Dương Khai vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Tuyết Nguyệt liền biến đổi, kinh ngạc nhìn Dương Khai thất thanh nói: - Chẳng lẽ ngươi...
Dương Khai nhếch mép, hừ lạnh nói: - Ta đã nói rồi, cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách, hiện tại ngươi để cho chúng ta rời khỏi còn cứu vãn được, nếu không...
Trong phút chốc sắc mặt Tuyết Nguyệt liền trở nên tái xanh, nàng không ngờ Dương Khai lại quật cường đến mức đó! Trong lúc nhất thời nàng cảm thấy rất buồn và phẫn nộ, nàng chỉ nói muốn hắn cũng đi với mình mà thôi chứ không định giết hắn, mà ngược lại đang có cơ duyên lớn lao chờ hắn, vì sao hắn phải phản kháng đến mức đó chứ?
Không biết có bao nhiêu người muốn theo nàng mà không được, hiện tại cũng coi như là nàng đang chủ động vươn cành ô liu về phía hắn, lôi kéo hắn, chỉ có điều phương thức hơi bá đạo một chút mà thôi, sao hắn không hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng chứ?
Từ khi chào đời tới nay, ngoại trừ đối phụ thân của mình và hội trưởng Ngả Âu ra, Tuyết Nguyệt chưa từng bị động như vậy.
Nữ nhân cuối cùng cũng là nữ nhân, mặc dù trang phục bề ngoài có giống nam nhân như thế nào đi nữa, thì cũng không tránh khỏi hành động theo cảm tính, thấy Dương Khai tỏ ra thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành như vậy, vẻ mặt nàng ngược lại liền trở nên bình tĩnh, cười lạnh nói: - Ngươi muốn đi thì cứ tự nhiên, nếu thật sự muốn làm như vậy, nơi này ngoại trừ ta và ngươi ra, toàn bộ những người khác đều phải chết!
Vừa nói ra, những cường giả Phản Hư Cảnh bên cạnh Tuyết Nguyệt liền biến sắc, khẩn trương nhìn chăm chú Dương Khai.
- Tốt tốt tốt! Dương Khai cũng giận dữ cười lên, bước về phía trước một bước, hung tợn nhìn Tuyết Nguyệt, chỉ tay gằn từng chữ nói: - Hãy nghe cho rõ đây, Tuyết Nguyệt thiếu gia của các ngươi có một bí mật động trời, hiện tại ta sẽ nói cho đám các ngươi biết rốt cuộc là cái gì!
Việc đã đến nước này, hắn đành đâm lao phải theo lao. Cũng chỉ có thể mạnh mẽ vạch trần ra mà thôi.
Tuyết Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cũng không có ý định muốn ngăn cản, nhìn như thể muốn cùng Dương Khai làm đến cùng vậy.
Nhìn về phía những Phản Hư Cảnh bên cạnh nàng, vẻ mặt của tất cả đều trở nên khác thường, mỗi người đều lo được lo mất đến cực điểm, Tuyết Nguyệt và Dương Khai đối thoại cũng không giấu giếm, mỗi một chữ mỗi một câu nói đều truyền vào tai bọn họ rất rõ ràng.
Đến giờ phút này, làm sao bọn họ không biết một khi Dương Khai thật sự tiết lộ bí mật kia ra, rất có khả năng bọn họ sẽ bị dính líu đến. Có đôi khi một chuyện nào đó không hề liên quan đến mình, nhưng chỉ nghe một chút sẽ có thể rước họa vào thân, nhất là đối với quái vật khổng lồ như Hằng La Thương Hội, có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ ra ngoài.
Nhưng tương đối mà nói, sự tò mò của những người này lại càng nhiều hơn.
Phiến Khinh La và Bích Lạc cũng giống như vậy. Hai nàng đều vểnh lỗ tai lên, vô cùng chăm chú lắng nghe.
Thấy Dương Khai sắp tiết lộ ra cái gọi là bí mật động trời gì đó, lão giả có ba chòm râu dài bên cạnh Tuyết Nguyệt không nhịn được phẫn nộ quát: - Câm miệng!
Lão sao thể làm ngơ để chuyện như vậy đã xảy ra được nhứ? Lão liền quát lên chói tai, chỉ muốn chặn lại không cho Dương Khai nói ra khỏi miệng mà thôi, đồng thời thân hình thoắt một cái, bay vút tới Dương Khai, còn đang lơ lửng giữa không trung đã như đại bàng giương cánh, rất có khí thế phải một chiêu đánh chết Dương Khai.
Dương Khai không thèm liếc nhìn lão lấy một cái, tức giận nghiến răng nói: - Tuyết Nguyệt tam thiếu của các ngươi thích lão tử, phải, nàng ta yêu lão tử sâu đậm!
Một câu nói ra, trời long đất lở!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Phiến Khinh La và Bích Lạc lại không khỏi lấy tay che miệng lại, lúc thì nhìn Dương Khai, lúc thì nhìn Tuyết Nguyệt, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kỳ quái.
Mà lão giả có ba chòm râu dài đang đánh tới Dương Khai kia chợt lảo đảo rồi từ ngã giữa không trung xuống, sát chiêt vừa tung ra lập tức tan biến. Sau khi rơi xuống đất lão liền trợn trừng mắt, hiện ra vẻ ngơ ngác.
Nguyên một đám người trợn mắt muốn lồi cả con ngươi ra ngoài.
Tin tức này... thật là kinh người đó nha!
- Càn rỡ! Mỹ phụ bên cạnh Tuyết Nguyệt quát lên: - Tam thiếu là người cao quý đến mức nào chứ, mỹ nữ ở bên cạnh nhiều như mây trên trời... Làm sao có thể với ngươi...
Mỹ phụ vừa hét to, vừa len lén nhìn sang Tuyết Nguyệt, khi thấy được sắc mặt của nàng lúc trắng lúc xanh, cặp mắt cũng trợn tròn ra, tràn đầy vẻ ngoài ý muốn. Nhưng thái độ lại tương đối lúng túng, giống như là vừa mới bị nói trúng tim đen vậy.
Không phải... là thật đó chứ? Mỹ phụ chột dạ.
- Mỹ nữ ở bên cạnh nhiều như mây trên trời sao? Dương Khai cười lạnh không ngừng: - Ngươi đã thấy hắn ngủ với mỹ nữ nào chưa, ngươi đã thấy hắn vui vẻ qua đêm với mỹ nữ nào chưa?
Vừa nghe hắn nói như vậy, mấy vị cường giả Phản Hư Cảnh chợt ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại liền thấy quả thật là như thế. Tuy rằng tam thiếu đối với mỗi người đều khiêm tốn lễ độ, nụ cười kia càng làm cho người ta cảm thấy mát mẻ như gió xuân, làm điêm đảo hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ thiếu phụ, chính là thanh niên anh tuấn mà nữ nhân trên Tinh Vực muốn kết thành vợ chồng nhất.
Hắn chưa bao giờ thiếu thốn nữ nhân, bất kể đi đến đâu đều có người nhung nhớ yêu thương hắn, chủ động đối xử tốt với hắn.
Nhưng thật sự hắn chưa từng thân mật tiếp xúc với bất kỳ một cô gái nào, chứ đừng nói chi là vui vẻ qua đêm.
Trước kia mọi người còn đang suy nghĩ tam thiếu tự kiềm chế bản thân, giữ mình trong sạch, nhưng hiện tại...
Suy nghĩ lại những lời đối thoại của tam thiếu và Dương Khai vừa rồi, cái gì mà "dưa hái xanh không ngọt", "cứng quá dễ gãy"... các loại, rồi đến việc tam thiếu chỉ cần dẫn Dương Khai đi mà ngược lại bỏ qua yêu nữ kiều diễm bên kia, trong lòng mọi người đã tin đến 7, 8 phần.
Chẳng lẽ tam thiếu thật sự có sở thích đặc thù như vậy sao?
Nhìn lại phía tam thiếu, thấy sắc mặt của hắn đỏ bừng, rõ ràng là có tật giật mình, lúc này mỹ phụ không dám lên tiếng nữa, trong lòng vừa tiếc hận lại vừa muốn cười.
Một nam nhân sao có thể thích một nam nhân khác chứ?
Vẻ mặt của những người khác cũng như thế, những này người đều không biết đã sống bao nhiêu năm, mỗi người đều cực kỳ am hiểu việc nhìn mặt đoán lòng, vẻ mặt và thái độ của Tuyết Nguyệt đã đủ nói rõ vấn đề rồi.
Một trận cười không thở được truyền tới, chính là Phiến Khinh La đang ở bên kia cười gập cả người, tiếng cười kia truyền vào tai càng khiến cho Tuyết Nguyệt thêm lúng túng như gai đâm sau lưng, chỉ hận không thể lập tức tìm cái lỗ nào để chui xuống, từ nay về sau không dám gặp ai nữa.
Tuy nàng là nữ nhân, nhưng lại giả làm nam nhân trước mặt người ngoài, bị Dương Khai nói ra như vậy thật sự là rất mất mặt. Hết lần này tới lần khác, nàng lại cố tình không phản bác lại, chỉ tức giận đến run hết cả người, khí huyết đảo lộn.
Một chiêu này của Dương Khai quả thật là ngoài dự liệu của nàng, nàng không ngờ Dương Khai lại có thể vô sỉ đến mức đó, không thèm để ý đến danh tiếng của hắn chút nào.
- Ngươi... ngươi thật độc. Da mặt Tuyết Nguyện co rúm lại, gân xanh trên trán thay nhau nổi lên, nhìn Dương Khai nghiến răng quát: - Lại còn dám làm như vậy để bêu xấu bản thiếu!
- Có phải bêu xấu hay không, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.
Dương Khai cười hắc hắc.
- Tốt, tốt! Tuyết Nguyệt khẽ run cả người, nghiến răng, phất tay nói: - Bắt mấy người này lại cho ta, nhất là tên khốn khoác lác kia, bản thiếu muốn vả vào cái miệng của hắn, khiến hắn nếm mọi cực hình tàn khốc của thế gian.
Rất nhiều cường giả Phản Hư Cảnh sửng sốt, trong lòng thầm kêu khổ không thôi.
Trước kia, khi tam thiếu ra lệnh chưa từng nhân từ như vậy, bình thường cũng là đuổi tận giết tuyệt, nhưng hôm nay không ngờ hắn lại lệnh cho phe mình bắt giữ ba người đối phương, hiển nhiên là không muốn thương tổn tới bọn họ.
Xem ra, tiểu tử kia cũng không phải là ăn nói bừa bãi, bịa đặt bêu xấu, nếu không với mức độ tức giận của tam thiếu hiện tại, làm sao lại để cho bọn họ sống chứ?
Còn nữa, nếu quả thật là bêu xấu, với khả năng trấn định của tam thiếu, hắn cũng sẽ không để ý, lại càng không nổi giận.
Sáu bảy vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, lão giả có ba chòm râu dài từ xa quát một tiếng: - Đắc tội!
Lúc này mới cùng những người khác dồn dập lao tới Dương Khai và Phiến Khinh La, từng người đều phóng ra bí thuật và bí bảo của mình, tuy rằng khí thế hung hăng nhưng lại không hề có sát khí, chỉ muốn hoàn thành mệnh lệnh của Tuyết Nguyệt, bắt sống bọn họ mà thôi.
Bọn họ cho rằng với số lượng và thực lực bên phe mình, liên thủ bắt giữ đối phương sẽ không khó khăn gì, duy nhất chỉ có một chút khó khăn chính là yêu nữ kia có tu vi tam tầng cảnh.
Nhưng khi vừa giao thủ qua, mọi người mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.
Yêu nữ kia thì khỏi cần phải nói, không biết tu luyện công pháp thần kỳ gì, chỉ phất tay một cái, thánh nguyên và thiên địa linh khí đã kết hợp với nhau tạo thành một mạng nhện to lớn rợp trời, gần như che khuất cả tòa cung điện. Nàng đứng trên mạng nhện di chuyển qua lại như giẫm trên đất bằng vậy, ngược lại những người khác vừa chạm đến sẽ lập tức bị kiềm chế, hành động bất tiện. Vừa mới giao đấu đã có một người bị thua thiệt nặng, bị đối phương dùng mạng nhện bao thành bánh chưng, khó mà thoát ra được.
Nàng có thực lực như thế cũng có thể lý giải được, dù sao cảnh giới tu vi của nàng không phải là để trưng bày.
Nhưng còn cái tên nam nhân gọi là Dương Khai kia cũng khiến người ta nhìn thấy mà cảm thán. Rõ ràng chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức đều mang theo lực lượng to lớn, nhất là sợi tơ màu vàng bắn ra từ tay hắn lại có công hiệu phá vỡ Thế thần kỳ, còn có con chim lửa đang bay quanh trên đầu hắn kia, còn có một người đá cao lớn cầm một cây gậy đen xì, còn có trường kiếm biến thành cự long xanh biếc...
Chỉ với một mình hắn mà đối kháng với tận ba tên Phản Hư tam tầng cảnh, hơn nữa lại không chút rơi xuống hạ phong.
Tên này không ngờ lại yêu nghiệt như thế! Chẳng trách làm cho Tuyết Nguyệt tam thiếu bỏ qua sự phân biệt về giới tính đối đãi với hắn đặc biệt như vậy.
Nhìn chung, Bích Lạc là tầm thường nhất, tuy nhiên trong nháy mắt khi vừa bắt đầu chiến đấu, nàng đã trốn vào phía sau tầng tầng mạng nhện rồi che dấu khí tức, khiến không ai biết được nàng đang trốn chỗ nào, thỉnh thoảng nàng lại công kích ra một đòn từ nơi ẩn nấp rồi lại nhanh chóng trốn mất.
Tuyết Nguyệt ở bên cạnh kinh ngạc quan sát, cười khổ. Công bằng mà nói, vừa rồi Dương Khai tuôn ra tin tức động trời như vậy, quả thật làm cho nàng rất tức giận, nhưng cũng may là Dương Khai không tiết lộ ra bí mật lớn nhất kia.
Do vậy Tuyết Nguyệt cũng không muốn làm quá đáng.
Giờ phút này từ xa nhìn lại, phát hiện qua mười năm không gặp, không ngờ Dương Khai lại trưởng thành kinh khủng như vậy, làm cho nàng cũng vui lây, ý nghĩ giữ Dương Khai bên cạnh mình cũng càng thêm kiên định.
Nhân tài như vậy, chỉ có ở lại Hằng La Thương Hội, ở lại bên cạnh nàng, mới có thể được bồi dưỡng một cách tốt nhất, mới có tiền đồ rộng lớn, phát triển được tài năng của mình.
Về phần yêu nữ kia... Tuyết Nguyệt nhìn về phía Phiến Khinh La, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.
Năm đó nàng đã từng sống chung với Dương Khai một khoảng thời gian, biết trong lòng Dương Khai đã sớm có nữ nhân khác, cho nên hiểu lầm rằng sở dĩ Dương Khai đi Vũ Bộc Tinh là bởi vì Phiến Khinh La.
Nàng chỉ hận hiện tại không thể lập tức phóng xuống một mình chiến đấu với Phiến Khinh La một trận, để cho Dương Khai biết rốt cuộc ai mới là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn. Nhưng làm như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho quan hệ giữa nàng và Dương Khai ngày càng ác liệt hơn mà thôi. Trong lúc nhất thời nàng tỏ ra hết sức lưỡng lự, trong lòng chua xót.