Dường như sớm biết Dương Viêm sẽ nói vậy, Dương Khai cười khẽ, đem Tinh Đế Lệnh trao đổi với Cát Thất, đưa cho Dương Viêm.
Dương Viêm nhận lấy, vẻ mặt toát ra một chút tâm tình phức tạp, nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc biến ảo không ngừng, trong mắt toát ra một tia nhớ lại.
Dương Khai ngồi ở một bên, không lên tiếng quấy rầy.
Chừng nửa canh giờ, Dương Viêm thu lại thần sắc kỳ lạ, thở ra một hơi dài, trả lại Tinh Đế Lệnh cho Dương Khai: - Cậu thu lại thứ này, nói không chừng sau này sẽ có chỗ đại dụng.
- Đại dụng?
Dương Khai cau mày: - Dùng thế nào?
- Tôi không rõ lắm. Dương Viêm chầm chậm lắc đầu. - Đây chỉ là cảm giác của tôi, bảo nói rõ ràng, tôi cũng không rõ. Nhưng khẳng định nó ẩn giấu bí mật, nghe đồn cả đời Đại Đế luyện chế tổng cộng 10 chiếc Tinh Đế Lệnh, có lẽ phải gom đủ 10 cái mới vạch trần bí ẩn.
Nói xong, lại cười giễu: - Nhưng thu gom đủ 10 chiếc Tinh Đế Lệnh thì quá sức khó khăn, người thường thì cả đời có thể lấy được một cái đã là cơ duyên rất lớn, làm sao có thể gom đủ 10 cái.
- Vậy sao? Dương Khai toát ra một tia cười quái dị. - Tôi còn có nữa.
- Cái gì? Dương Viêm ngạc nhiên nhìn, sau đó mắt đẹp trợn tròn, nhìn trên tay Dương Khai quỷ dị xuất hiện một cái Tinh Đế Lệnh khác, tắt tiếng thật lâu.
Chiếc Tinh Đế Lệnh này giống y như cái trao đổi với Cát Thất, không nhìn ra chỗ nào khác, đều là loại đã kích hoạt thần thông bên trong, nhưng sót lại đế uy rõ ràng, hiển nhiên là vật Đại Đế luyện chế.
Còn chưa xong, Dương Khai vung tay, lại một chiếc Tinh Đế Lệnh.
Khi Dương Viêm thấy được chiếc Tinh Đế Lệnh thứ ba, không khỏi che miệng, ánh mắt run rẩy, lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ đây là...
Chiếc Tinh Đế Lệnh thứ ba có khác biệt rõ ràng với 2 cái đầu, tuy rằng hình thức giống nhau, nhưng bên trong tỏa ra dao động năng lượng làm lòng người kinh sợ, Dương Viêm kiến thức rộng rãi, nào không nhìn ra nó che giấu huyền cơ?
- Ừm! Đây là một chiếc Tinh Đế Lệnh nguyên vẹn! Dương Khai cười khẽ, đẩy cho Dương Viêm.
Dương Viêm luống cuống tay chân nhận lấy.
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra.
Dương Viêm cầm lấy Tinh Đế Lệnh nguyên vẹn, một vòng linh vận thấy được bằng mắt thường lan ra, đồng thời trong Tinh Đế Lệnh truyền ra một tiếng chim hót thanh thúy. Tiếng hót tựa như chim tước mà không phải, hết sức vang dội, đồng thời hoa văn quái điểu thon dài, có đuôi thật dài chợt lóe lên trên Tinh Đế Lệnh.
Tiếp theo, dao động thánh nguyên của Dương Viêm lại sinh ra cộng hưởng với năng lượng chứa đựng trong Tinh Đế Lệnh, hai bên không khống chế bay lên.
Tiếng xèo xèo vang dội, linh khí trong Thạch phủ bỗng hỗn loạn, một cỗ uy áp làm Dương Khai biến sắc đột nhiên giáng xuống.
Dương Khai không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội tế ra chiếc khiên tím, vận chuyển thánh nguyên quanh người, xong mới tỏa thần niệm ra, tra xét tình trạng của Dương Viêm.
Vừa tra xét, Dương Khai liền kỳ quái.
Hắn phát hiện, Dương Viêm không có dấu hiệu không ổn nào, mà như nhận được thông tin gì trên Tinh Đế Lệnh, nhắm chặt mắt, lông mi run lên, chân mày khi nhíu lại, khi giãn ra.
Cảnh tượng này kéo dài không lâu, chỉ khoảng mười mấy nhịp thở, trong lúc Dương Khai không biết phải làm sao, Dương Viêm bỗng nhiên mở mắt ra, một tay cầm lấy Tinh Đế Lệnh lơ lửng trước mặt nàng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, kinh ngạc mà nhìn, vẻ mặt như đang nghĩ gì.
- Xảy ra chuyện gì? Dương Khai vội hỏi.
Dương Viêm nhìn hắn, không trả lời mà hỏi: - Ngươi không có luyện hóa nó chứ?
- Vậy này cũng có thể luyện hóa? Dương Khai vô cùng kinh ngạc.
Dương Viêm cười khẽ: - Thứ này coi như một loại bí bảo, chẳng qua là bí bảo dùng một lần, tự nhiên có thể luyện hóa. Nhưng may mà cậu vẫn cất giấu, không sử dụng, bằng không cậu chết là chắc.
Dương Khai không có vẻ bất ngờ, lúc trước Quỷ Tổ đã nói với hắn chuyện này, cho nên dù trải qua nguy hiểm, hắn cũng chưa từng nghĩ tới vận dụng Tinh Đế Lệnh. Loại bài tẩy phải cùng chết với kẻ địch này, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện lấy ra.
- Hình như cô biết rất nhiều thứ. Dương Khai nhíu mày nhìn nàng.
- Cậu muốn nói gì? Dương Viêm mím môi, biểu tìnhcó chút không yên.
- Từ sau lần cô vô duyên vô cớ hôn mê, tôi cảm giác cô có biến hóa rất lớn, rốt cuộc cô đang che giấu gì? Có điều gì không thể nói cho tôi biết? Dương Khai quyết định nói ra nghi vấn của mình, nhất là hôm nay, Cát Thất gặp Dương Viêm giống như thấy quỷ, nói gì nghe nấy, nhưng Dương Viêm lại nói mình chưa từng gặp hắn. Còn bây giờ, Tinh Đế Lệnh lại có cộng hưởng với Dương Viêm, quả thật làm Dương Khai không thể coi như chưa thấy.
Hắn muốn nói chuyện thẳng thắn với Dương Viêm một lần.
- Tôi không có che giấu gì, chỉ là... Dương Viêm có vẻ chần chờ.
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là chính tôi cũng không dám khẳng định, cho nên mới không nói, chờ tôi xác định, sẽ nói cho cậu biết được chưa? Dương Viêm cầu khẩn hắn.
Dương Khai trầm ngâm, bỗng nhiên lại cười: - Nói cho tôi biết làm sao luyện hóa vật này, trước kia tôi cũng nghiên cứu mấy lần, nhưng không có thu hoạch.
Thấy Dương Khai không tiếp tục ép hỏi, Dương Viêm cũng thở phào, vui vẻ cười nói: - Tôi cũng mới biết, hì hì.
Nói rồi, ngón tay ngưng tụ thánh nguyên như kiếm, sau đó vạch một đường trên cổ tay, máu tươi trào ra, Dương Viêm liền dán Tinh Đế Lệnh lên vết thương.
Dương Khai nghe được tiếng động dựng tóc gáy, giống như quỷ đói cắn nuốt máu thịt, máu chảy ra trên cổ tay Dương Viêm đều bị Tinh Đế Lệnh hút hết không bỏ sót gì.
Nháy mắt, Tinh Đế Lệnh liền đỏ rực như máu.
Làm xong, Dương Viêm như có chút mỏi mệt, đẩy Tinh Đế Lệnh lại cho Dương Khai, khoanh chân ngồi xuống.
- Vậy là được rồi? Dương Khai ngạc nhiên nhìn Tinh Đế Lệnh trên tay, phát hiện nó chỉ là thay đổi màu sắc mà thôi, không có gì khác thay đổi.
- Ừm. Dương Viêm nghiêm túc gật đầu.
Dương Khai khó tin, nếu nói luyện hóa nó cần máu tươi phụ trợ, vậy cũng là do người luyện hóa cung cấp, Dương Viêm cung cấp máu tươi để làm gì?
- Ngươi thử còn không phải sẽ biết. Dương Viêm cong môi, nói xong đứng lên, xoay người đi ra, còn căn dặn: - Ba chiếc Tinh Đế Lệnh này, nhất định phải giữ kỹ.
- Biết rồi. Dương Khai gật đầu bất đắc dĩ.
Đợi cho nàng đi rồi, Dương Khai mới nửa tin nửa ngờ cầm Tinh Đế Lệnh đỏ tươi, thử truyền thánh nguyên vào. Ngoài dự đoán, thánh nguyên dễ dàng truyền vào, không có trở ngại, hơn nữa không có dấu hiệu kích hoạt thần thông phong ấn bên trong. Lúc này Tinh Đế Lệnh như cái hố không đáy, không ngừng cắn nuốt thánh nguyên của Dương Khai, thành lập một tầng liên lạc như có như không.
Rõ ràng là dấu hiệu bắt đầu luyện hóa bí bảo, Dương Khai mừng rỡ, lập tức hiểu được Dương Viêm nói không sai, chiếc Tinh Đế Lệnh này thật sự có thể luyện hóa, liền dốc hết sức tập trung.
Đồng thời, ở trong rừng rậm cách Long Huyệt Sơn khoảng 300 dặm.
Một thanh niên nhìn như bình thường bay tới trước, tốc độ bình thường.
Nếu như Dương Khai ở đây, khẳng định sẽ ra tay, nguyên nhân không gì khác, hắn chính là Lưu Vân Cốc Lục Diệp làm Dương Khai hận ngứa răng, mà phương hướng bay, hiển nhiên là muốn về Tạ gia.
Khóe miệng Lục Diệp khẽ nhếch, vẻ mặt cười khẽ khiến người ta e dè, bỗng nhiên Tinh Toa xoay chuyển, trực tiếp bay vào rừng rậm. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đáp xuống, chắp tay sau lưng đứng đó.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thoáng qua, quét cành lá xào xạc.
- Sao hả? Các vị mai phục ở đây, chẳng lẽ không phải cốý chờ Lục mỗ hay sao? Lục mỗ đã đến, các vị còn không mau hiện thân, làm gì giấu đầu lòi đuôi?
Lục Diệp nghiêng đầu, liếc cây cối xung quanh.
Không ai đáp, cũng không ai hiện thân, dường như chỗ này chỉ có một mình Lục Diệp mà thôi.
Nhưng mà thần sắc Lục Diệp chắn chắc, cười trào phúng: - Một đám gan nhỏ như chuột, lại dám mai phục Lục mỗ. Được! Nếu các ngươi không muốn hiện thân, vậy đừng trách Lục mỗ không khách khí.
- Ánh mắt tiểu tử không tồi, có thể nhìn thấu phương pháp ẩn thân của chúng ta, đáng tiếc đáng tiếc, số mệnh của ngươi đến đây đã hết! Tiếng nói vang dội phát ra, sau đó từ trên đại thụ nhảy ra mấy người.
Sau đó, xung quanh xào xạc, trái phải trước sau toàn là bóng người chen chúc, mỗi người đều không có ý tốt nhìn về phía Lục Diệp.
Nhoáng cái, Lục Diệp đã bị bao vây tầng tầng, cục diện lên trời không lối xuống đất không cửa.
Trên hội đấu giá vừa rồi, Lục Diệp ra tay hào phóng, tự nhiên bị vô số người chú ý, dù là đến lúc cuối cùng hắn lặng lẽ rời đi, nhưng vẫn bị rất nhiều người âm thầm đi theo.
Biết hắn muốn về Tạ gia, cho nên liền đến đây mai phục trong rừng, ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, Lục Diệp thật sự đi ngang qua đây, nhưng làm những kẻ mưu đồ bất chính này không ngờ, là Lục Diệp gan to bằng trời, biết rõ có người mai phục còn dám chui đầu vào lưới.
Người nói chuyện trước đó có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, tay ngắn người lùn, trán vồ to, bộ dáng cực kỳ xấu xí, âm trầm đánh giá Lục Diệp, cười không có ý tốt, gật đầu nói: - Được lắm được lắm, lá gan không bình thường, đã nhiều năm chưa gặp tiểu tử có gan như vậy.
- Trình huynh, nói nhảm với hắn làm gì, mau ra tay là được. Ở một mặt khác, một lão già râu dài không kiên nhẫn thúc giục, tuy rằng nhìn mặt ngoài hắn lớn tuổi hơn võ giả họ Trình kia, nhưng thật ra hai không chênh bao nhiêu, chỉ là dung nhan khác biệt mà thôi.
- Đúng vậy, đêm dài lắm mộng, gia tài của tiểu tử này không kém, lát nữa khẳng định thu hoạch không nhỏ.
- Vội cái gì? Võ giả họ Trình hừ lạnh. - Ra tay thì tự nhiên, chỉ là làm sao phân chia đồ vật, mọi người có nên thương lượng trước không?
Tổng cộng 3 đoàn người, ba vị Phản Hư Cảnh, còn có các Thánh Vương Cảnh, Nhập Thánh Cảnh, tổng cộng 15-16 người.