- Ừm, vậy thì tốt. Biết tình hình của Thẩm Thi Đào, Dương Khai yên lòng.
- Vì sao Dương tông chủ lại xuất hiện ở chỗ này? Mặc Vũ thắc mắc hỏi Dương Khai.
- Không đủ may mắn! Dương Khai cười khổ, kể đơn giản chuyện sau khi mình ra ngoài, Cố Chân cùng Mặc Vũ nghe mà cảm khái không thôi.
Nói tới mấy người Mặc Vũ ra khỏi Đế Uyển cũng thật là may mắn, vừa vặn ở ngay gần Càn Thiên Tông, cho nên không tốn thời gian liền về đến tông môn.
- Hành trình Đế Uyển lần này thật là ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ cấm địa này lại trải khắp Tinh Vực, mà U Ám Tinh ta lại tổn thất nặng nề. Cố Chân thở dài.
- Ồ? Không biết có thế lực nào xuất hiện tổn thất? Dương Khai lập tức có hứng thú.
- Tạm thời còn không dám chắc, nhưng mà lão phu trở về vẫn luôn tìm hiểu tin tức, nghe nói giáo chủ đại trưởng lão Ma Huyết Giáo đã đồng loạt ngã xuống trong Đế Uyển.
Dương Khai gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
Hai người Ma Huyết Giáo chính là do mình ra tay tiêu diệt, tự nhiên là hắn biết rõ tình hình cụ thể hơn ai khác.
Mấy người Cố Chân lại không nhìn ra dấu vết gì, chỉ nghĩ hai cường giả Ma Huyết Giáo đụng phải các cao thủ hành tinh khác trong Đế Uyển mới ngã xuống, tiếp tục nói: - Ngoài bọn họ ra, còn có Thành Bằng Huyên đại trưởng lão Lôi Đài Tông cũng ngã xuống, Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh bị trọng thương, nhưng may trốn được một kiếp. Lưu Ly Môn Cung Tinh Hà cũng không trở về, các thế lực khác cũng tổn thất ít nhiều, Càn Thiên Tông ta có thể bình yên, quả thật là may mắn.
- Ngay cả Thành Bằng Huyên cùng Cung Tinh Hà cũng chết? Dương Khai kinh hãi.
- Không sai, tuy rằng tin tức chưa truyền ra, nhưng quả là xác thật. Cố Chân nghiêm nghị gật đầu, Dương Khai cũng không hoài nghi, giữa những thế lực lớn vốn sẽ gieo con cờ nằm vùng bên đối phương, có thể tìm hiểu tin tức.
- Vậy Ảnh Nguyệt Điện thì sao? Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, Ngụy Cổ Xương thế nào? Dương Khai gấp gáp hỏi.
- Dương tông chủ đừng nóng vội, bọn họ không sao. Mặc Vũ cười khẽ. - Thật ra là Tiền lão quỷ rất tinh minh, chuyến này bọn họ không đi sâu vào Đế Uyển, chỉ thăm dò bên ngoài thôi.
- Thì ra vậy. Dương Khai không khỏi thở ra, cũng bội phục Tiền Thông cẩn thận. Không thể nói Tiền Thông nhát gan, xem chừng lúc đó không có Ngụy Cổ Xương, lão cùng Phí Chi Đồ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội xâm nhập Đế Uyển. Nhưng mà dẫn theo Ngụy Cổ Xương thì không được, sở dĩ không đi sâu vào, khẳng định là cũng tính toán cho hắn.
Chính vì cẩn thận như thế, mới làm mấy người Tiền Thông thoát khỏi khả năng bị tổn thất. Ngay cả cường giả như Thành Bằng Huyên, Cung Tinh Hà cũng ngã xuống trong đó, thực lực của Tiền Thông Phí Chi Đồ có mạnh hơn nữa cũng có khả năng gặp vận mệnh như thế.
Lần này Đế Uyển mở ra, tuy rằng có không ít người thu hoạch lớn, nhưng cũng làm rất nhiều tông môn tổn thất nặng nề. Trước khi đi vào, không ai ngờ hành trình Đế Uyển lần này lại nguy hiểm như thế.
Nếu sớm biết được, chỉ sợ sẽ không có nhiều người xua nhau đi như thế.
- U Ám Tinh ta so sánh với những hành tinh tu luyện khác, vẫn có chênh lệch lớn. Tuy rằng bởi vì pháp tắc thiên địa, áp chế chúng ta không thể nhìn thấu ảo diệu Hư Vương Cảnh, làm chúng ta thăm dò cảnh giới Phản Hư Cảnh đến cực hạn, nhưng dù sao không có cường giả Hư Vương Cảnh chỉ điểm, bí bảo linh đan đều kém hơn người ta, chiến đấu với những người đó luôn cảm thấy bó tay bó chân. Cố Chân thở dài.
- Đúng thế, nếu U Ám Tinh ta cũng sinh ra cường giả Hư Vương Cảnh, tình huống này có khi đã không xảy ra. Mặc Vũ cũng gật đầu phụ họa.
- Dù là nói thế, nhưng thăng cấp Hư Vương Cảnh thì nào dễ như thế? Lục Hiên thần sắc ảm đạm, lắc đầu. - Mấy chục ngàn năm qua, U Ám Tinh ta không còn sinh ra cường giả Hư Vương Cảnh. Lần trước Lưu Viêm Sa Địa đã từng xuất hiện một trái Hồng Chúc Quả, theo ta được biết, Phiêu Miểu Điện Đường lão thất phu tuy rằng lấy được mảnh nhỏ Hồng Chúc Quả, cũng sử dụng luyện hóa, nhưng không hề có thu hoạch, lãng phí vô ích linh quả hảo hạng mà.
- Nào chỉ Đường lão thất phu, Lưu Ly Môn cũng lấy được một mảnh Hồng Chúc Quả, Cung Tinh Hà cũng luyện hóa, còn không phải không có hiệu quả gì, bằng không sao lần này hắn lại ngã xuống.
- Thật ra, muốn đột phá Hư Vương Cảnh, cũng không phải không có cách. Mặc Vũ có suy đoán. - U Ám Tinh có pháp tắc thiên địa áp chế, nhưng chỉ cần chúng ta có thể rời U Ám Tinh, đi những hành tinh có điều kiện tu luyện ổn định, tự nhiên sẽ có cơ hội đột phá đến Hư Vương Cảnh.
Nghe vậy, Cố Chân cùng Lục Hiên chấn động.
Dương Khai liếc ba người, bỗng nhiên bật cười nói: - Ba vị tiền bối, có gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.
Dương Khai thẳng thắng như vậy, làm ba người Mặc Vũ lúng túng, hồi lâu sau, Mặc Vũ mới ho khan: - Là thế này, Dương Khai, chúng ta thật muốn hỏi cậu, có thể cho quý tông mượn chiến hạm cấp Hư Vương để đi đường xa?
Quả nhiên!
Dương Khai cười hiểu ý, vừa rồi nghe 3 người ngươi một lời ta một câu nhắc tới Hư Vương Cảnh, hắn đã có suy đoán, bây giờ vừa thử, lập tức liền hiểu tính toán của 3 người.
Hiển nhiên bọn họ có ý bắt nhờ xe, rời U Ám Tinh, đi hành tin khác để nhìn thấu huyền bí Hư Vương Cảnh.
Điều này cũng là thường tình.
- Nếu ta nói... cũng có ý này thì sao? Dương Khai cười khẽ.
Ba người Cố Chân đều rung lên, ánh mắt sáng ngời.
- Chẳng những có ý này, hơn nữa trong thời gian gần đây, sẽ làm như vậy. Dương Khai nói lời kinh người.
- Lời này là thật? Mặc Vũ đứng vụt dậy, Cố Chân cùng Lục Hiên cũng kích động.
- Là thật! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Thật quá tốt, quá tốt! Mặc Vũ thì thào, bỗng nhiên xoa tay, rụt rè nhìn Dương Khai nói:
- Dương tông chủ, đã nói thế này, Mặc mỗ cũng không vòng vo, xin hỏi chiến hạm kia có thể chở bao nhiêu người?
- Mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt Mặc Vũ sáng ngời, cắn răng, trầm giọng nói: - Có thể cho Càn Thiên Tông ta chiếm 2.... không, 1 cái danh ngạch được không?
Cố Chân cùng Lục Hiên cũng trong mong nhìn sang, Cố Chân nói: - Đương nhiên, sẽ không chiếm trắng một ghế quý giá này, chúng ta có thể trả giá tương ứng.
- Một cái đủ rồi? Dương Khai có chút bất ngờ.
- Đủ rồi! Cố Chân nghiêm nghị gật đầu. - Nếu như có thể, chúng ta đương nhiên hy vọng mọi người có thể rời U Ám Tinh, nhưng nếu như mất hết cao thủ, Càn Thiên Tông không người trấn giữ sẽ bị người ta thừa cơ. Huống chi, thăng cấp Hư Vương Cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, có một danh ngạch thử nghiệm là đủ rồi.
- Nếu nói vậy, ta có thể đồng ý.
Dương Khai gật đầu.
Nghe vậy, ba người Càn Thiên Tông mừng rỡ không thôi, về phần danh ngạch này là cho ai, vậy để cho Càn Thiên Tông đau đầu, Dương Khai không phải để ý.
Sau đó, Dương Khai báo cho bọn họ, đợi tới khi mình vận dụng chiến hạm rời U Ám Tinh, sẽ truyền tin thông báo bọn họ, cứ kiên nhẫn chờ đợi, ba người tự nhiên không có ý kiến.
Một đêm yên tĩnh, sang ngày thứ hai, Dương Khai dẫn theo Hoàng Quyên cùng Lâm Vận Nhi từ giã ba người Càn Thiên Tông.
Mấy người Cố Chân dù có lòng muốn giữ lại, nhưng cũng biết Dương Khai vừa ra khỏi Đế Uyển, có nhiều chuyện phải làm, tự mình đưa hắn đi pháp trận không gian Mặc Hải Thành.
Trạm kế tiếp của Dương Khai là Ma Huyết Thành!
Ma Huyết Thành là thành trì của Ma Huyết Giáo nắm giữ, không xa Lưu Viêm Sa Địa.
Lúc trước Dương Khai ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa, vừa lúc đụng phải Đặng Ngưng đệ tử Ma Huyết Giáo, mới lấy được bí thuật Ma Huyết Ti, sau đó theo Đặng Ngưng dẫn đường đi Ma Huyết Thành.
Tuyến đường này không sai, nhưng Cố Chân báo cho hắn biết, hiện tại bên Ma Huyết Thành có thể không yên ổn, bảo hắn cẩn thận.
Ma Huyết Thành quả thật rất không yên ổn.
Khi ba người Dương Khai từ Mặc Hải Thành truyền tống đến Ma Huyết Thành, lập tức nhận ra trong thành rung chuyển không yên, hơn nữa rất nhiều người đang chiến đấu.
Không gì khác, đại trưởng lão cùng giáo chủ Ma Huyết Giáo đều ngã xuống trong Đế Uyển, quyền lớn trong giáo không ai nắm giữ, những trưởng lão khác tự nhiên phải tranh giành.
Ma Huyết Giáo vốn là thế lực thích nội chiến, có lý do này, toàn bộ Ma Huyết Giáo đang rung chuyển không yên, Ma Huyết Thành đương nhiên cũng trở nên hỗn loạn.
Thậm chí ngay cả đại điện pháp trận không gian cũng không có người trông giữ, toàn bộ đệ tử Ma Huyết Giáo đều bị cuốn vào trong trận thị phi này, trong thành không ngừng xảy ra những cảnh giết người và bị giết.
Đến Ma Huyết Thành, Dương Khai thả ra thần niệm, nhanh chóng nắm giữ tình cảnh trong thành, cũng không e ngại, vận chuyển thánh nguyên bao bọc kéo theo Hoàng Quyên cùng Lâm Vận Nhi, một đường bay ra ngoài thành.
Giữa đường có kẻ ngăn cản, toàn bộ đều thành vong hồn dưới tay Dương Khai.
Với thực lực của hắn hiện tại, dù đụng phải Phản Hư tam tầng cảnh cũng không sợ, đừng nói những hạng chó mèo này.
Đệ tử Ma Huyết Giáo nhanh chóng ý thức được Dương Khai mạnh mẽ, không ai dám ngăn cản hắn nữa. Huống chi, Dương Khai đi vội vàng, vừa nhìn là biết cường giả đi ngang qua, ai lại khi không ngăn cản hắn? Chẳng phải là muốn chết hay sao?
Cho nên không quá mười mấy nhịp thở, Dương Khai dẫn Hoàng Quyên Lâm Vận Nhi rời Ma Huyết Thành, chạy thẳng Lưu Viêm Sa Địa cách đó 100 ngàn dặm.
Một ngày sau, Dương Khai tìm được một tòa cung điện hoa lệ ở ngoài Lưu Viêm Sa Địa, trực tiếp lao vào.
Dương Khai cũng lần đầu vào cung điện này, nó thuộc Lăng Tiêu Tông, bên trong có một pháp trận không gian, Dương Viêm bố trí để tiện cho đệ tử Lăng Tiêu Tông ra vào.
Dù sao diện tích Lưu Viêm Sa Địa quá lớn, nếu chỉ dựa vào bay, từ nơi này phải bay mấy ngày mới đến tổng đà Lăng Tiêu Tông, có pháp trận không gian chuyên mônra vào thì khác, rút ngắn thời gian qua lại.
Lúc này trong cung điện chỉ có 2 đệ tử Lăng Tiêu Tông trực canh gác, tu vi không đáng kể, chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh. Thực lực như vậy trên U Ám Tinh không là gì, nhưng hiện tại danh tiếng Lăng Tiêu Tông như mặt trời giữa ban trưa, căn bản không ai dám gây sự, bởi vậy canh gác ở đây không phải lo an toàn. Hơn nữa xung quanh cung điện còn có đại trận của Dương Viêm bố trí, nếu có kẽmượn pháp trận không gian chỗ này xâm nhập Lăng Tiêu Tông, sẽ bị đại trận ngăn cản, đệ tử canh gác có đủ thời gian phá hỏng pháp trận không gian.