả đang tụ tập ở đây, đội hình cực mạnh, so với lần Đế Uyển mở ra còn kinh khủng hơn.