Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1412: Đế Uyển dị biến.




Các thế lực lớn đều có đệ tử lưu trú ở Thiên Vận Thành, chờ đợi khoảng khắc Đế Uyển mở ra!

Không ai giải thích được cảnh tượng này, nhưng quả thật có thể là Đế Uyển mở ra.

Nghĩ vậy, mọi người không khỏi tâm tình kích động, người run lên, càng chú ý chặt chẽ động tĩnh của Đế Uyển.

Kích động thì kích động, nhưng không ai dám lên tra xét. Vị trí Đế Uyển ban đầu truyền ra dao động linh khí khiến mọi người run sợ, nhìn mà giật mình, ai dám không biết sống chết chạy lên do thám? Chỉ sợ còn chưa đến gần Đế Uyển, đã bị linh khí cuồng bạo xé thành phấn bụi.

Ngay cả nữ nhân họ Diệp cũng không dám làm bừa, đứng ở đó, sắc mặt âm trầm bất định.

Dương Khai cùng mấy người Thường Khởi cũng biểu hiện đặc sắc, bốn người đứng trong đại trận hộ sơn, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Bỗng nhiên, mùi hương thơm ập tới, bên cạnh có thêm một người, Dương Khai quay lại nhìn, thấy không biết khi nào Dương Viêm đã chạy ra, đang đứng cạnh hắn nhìn lên trời.

- Không phải Đế Uyển mở ra! Dương Viêm lầm bầm một câu, thần sắc lạnh nhạt, đáng tiếc chỉ có Dương Khai nghe được lời nàng nói, ngay cả mấy người Thường Khởi lúc này bị thiên địa dị biến thu hút, không nhận ra nàng nói gì.

- Vậy là chuyện gì? Dương Khai vội hỏi, quan tâm sẽ loạn, vừa rồi hắn quên mất Dương Viêm là một đoàn phân thần của Tinh Không Đại Đế, tình huống của Đế Uyển, nàng cũng biết đôi chút.

Nếu Dương Viêm nói đó không phải dấu hiệu Đế Uyển mở ra, vậy nhất định có căn cứ.

- Không rõ, nhưng tuyệt đối không phải Đế Uyển mở ra, nhưng mà... dường như có liên quan đến việc tiến vào Đế Uyển. Dương Viêm cau mày, cũng không rõ ràng, dù sao nàng không phải bản thể Đại Đế, rất nhiều ký ức không đầy đủ, không rõ ràng cũng hợp lý.

Dương Khai nhíu mày, cũng không hỏi tiếp.

Nhìn thấy Dương Viêm hiện thân, nữ nhân họ Diệp mừng rỡ, thân mình lóe lên đã đến trước đại trận hộ sơn, thần sắc cung kính lại kích động nhìn Dương Viêm, đang muốn nói, Dương Viêm đã ngăn lại: - Có lời nào để nói sau, ngươi vào trước đã!

Nói rồi, vung tay đánh ra một đạo thánh nguyên, tới quầng sáng đại trận, lập tức tách ra một khe, cho một người đi qua.

Sắc mặt nữ nhân họ Diệp đỏ lên, giống được như sủng mà sợ, cung kính thưa: - Vâng!

Đồng thời người nhoáng lên, đã lách vào trong đại trận hộ sơn, võ giả răng hô Cát Thất tự nhiên đi theo sát, cung kính nghe lời, thỉnh thoảng liếc Dương Viêm, nhưng nhanh chóng dời đi, cứ như sợ ánh mắt của mình khinh nhờn đối phương.

Thường Khởi, Hách An cùng Ninh Hướng Trần cuối cùng cũng dời chú ý, lúc này há to miệng, ngây ngốc nhìn nữ nhân họ Diệp, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Ba người đứng cạnh Dương Khai, tự nhiên nghe rõ nữ nhân họ Diệp vừa rồi đã đáp thế nào.

Điều này làm bọn họ không thể tin được vào tai mình, nhìn nhau, cảm thấy thần kinh rối loạn.

Có nhầm không vậy? Nữ nhân họ Diệp thủ đoạn thông thiên, địa vị tôn sùng, đối mặt Dương Viêm lại nghe lời tuân lệnh như thuộc hạ, đây... đây là chuyện gì?

Tuy rằng Dương Khai cũng có chút kinh ngạc, nhưng đỡ hơn mấy người Thường Khởi. Dù sao hắn đã hiểu thân phận của Dương Viêm, âm thầm suy đoán nữ nhân họ Diệp có liên quan gì tới bản thể Tinh Không Đại Đế, bằng không sao nàng lại có biểu hiện như vậy.

Tuy rằng trong lòng có chút nghi vấn, nhưng giờ không phải lúc, Dương Khai đành ấn thắc mắc xuống, đợi sau này lại hỏi.

Nhìn sang võ giả răng hô, Dương Khai cười ha ha, chắp tay với đối phương: - Cát huynh, lại gặp mặt.

- Khụ khụ... Cát Thất không được tự nhiên, nghiêng mình đáp lễ, miệng nói: - Tiểu Thất, gọi tôi tiểu Thất là được.

Tuy rằng hắn không rõ ràng quan hệ giữa Dương Khai và Dương Viêm, nhưng bây giờ không dám sơ sẩy, dù sao sư tổ nhà mình cũng hạ thấp mình trước Dương Viêm, bản thân mình mà không khiêm tốn một chút, chẳng phải là coi thường sư tổ?

Đây là chuyện khinh sư diệt tổ, sao hắn làm được?

Khóe mắt Dương Khai co rút, cũng không nói nữa, thực lực của hắn hiện tại chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, võ giả răng hô tuy rằng tuổi không lớn, đã là Phản Hư nhất tầng cảnh, nói thế nào đi nữa, mình cũng không thể gọi thẳng cái tên tiểu Thất.

Nhất thời ánh mắt mọi người lại nhìn lên Đế Uyển trên trời.

Tiếng ầm vang không ngừng, bầu trời bị tia sét bao trùm, đếm không hết, nhỏ dài mấy tấc, lớn thì như giao long, tràng cảnh kinh người. Phóng mắt nhìn ra, nơi đó như trở thành thế giới rồng điện, hào quang 5 màu bao phủ, Đế Uyển như ẩn như hiện, không thể nhìn rõ, chỉ có vô số tia sét xoay chuyển.

Linh khí ngũ hành không ngừng hội tụ thành đoàn, bay lên trên, tụ tập tới chỗ Đế Uyển.

Xuất hiện dị tượng thế này, không chỉ Long Huyệt Sơn cùng Thiên Vận Thành, toàn bộ U Ám Tinh đều như vậy!

Mọi người đều nhìn cảnh tượng hoành tráng, dưới uy áp mạnh mẽ của thiên địa dị biến, ngay cả cường giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng cảm giác mình nhỏ yếu như con kiến.

Ở một chỗ trên U Ám Tinh, một ngọn núi cao nguy nga, thẳng đến vạn trượng, chìm ngập trong mây, linh khí quấn quanh, hiển nhiên đây là địa mạch cực tốt, không thì sao linh khí thừa thải như vậy.

Cảnh sách ngọn núi xinh đẹp, đá nhỏ rải rác, trong núi có không ít đình đài lầu các, xem ra hẳn là tổng đàn của tông môn nào đó.

Tinh Đế Sơn!

Tồn tại khiến toàn bộ U Ám Tinh nghe mà biến sắc, là quái vật lớn vượt trên Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông. Mặc dù danh tiếng vang dội, nhưng làm việc luôn khiêm nhường, ít có người ra ngoài, cho nên võ giả trên U Ám Tinh rất khó gặp được võ giả xuất thân Tinh Đế Sơn.

Lúc này, ở trong cung điện trên đỉnh cao nhất Tinh Đế Sơn, một lão già thần sắc yên lặng, toàn thân không có dao động năng lượng, giống như người phàm, đang ngồi xếp bằng.

Ngay khoảng khắc thiên địa dị biến, lão bỗng mở mắt, nhìn thẳng về phía Đế Uyển, lóe lên thần sáng sáng lạn, như xuyên qua tầng tầng cản trở, nhìn thẳng vào động tĩnh của Đế Uyển.

Hồi lâu sau, lão mới cau mày, lẩm bẩm: - Đế Ngọc sắp xuất hiện?

Nói rồi, thần sắc lão mừng rỡ, lập tức đứng lên, trong khoảng khắc, một cỗ khí thế mạnh mẽ không kém gì nữ nhân họ Diệp từ chỗ hắn lan tỏa bốn phía.

Người chợt lóe lên, đã biến mất, đợi khi xuất hiện lại đã đi ra trăm trượng, nơi này có một thanh niên thần sắc lạnh lùng ngồi trên đài đá, ngạc nhiên nhìn đoàn linh khí năm màu bay lên.

Thấy lão già hiện thân, thanh niên này cả kinh, vội đứng dậy quỳ gối: - Đệ tử bái kiến sư tôn.

Nếu như Dương Khai ở đây, nhất định lập tức nhận ra thanh niên lạnh lùng này chính là võ giả Lãnh Tình, đã từng gặp 2 lần trong Lưu Viêm Sa Địa!

Người này đại phát thần uy ở Tẩy Hồn Thần Thủy, chiếm cứ vị trí tốt nhất, làm cho Khúc Trường Phong giận mà không dám phát, ở trong tầng thứ tư Lưu Viêm Sa Địa, càng đánh một trận với Dương Khai.

Lúc đó hắn đang công kích đại trận hộ phái Thái Huyền Tông.

Nếu nói trên U Ám Tinh có võ giả ngang cấp nào làm Dương Khai để ý, Lục Diệp xem như một, Lãnh Tình cũng tính là một.

Tuy nhiên hiện tại Lãnh Tình đã thăng cấp Phản Hư nhất tầng cảnh, có chút khác với khi còn Thánh Vương tam tầng cảnh.

- Ừm! Con truyền lện xuống, gọi các vị trưởng lão hành động. Lão già nhàn nhạt ra lệnh.

Lãnh Tình ngẩn ra, chắp tay nói: - Đệ tử cả gan, xin hỏi sư tôn muốn các vị trưởng lão đi ra làm gì?

Lão già này cũng không giận, mà giải thích: - Đế Ngọc sắp xuất hiện, để các vị trưởng lão đi ra ngăn cản. Chuyện này liên quan đến danh ngạch vào Đế Uyển, bảo bọn họ tuyệt đối không được qua loa, dù là tranh giành, cũng phải giành nhiều thêm một chút.

- Rõ! Lãnh Tình tuy rằng nghe mơ hồ, nhưng không dám hỏi nhiều, vội lĩnh mệnh lui xuống.

Lãnh Tình đi rồi, lão già này mới che ngực ho khẽ, sắc mặt có chút trắng bệch.

Hắn vốn người mang thương, không biết là ai có thủ đoạn mạnh mẽ như thế, khiến cường giả như lão bị thương không nhẹ.

- Nếu Đế Ngọc xuất hiện, Đế Uyển mở ra cũng sẽ không lâu. Đáng ghét, cố tình lúc này lại bị tiện nhân kia làm bị thương!

Trên mặt lão già hiện ra dữ tợn, thầm căm tức.

Không biết tiện nhân mà hắn nói rốt cuộc là ai.

Ở gần Long Huyệt Sơn, tất cả võ giả đều chú ý chặt chẽ động tĩnh Đế Uyển.

Thiên địa dị biến kéo dãi suốt nửa ngày, mới bỗng nhiên biến hóa, làm cho mọi người chấn động tinh thần, không khỏi mở to mắt tập trung chú ý.

Chỉ thấy hào quang 5 màu bao phủ Đế Uyển trên bầu trời bắt đầu nhạt đi thấy rõ, sau đó tan rã, biến mất tăm.

Đồng thời, tiếng ầm ầm cũng ngừng lại, linh khí ngũ hành cũng im lặng, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Mọi người kinh ngạc chú ý Đế Uyển, sau đó đều phát ra tiếng kinh hô.

Bởi vì Đế Uyển có chút khác với trước, lớn hơn nhiều, xuất hiện thêm nhiều kiến trúc trước đó không thấy, tựa như chúng vốn ẩn giấu, thẳng đến khi thiên địa dị biến mới hiện ra.

Chuyện này làm mọi người kinh ngạc không thôi, không biết biến cố này là tốt hay xấu.

- Đúng rồi, Đế Uyển không chỉ có một chỗ... Dương Viêm như nghĩ ra, lẩm bẩm: - Chỗ khác còn có một nửa Đế Uyển, chỉ có hai bên hợp lại, Đế Uyển mới coi như hoàn chỉnh, vậy mới chính thức mở ra!

Nghe lời nàng, Dương Khai quay lại nhìn, lại thấy Dương Viêm nhíu mày, chìm trong trầm tư.

Lúc này Đế Uyển càng thêm hùng hồn to lớn, lực lượng vô hình phát tán, khiến mọi người run rẩy.

Lực lượng đế uy!

Sau khi biến hóa, Đế Uyển phát ra lực lượng đế uy càng khủng bố hơn trước, đế uy phủ xuống mọi người, khiến bọn họ không dám làm bừa, chỉ nghe tiếng nuốt nước miếng ùng ục.