Cục diện chiếm thượng phong, ba nhóm người đều không thèm nhìn tới Lục Diệp, dù sao theo thần niệm tra xét, hắn chẳng qua chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh mà thôi, ở ngay trước mặt hắn liền muốn bàn chuyện phân chia lợi ích.
Người có thể bỏ ra 40 triệu thánh tinh trên hội đấu giá, trên người phải còn sót lại chút thánh tinh, huống chi những thứ hắn mua trên hội đấu giá đều là bảo bối cực tốt, đủ để chia nhau.
Ba nhóm người xuất thân không cao, thậm chí thế lực chỉ ngang Lưu Vân Cốc, đều là thế lực nhỏ, bằng không sao lại làm chuyện giết người cướp của. Chân chính võ giả xuất thân thế lực lớn, e ngại môn quy sâm nghiêm, bình thường đều biết tự kiềm chế.
Trước mắt có con dê béo lớn như vậy, ai nhìn cũng chảy nước miếng, đều cảm thấy thực lực bên mình mạnh hơn một bậc, muốn được chia nhiều hơn. Không bao lâu, ba vị Phản Hư Cảnh liền tranh cãi, nước miếng phun tán loạn, không ai chịu nhường bước.
Lục Diệp lạnh nhạt đứng đó, không có một chút bối rối, giống như những người này nói tới không phải hắn, ngược lại dần trở nên bực mình.
Nhìn ba người càng cãi càng dữ, cuối cùng không nhịn được, hừ lạnh một tiếng: - Phế vật thành sự không đủ bại sự có thừa!
Vừa nói vậy, ba vị Phản Hư Cảnh đều ngạc nhìn nhìn lại hắn, võ giả họ Trình móc tai, ngạc nhiên hô lên: - Tiểu tử, ngươi mới nói gì? Có gan lặp lại nghe thử.
- Ta nói các ngươi chẳng qua là một đám phế vật mà thôi, giết người cướp của, người còn chưa chết, đã bắt đầu thương lượng phân chia, thật là buồn cười, các ngươi nghĩ rằng ăn chắc Lục mỗ? Khóe miệng Lục Diệp nhếch lên châm chọc khinh thường.
Sắc mặt võ giả họ Trình trầm xuống, vẻ mặt dữ tợn, hắc hắc cười khẽ: - Hai vị, tiểu tử này chán sống rồi, nếu một lòng muốn chết, không ngại thành toàn cho hắn trước, sau đó chúng ta ngồi xuống thương lượng.
Hai người khác cũng bị lời ngông cuồng của Lục Diệp kích thích không thôi, tự nhiên đều đồng ý.
Võ giả họ Trình cười gằn, vung tay quát: - Băm hắn thành thịt nát, ta muốn hắn hối hận đã sinh ra trên đời này!
Vừa ra lệnh, đông đảo võ giả Thánh Vương Cảnh cùng Nhập Thánh Cảnh đồng loạt tế ra bí bảo, đang muốn phát ra công kích, sắc mặt Lục Diệp bỗng nhiên biến đổi, trở nên âm trầm vô cùng, cười ha ha: - Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà muốn lấy mạng bản tôn? Trăm ngàn năm qua, các ngươi là hạng người to gan nhất mà bản tôn đã gặp!
- Cái gì? Ba người Phản Hư Cảnh nghe vậy ngẩn ngơ, trong lòng bỗng nhiên trào ra cảm giác sợ hãi, tựa như có chuyện không hay sắp xảy ra.
Lục Diệp cười to một trận, vung hai tay lên, bắn ra những đạo hào quang màu đỏ, chia ra bắn về phía các võ giả.
Bên trong tia sáng đỏ phát ra tiếng động quái dị, giống như là vật sống, làm sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng ra tay ngăn cản. Nhưng cảnh tượng làm mọi người tuyệt vọng xuất hiện, mặc kệ tấn công hay phòng thủ, bọn họ đều không cản được tia sáng đỏ tới gần, không cần nói những Thánh Vương Cảnh cùng Nhập Thánh Cảnh, ngay cả ba người Phản Hư Cảnh như võ giả họ Trình cũng trúng chiêu.
Tia sáng đỏ máu chỉ lóe lên, liền coi như không thấy thánh nguyên hộ thể của bọn họ, vặn vẹo trực tiếp chui vào trong người, sau đó biến mất.
- Đây là thứ gì! Võ giả họ Trình kinh hãi hét lên, không khỏi lùi ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt thả ra thần niệm kiểm tra bản thân.
Nhưng làm hắn kinh ngạc, là mình không có chút nào không ổn, vận chuyển thánh nguyên suông sẻ, kinh mạch thông thoáng, thần thức cũng không bị ảnh hưởng, tia sáng đỏ máu vừa rồi có tác dụng gì?
Tu luyện nhiều năm, võ giả họ Trình lần đầu gặp chuyện cổ quái như vậy, trong lòng khó hiểu, quay sang nhìn hai Phản Hư Cảnh khác, phát hiện bọn họ cũng giống mình, biểu tình nghi thần nghi quỷ âm trầm không thôi, hiển nhiên không tra xét ra cái gì.
Sau khi thả ra tia sáng đỏ, Lục Diệp cũng không có động tác, đứng đó dùng ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ, bất mãn hừ lạnh: - Vốn tưởng có thể dẫn ra không ít kẻ hữu dụng, lại không ngờ chỉ có ba tên phế vật các ngươi! Thôi vậy, ít ra cũng dùng được, từ hôm nay, các ngươi nghe theo lệnh của bản tôn!
- Dẫn ra?
Võ giả họ Trình nghe vậy, khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, sắc mặt đại biến nói: - Ngươi cố ý ra tay hào phóng trên hội đấu giá, chính là muốn dẫn dụ người ta tới đánh cướp ngươi?
Hai Phản Hư Cảnh khác nghe vậy, nháy mắt liền hiểu rõ ngọn nguồn, không khỏi kiêng kỵ nhìn Lục Diệp.
Mặc kệ kẻ này muốn làm gì, chỉ riêng ý đồ này đã đủ khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa tia sáng đỏ máu vừa rồi là cái gì, không ai biết được.
- Ngươi không có tư cách đặt câu hỏi, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của bản tôn, có thể tha ngươi không chết, bằng không...
- Bằng không thì sao?
Võ giả họ Trình hiển nhiên không muốn ngồi chờ chết, hoặc là nói hắn không tin tia sáng đỏ máu kia có gì huyền diệu, dù sao bản thân mình cũng không thấy khó chịu gì.
Có lẽ đối phương chỉ cố ý ra vẻ! Hắn tự an ủi.
- Bằng không thì kết cục sẽ rất thảm! Lục Diệp nhe răng cười, cực kỳ gian tà. Vừa dứt lời, võ giả họ Trình bỗng nhiên hai tay ôm đầu, lớn tiếng hét thảm, tiếng gào thét như bị chém ngàn vạn đao, làm mọi người hoảng sợ.
Chỉ trong 3 hơi thở, cả người võ giả họ Trình đã bị mồ hôi nhuộm ướt, người co rút như tôm, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rống như dã thú thể hiện hắn đang đau đớn, da thịt cả người đỏ lên, như có thể nổ tan xác bất cứ lúc nào.
- Rốt cuộc ngươi đã làm gì Trình huynh? Vừa rồi là cái gì? Võ giả Phản Hư Cảnh khác ánh mắt co rút, kinh hoàng hỏi.
Không chỉ võ giả họ Trình trúng tia sáng đỏ máu, mọi người đều bị trúng! Nhìn thấy võ giả họ Trình bị hành hạ như thế, hắn tự nhien sinh ra bi ai thỏ chết cáo khóc.
- Bản tôn chẳng qua chỉ cho hắn một con Vạn Độc Tà Cổ thôi, làm gì cả kinh như vậy? Lục Diệp cười lạnh.
- Vạn Độc Tà Cổ? Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, tuy rằng mọi người đều chưa từng nghe qua, nhưng nhìn thảm cảnh của võ giả họ Trình, rõ ràng nó không phải thứ gì hay.
Lão già kia thần sắc chợt lóe, đột nhiên chỉ tay, một thanh trường kiếm đen nhánh quỷ dị xuất hiện, trên thanh kiếm quấn quanh khí đen, mơ hồ toát ra mùi máu tanh. Khí đen ngọ ngoạy chuyển động, chợt hóa thành con rắn đen dài hơn trượng, phun ra lưỡi rắn, lao tới cắn Lục Diệp.
Hắn tính toán trực tiếp giết chết Lục Diệp!
Ý nghĩ này không sai, mặc kệ Vạn Độc Tà Cổ là cái gì, có thể khiến võ giả họ Trình đau đớn, hiển nhiên là bị Lục Diệp khống chế. Lão già kia cũng trúng Vạn Độc Tà Cổ, muốn thoát khỏi, chỉ có bất ngờ ra tay giết chết Lục Diệp.
Theo lão nghĩ, Lục Diệp chẳng qua là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, có thể bình thản đứng đây, không sợ hãi gì, hiển nhiên là dựa vào Vạn Độc Tà Cổ quỷ dị.
Nhưng dù cho Vạn Độc Tà Cổ hay cỡ nào, người chết, vật kia cũng vô dụng còn gì?
Lão già này cũng là hạng người quyết đoán, vừa nghĩ tới, liền lập tức ra tay, không có chút dấu hiệu báo trước, hơn nữa xuống tay cực kỳ độc ác, trực tiếp tế ra bí bảo lợi hại nhất.
Con rắn đenchỉ khoảng khắc liền tới trước mặt Lục Diệp, khóe miệng lão già nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, trong lòng thầm hô thành công.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền trợn tròn.
Bởi vì Lục Diệp lại đưa tay ra, chộp lấy con rắn đen, giống như rất chậm, nhưng lại nắm được con rắn đen. Con rắn đen giãy giụa không ngừng, muốn thoát khỏi tay Lục Diệp, nhưng làm sao cũng không ra được.
- Sao lại thế được? Sắc mặt lão già đại biến, bí bảo của mình cực kỳ âm tà, đừng nói cầm như thế, chỉ cần bị khí đen dính vào, võ giả Thánh Vương Cảnh cũng sẽ lập tức hôn mê, đến lúc đó mặc cho mình làm thịt, nhưng cố tình đối phương lại như không sao.
Cảnh này làm lão già hoảng sợ, nhưng dù gì cũng là Phản Hư Cảnh, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, tâm niệm vừa động, con rắn đen bị Lục Diệp cầm trong tay bỗng há miệng, bắn ra nọc đọc phun thẳng vào mặt Lục Diệp.
- Lần này xem ngươi chết hay không! Lão già sắc mặt dữ tợn quát lên, nói xong câu này, miệng há ra, không thể khép lại.
Hắn hoảng sợ phát hiện, dù là bị nọc độc văng trúng, Lục Diệp vẫn không hề bị thương, chỉ là trên mặt hắn phát ra tiếng xèo xèo, thần sắc Lục Diệp cũng dẫn trở nên hung bạo, ánh mắt lạnh băng
Đối diện đôi mắt đó, thân thể lão già run lên, hơi lạnh kéo từ đầu đến chân.
Hắn cảm thấy tử vong đang kêu gọi.
Lục Diệp vươn tay chậm rãi lau nọc độc trên mặt mình, trầm giọng nói: - Vốn còn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi tự tìm đường chết, vậy đừng trách bản tôn.
Nói xong, lạnh lùng nhìn lão già kia.
Ngay lập tức, khí huyết toàn thân lão già quay cuồng, da thịt đỏ rực, thân thể hắn bắt đầu phình ra.
- Không... Không! Tha... Lão già hoảng sợ la lên, còn chưa hết lời liền nổ tung, sương máu lan tràn, không còn thi cốt.
Mùi máu tươi bùng lên tận trời!
Võ giả Phản Hư Cảnh còn lại nhìn rõ ràng, trực tiếp ngây ngốc, cả người như lọt vào hầm băng.
Mấy người đã chọc phải loại quái vật gì? Chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh nhỏ nhoi, chẳng những không nhìn công kích của lão già kia, hơn nữa chỉ một ý niệm liền khiến hắn nổ tan xác, đây là Thánh Vương Cảnh làm được hay sao?
Giết xong lão già kia, Lục Diệp bâng quơ ném con rắn đen xuống đất. Không còn chủ nhân sai khiến, con rắn đen lại hóa thành trường kiếm màu đen. Lục Diệp thản nhiên lấy ra chiếc khăn gấm, lau mặt, rồi mới nhìn về phía người Phản Hư Cảnh cuối cùng.
Võ giả này thật có ánh mắt, biết mình chạy trời không khỏi nắng, thấy Lục Diệp nhìn sang, lập tức nửa quỳ xuống, gục đầu cung kính hô: - Tại hạ nguyện phụng ngài làm chủ, từ nay về sau qua sông vượt lửa, không dám chối từ!
Phản Hư Cảnh cũng làm thế, những Thánh Vương Cảnh cùng Nhập Thánh Cảnh khác liếc nhau, đều nửa quỳ xuống, miệng tuyên thệ trung thành.
Võ giả họ Trình bị hành hạ một phen, càng sợ hãi Lục Diệp, nào dám chống cự? Cũng vội bò dậy, bày tỏ theo hầu Lục Diệp.