Nhìn Dương Khai cùng Hoàng Quyên một hỏi một đáp, có vẻ quen thuộc, chưởng quỹ lại trở nên không kiêng nhẫn, theo bản năng hắn nghĩ rằng người quen với hạng khốn cùng như Hoàng Quyên, khẳng định cũng không phải hạng người giàu có gì.
Huống chi, Dương Khai vừa đi ra từ Đế Uyển, đã trải qua nhiều trận đại chiến, lại một hơi bay từ ngoài biển vào Lâm Hải Thành, một đường bụi bặm, nhìn bề ngoài có vẻ không ổn.
Lúc này sắc mặt trầm xuống, không còn nịnh nọt lấy lòng nữa, trầm giọng nói:
- Nếu hai vị muốn ôn chuyện cũ, có thể đừng ở đây cản trở tiệm nhỏ kinh doanh. Tùy tiện kiếm một chỗ, các người muốn nói chuyện bao lâu cũng được.
Nghe vậy, Dương Khai tùy tiện liếc sang, biết người này mắt chó khinh người, không khỏi căm tức, hừ lạnh nói: - Bách Linh đan bao nhiêu thánh tinh một viên?
- Sao? Ngươi muốn mua? Chưởng quỹ họ Thánh đánh giá Dương Khai, vẻ mặt hoài nghi.
- Sao vậy? Ta không được mua?
- Đương nhiên là được, nhưng mà tiện nhỏ vốn nhỏ, mua bán đều là tiền trao cháo múc...
Thành chưởng quỹ vừa nói xong, trước mặt có cái túi lớn lao tới, vội chụp lấy, thần thức quét qua, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, mặt mày hớn hở nói: - Được được, quý khách xin chờ.
Nói rồi, nhanh nhẹn lấy ra một viên Bách Linh đan đưa cho Dương Khai.
Cầm lấy Bách Linh đan, Dương Khai liền không muốn lôi thôi với hắn nữa. Đối phương chằng qua là võ giả Nhập Thánh Cảnh, tuy rằng phẩm hạnh không ra gì, nhưng tính toán chi li với hắn đúng là đánh mất thân phận của mình, chỉ gọi Hoàng Quyên: - Đi theo tôi.
- A. Hoàng Quyên ngơ ngác đáp, một lòng đi theo sau Dương Khai mà đi.
Không lâu sau, theo Dương Khai dẫn đường, hai người vào một gian khách điếm, lấy một sương phòng, Dương Khai đưa Bách Linh đan cho Hoàng Quyên, bảo nàng ngồi xuống điều tức.
Một ngày đêm sau, Hoàng Quyên khôi phục lại như ban đầu.
Tuy rằng Bách Linh đan không phải đan dược cao cấp cỡ nào, chỉ là cấp Thánh Vương hạ phẩm, nhưng là linh đan giải độc, dược hiệu không kém. Hoàng Quyên trúng độc không nặng, chỉ là kéo hơi dài, linh đan vào bụng, điều tức một hồi là thuốc đến bệnh trừ, đã không còn phải lo nữa.
Mở mắt ra, nữ nhân này ánh mắt phức tạp cảm tạ Dương Khai: - Thiếp thân cảm tạ Dương tông chủ giúp đỡ, ơn này cả đời khó quên.
Trong lúc nói, đã trở nên nghẹn ngào. Nếu lần này không phải trùng hợp gặp được Dương Khai, nàng không biết sẽ có kết cục gì. Bị độc này quấn thân lâu dài, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến thực lực, thậm chí làm cảnh giới rơi xuống, đây là hậu quả mà không võ giả nào chịu nổi.
- Chuyện nhỏ mà thôi. Dương Khai khoát tay. - Nhưng xem ra những năm qua Hoàng cung phụng không được khá lắm.
Hoàng Quyên nghe vậy, vuốt tóc rối bên tai, cười khổ nói: - Nào chỉ không khá, thật ra là hết sức gian khổ.
Sau khi nàng thoát ly Hải Khắc gia tộc mới biết một thân một mình tu luyện trên đời này là chuyện khó khăn cỡ nào, ban đầu còn không thấy, dù sao nàng làm cung phụng nhiều năm ở Hải Khắc gia tộc, cũng có để dành một chút.
Nhưng chờ nàng dùng xong tiền để dành, ác mộng liền bắt đầu.
Không có chỗ dựa, không có bối cảnh, mọi chuyện đều dựa vào bản thân. Hơn nữa nàng là nữ nhân, dù tuổi không nhỏ, nhưng cũng có chút tư sắc, thường bị những kẻ xấu xa dòm ngó, nhiều lần gặp nguy hiểm.
Nàng cũng muốn tìm gia nhập tông môn hay gia tộc gì đó, nhưng võ giả không rõ lai lịch như nàng, rất ít có người muốn nhận.
Bất đắc dĩ, nàng đành tìm những võ giả giống nàng ở Lâm Hải Thành, kết bạn ra ngoài săn thú biển kiếm sống. Nhưng chuyện này có nguy hiểm rất lớn, mấy năm qua Hoàng Quyên tận mắt thấy rất nhiều võ giả chết thảm ngoài biển, đội ngũ nàng đi theo cũng thay đổi một cái tiếp một cái, cũng may nàng khá may mắn, mỗi lần đều thoát chết.
Thẳng đến một lần đụng phải một con thú biển, không cẩn thận trúng độc, liền không ai hành động cùng nàng nữa. Bởi vì muốn loại trừ độc mình trúng, Hoàng Quyên đã bán hết của cải đổi tiền mặt, nhưng vẫn không gom đủ thánh tinh cho một viên Bách Linh đan, nàng đã đi cửa hàng dược kia nhiều lần, mỗi lần đều khổ sở cầu khẩn, nhưng chưởng quỹ họ Thành vẫn không chịu giúp.
Thẳng cho đến hôm nay gặp được Dương Khai.
Nghe nàng kể lại, Dương Khai gật đầu, trầm ngâm rồi chợt nói: - Cô có muốn trở về không?
- Trở về? Hoàng Quyên sửng sốt, vẻ mặt hồi tưởng, lắc đầu cười khổ nói: - Trở về không được, thiếp thân đã thoát ly Hải Khắc gia tộc, nào còn mặt mũi trở về? Huống chi, ta nghe nói mấy năm trước gia tộc đã sa thải tất cả cung phụng, chỉ để lại mấy trưởng lão trong tộc, dù ta trở về, bọn họ cũng sẽ không chào đón.
- Không không không, ta không phải nói trở về Hải Khắc gia tộc, ta nói là, đi tìm Vũ Y, gặp Thường Khởi cùng Hách An! Dương Khai giơ ngón tay lắc lắc.
- Ý ngài là... đi Lăng Tiêu Tông? Ánh mắt Hoàng Quyên sáng ngời.
- Ồ? Cô cũng biết Lăng Tiêu Tông? Dương Khai kinh ngạc.
- Dương tông chủ nói đùa. Hoàng Quyên đảo mắt. - Lăng Tiêu Tông hiện tại danh tiếng vang dội, tuy rằng thiếp thân ở lâu Lâm Hải Thành, nhưng làm sao chưa nghe qua? Huống chi một trận chiến Long Huyệt Sơn đã truyền khắp U Ám Tinh, hiện tại chỉ sợ không ai không biết đại danh Lăng Tiêu Tông cùng Dương tông chủ.
- Ta nổi danh như vậy sao? Dương Khai cau mày, hắn cũng không cho là Hoàng Quyên tâng bốc mình, dù sao nơi này ở gần biến, khoảng cách nội địa rất xa, nàng cũng nghe được chuyện trận chiến Long Huyệt Sơn cùng Lăng Tiêu Tông, xem chừng là nói thật.
- Thôi, không nói nữa, ta chỉ hỏi cô, đề nghị ban nãy, cô thấy sao?
Hoàng Quyên nổi lên vẻ kích động, không lập tức đáp ngay, mà chần chờ hồi lâu, mới suy sụp nói: - Thiếp thân tự nhiên là muốn, nhưng tu vi thiếp thân thấp như vậy, có tài gì mà bái vào Lăng Tiêu Tông?
- Tu vi thấp có sao chứ? Trong tông có khối người cảnh giới thấp hơn cô, bản lĩnh của những đệ tử Hải Khắc gia tộc mà cô còn không biết, hiện tại đa số còn đang ở Nhập Thánh Cảnh, Thánh Vương Cảnh thì mới thăng cấp không ít, nhưng kém hơn cô nhiều. Dương Khai buồn cười nói.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì nữa, có chịu hay không, chỉ là một câu thôi. Dương Khai nghiêm mặt, cắt lời nàng.
Hoàng Quyên cắn môi hồng, thật lâu sau mới trịnh trọng gật đầu: - Thiếp thân sẵn lòng!
- Vậy được rồi. Dương Khai cười khẽ. - Vậy từ hôm nay, cô là người của Lăng Tiêu Tông.
Thân là tông chủ, thu nhận người còn không phải chỉ bằng một câu.
- Thuộc hạ bái tạ ơn thu nhận của tông chủ! Hoàng Quyên cũng là người quyết đoán, bằng không năm đó sao nàng lại thoát ly Hải Khắc gia tộc đi xa đất khách, nếu đã quyết định, liền không nhăn nhó ngại ngùng, thoải mái quỳ bái.
- Không cần đa lễ. Dương Khai đưa tay đỡ nàng lên, quan sát thấy rõ trong lòng nàng còn có thắc mắc, chủ động giải thích: - Có thể gặp cô ở đây, coi như duyên phận. Hơn nữa những năm gần đây, Vũ Y cùng Thường Khởi Hách An cũng thường nhắc tới cô, trong tông hiện đang thiếu cường giả Phản Hư Cảnh trấn giữ, cho nên ta mới làm vậy, ngươi không cần nghĩ nhiều.
- Rõ! Hoàng Quyên gật đầu. - Nhưng mà tông chủ, hiện tại thuộc hạ chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh thôi.
Nàng nghĩ rằng Dương Khai nhầm lẫn.
- Bây giờ là Thánh Vương tam tầng cảnh, qua một thời gian nữa sẽ là Phản Hư Cảnh.
Dương Khai mỉm cười, tràn đầy tự tin. Tình huống của Hoàng Quyên cũng giống Thường Khởi Hách An, đều là kẹt ở cảnh giới này nhiều năm, vẫn không thể đột phá trói buộc. Nhưng mà hai người Thường Khởi Hách An có thể đột phá, Hoàng Quyên cũng có thể.
Hiện tại danh tiếng Lăng Tiêu Tông quả thật vang dội, nơi lập tông trong Lưu Viêm Sa Địa sẽ không sợ bị người ta quấy nhiễu, nhưng một tông môn hùng mạnh, không tránh khỏi liên quan đến số lượng cường giả trong tông, không phải chỉ tự phong là được.
Phóng nhìn ra Lăng Tiêu Tông, ngoài Diệp Tích Quân có thể đi ra đứng, tu vi những người khác thật là thảm không nỡ nhìn, nhất là số lượng Phản Hư Cảnh, quả thật quá ít.
Muốn chờ đoàn người Vũ Y trưởng thành, tối thiểu cũng phải mười mấy hai mươi năm, nhưng Hoàng Quyên thì khác, nàng chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể đột phá, chính là người được chọn trở thành Phản Hư Cảnh, lại còn biết rõ gốc gác.
Cho nên Dương Khai mới động ý đưa nàng về.
Đổi thành một người xa lạ không rõ lai lịch, Dương Khai sẽ làm vậy?
Sau này khẳng định Lăng Tiêu Tông sẽ gặp rất nhiều gian khó lên xuống, hiện tại tự nhiên phải phòng ngừa trước, tìm cách tăng lên thực lực.
- Chỗ cô có gì cần thu dọn không? Nếu không có, vậy đi theo ta. Dương Khai nhìn nàng hỏi.
- Đồ thì không có, chỉ là...
- Chỉ là gì? Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.
- Chỉ là còn muốn mang theo một người, thuộc hạ khẩn cầu tông chủ cho phép!
- Mang theo người? Dương Khai nhướng mày. - Là ai?
Hắn chịu hấp thu Hoàng Quyên vào Lăng Tiêu Tông, nhưng không có nghĩa là chịu thu nhận những người khác, bây giờ nghe Hoàng Quyên nói vậy, liền không vui.
Nữ nhân này có phải lòng tham không đáy?
Hoàng Quyên không khỏi sợ hãi, cúi đầu nói: - Tông chủ bớt giận, có thể mời tông chủ dời bước, đi theo thuộc hạ gặp người kia, chờ ngài gặp được mới quyết định?
Dương Khai híp mắt nhìn nàng, gật đầu: - Được rồi, ngươi đi trước dẫn đường.
- Cảm tạ tông chủ. Hoàng Quyên mừng rỡ, vội vàng đi trước.
Ở trong góc Lâm Hải Thành, trước một căn phòng nhỏ đơn sơ, loại phòng ốc này rất thường thấy trong Lâm Hải Thành, thấp bé, dùng như cái ổ để hình dung cũng không quá. Hoàng Quyên một đường dẫn Dương Khai đến đây, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, giống như ám hiệu gì, sau đó đẩy cửa vào.
Dương Khai đi theo, nhìn quanh, không khỏi thở dài.
Thật sự là vì trong phòng chẳng những chật hẹp, còn tối tăm ẩm thấp, bố trí quá đơn sơ, ngoài vật dụng cơ bản ra, không còn thứ gì nữa.
- Những năm qua ngươi ở chỗ thế này? Dương Khai nhướng mày, bực tức trong lòng cũng tiêu tán không ít.
- Hồi bẩm tông chủ, chỉ trong 3 năm gần đây thuộc hạ mới ở chỗ này. Hoàng Quyên cười lúng túng, năm đó nàng thân là cung phụng Hải Khắc gia tộc, tuy rằng Hải Khắc gia tộc không mạnh lắm, nhưng tối thiểu cũng thoải mái, tốt hơn ngàn vạn lần so với chỗ này.