Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1380: Nắm chắc 100%.




Trên đài cao đại sảnh đấu giá, Nhan Bùi chờ nửa nén nhang, vẫn không thấy có người đưa ra trao đổi, không khỏi toát ra thất vọng: - Xem ra, trên tay các vị không có tin tức về Lưu Viêm Phi Hỏa cùng Tẩy Hồn Thần Thủy, vậy thì thôi, lần này cảm tạ các vị đã ủng hộ!

Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

Các cường giả thế lực lớn tuy rằng muốn có Tinh Đế Lệnh kia, nhưng không thỏa mãn được yêu cầu của chủ nhân lệnh bài đưa ra, đành phải lắc đầu thở dài. Cũng không đến mức ra tay cướp lấy, trước không nói một cái Tinh Đế Lệnh vô dụng có giá trị lớn cỡ nào, chỉ riêng Tụ Bảo Lâu đã không thể tùy ý trêu chọc.

Thoáng cái, các võ giả trong đại sảnh đấu giá đều lần lượt đi ra, Dương Khai vô tình cố ý lướt qua, lại phát hiện không biết khi nào Lục Diệp đã biến mất.

Tên này chạy thật nhanh, biết mỗi lần ra tay rộng rãi, đã khiến không ít người chú ý, ở lại tuyệt đối sẽ không hay ho. Dương Khai cười xì, cũng không để ý, dù sao ân oán giữa hắn và Lục Diệp sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán, không nóng vội nhất thời, đứng lên nói với Thanh nhi: - Dẫn ta đi gặp Nhan lão tiên sinh, có chuyện muốn nhờ.

- Rõ! Thanh nhi thưa, cũng không hỏi nhiều, dẫn đường đi trước.

Trên hội đấu giá lần này, Dương Khai chỉ ra tay một lần, nhưng thể hiện tài sản bất phàm, huống gì ở trong Tụ Bảo Lâu, Thanh nhi tận mắt thấy Nhan Bùi ôn hòa với Dương Khai, tự nhiên biết hai người không xa lạ, người như vậy tự nhiên có tư cách đi gặp Nhan Bùi.

Vừa rời phòng Ất số 13, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác hai cỗ thần thức quét qua người mình, người khựng một chút, liền như không có chuyện gì tiếp tục đi theo sau Thanh nhi.

Dù không phát hiện là ai theo dõi, nhưng Dương Khai cũng có suy đoán.

Đơn giản là Phong Bà Tử Vạn Thú Sơn cùng Kim Thạch Ma Huyết Giáo. Trên hội đấu giá, mình chỉ ra tay một lần, mà tranh giành với mình cũng chỉ có 2 người đó, xem ra bọn họ còn chưa hết hy vọng với Huyền Kim này.

Trong lòng hừ lạnh, mặt ngoài Dương Khai không hề biểu lộ gì.

Thần thức nhìn trộm mình cũng chỉ là quét qua, không có ý khác, một lát sau, Dương Khai đi vào sương phòng ở hậu đường Tụ Bảo Lâu, ngồi xuống chờ đợi.

Khoảng chừng cạn nửa chung trà, lão mặt đen Nhan Bùi đẩy cửa vào, tươi cười nhìn Dương Khai nói: - Dương tiểu hữu!

- Bái kiến Nhan tiền bối! Dương Khai đứng dậy chắp tay.

- Ừm, ngồi đi. Nhan Bùi ra hiệu, bản thân ngồi xuống cạnh Dương Khai, vào thẳng vấn đề: - Không biết Dương tiểu hữu có chuyện gì muốn lão phu giúp?

- Nhan tiền bối mắt sáng như đuốc, vẫn bối quả thật có chuyện nhờ tiền bối. Dương Khai mỉm cười, bổ sung: - À, chính xác hơn, là muốn mượn sức của quý lâu.

- Vậy thì nói nghe xem, nhưng nói trước, tôn chỉ của Tụ Bảo Lâu ta là hòa khí sinh tài, muốn lão phu hỗ trợ, phải trả thù lao nhất định, hơn nữa Tụ Bảo Lâu cùng lão phu sẽ không nhận mối giết người cướp của.

- Vãn bối tự nhiên hiểu điều này, chuyện vãn bối nhờ sẽ không trái với tôn chỉ của Tụ Bảo Lâu.

- Vậy thì được! Nhan Bùi hài lòng gật đầu.

- Là thế này, vãn bối đang tìm một loại chí bảo thuộc tính thổ.

- Chí bảo thuộc tính thổ? Nhan Bùi cau mày, như hiểu ra nhìn Dương Khai, cười hắc hắc: - Hôm nay Dương tiểu hữu không tiếc trả giá, mua lấy một cục Huyền Kim, bây giờ lại tìm chí bảo thuộc tính thổ, không lẽ muốn tu luyện bí thuật gì?

Lão già này! Dương Khai thầm oán, trong lòng biết người có kiến thức rộng rãi như Nhan Bùi, mình thoáng lộ một chút là đối phương sẽ đoán được tám chín phần, cũng không ngây ngốc thừa nhận, chỉ là như cười như không: - Nhan tiền bối, chẳng lẽ Tụ Bảo Lâu ngoài thu thập bảo vật thiên hạ, lại còn phụ trách do thám tin tức?

Lời này là Vạn Thú Sơn Phong Bà Tử nói ra trên hội đấu giá, Dương Khai chỉ là cầm dùng, cho nên cũng không đắc tội ai.

Nhan Bùi ngẩn ra, cười ha ha: - Lão phu chỉ là thuận miệng hỏi thôi, Dương tiểu hữu không muốn nói thì không cần nói. Nhưng mà Dương tiểu hữu nên nói cụ thể yêu cầu, vậy thì lão phu cùng Tụ Bảo Lâu có hướng mà tìm. Có lẽ không cần đi, trong kho sẽ có cất vật mà tiểu hữu cần.

- Có yêu cầu cụ thể, cấp bậc không thua nội đan yêu thú bậc mười là được!

- Yêu thú bậc mười... Ánh mắt Nhan Bùi co rụt, kinh ngạc chấn động nhìn Dương Khai. Tuy rằng lão có suy đoán mơ hồ, nhưng không ngờ Dương Khai yêu cầu cao như thế. Nếu thật vậy, Tụ Bảo Lâu cất giấu cũng không thỏa mãn được yêu cầu của đối phương. Dù sao yêu thú bậc mười ngang với cường giả Hư Vương Cảnh, thứ này không thể tồn tại trên U Ám Tinh.

- Cũng không phải cần nội đan, chỉ cần giá trị cấp bậc không thua nội đan yêu thú bậc mười là được. Dương Khai bổ sung.

- Ừm! Có chút khó, lão phu cũng không dám đảm bảo gì, chỉ có thể nói cố gắng giúp cậu lưu ý tìm kiếm. Đương nhiên, tiểu hữu cũng đừng nhàn rỗi, nói không chừng bản thân tiểu hữu có đủ cơ duyên, sẽ thu được vật mình muốn.

- Điểm này thì vẫn bối hiểu. Dương Khai khẽ gật đầu, hắn tự nhiên sẽ không dồn hy vọng vào Tụ Bảo Lâu, lần này tới gặp Nhan Bùi, chỉ là thuận tiện nói chuyện này, chủ yếu vẫn là đến vì Tinh Đế Lệnh.

Nghĩ tới đây, Dương Khai chợt chuyển lời, nói: - Đúng rồi, Nhan tiền bối, vừa rồi ngài lấy ra Tinh Đế Lệnh...

- Sao hả, cậu muốn trao đổi? Nhan Bùi đang uống trà, chợt nghe Dương Khai nhắc tới Tinh Đế Lệnh, không khỏi cau mày vội hỏi, có vẻ rất gấp gáp.

Như vậy lại làm Dương Khai bất ngờ, dù sao theo Nhan Bùi nói, vật này là lão hữu lánh đời của hắn đem ra trao đổi, xem ra ẩn thế cao nhân kia quan hệ không nhỏ với Nhan Bùi, bằng không sao lão mặt đen này để ý như vậy?

- Ừm, vãn bối muốn trao đổi!

Dương Khai vừa suy tư vừa gật đầu.

- Cậu có Lưu Viêm Phi Hỏa? Nhan Bùi trợn to mắt, kích động hỏi.

Dương Khai lắc đầu.

Nhan Bùi nhướng mày, sau đó kinh hô: - Vậy cậu biết nơi nào có Tẩy Hồn Thần Thủy?

- Cũng không biết. Dương Khai vẫn lắc đầu, Tẩy Hồn Thần Thủy quá ít, hơn nữa không thể mang theo, chỉ có thể sử dụng tại chỗ, nếu không khi phát hiện Tẩy Hồn Thần Thủy ở Lưu Viêm Sa Địa, Khúc Trường Phong cùng Lãnh Tình đã sớm chia nhau mang đi, căn bản không cần phải vào ngâm trong hồ.

Thấy hắn cái này không có, cái kia cũng không, ngay cả Nhan Bùi có ấn tượng khá với Dương Khai, cũng không khỏi sầm mặt lại, nhàn nhạt nói: - Dương tiểu hữu không lẽ đang đùa giỡn lão phu? Lão phu không chỉ một lần nói rõ lão hữu của ta chỉ cần 2 thứ này, mới bằng lòng trao đổi Tinh Đế Lệnh. Nếu cậu không có Lưu Viêm Phi Hỏa, lại không có tin tức về Tẩy Hồn Thần Thủy, sao lại dám nói trao đổi Tinh Đế Lệnh với lão phu?

- Tiền bối bớt giận! Dương Khai cười khẽ, không chút hoảng hốt, trầm ngâm rồi nói: - Thế này đi, nếu như thuận tiện, có thể cho vãn bối nói chuyện trực tiếp với vị tiền bối kia? Vãn bối nhất định sẽ không làm ngài ấy thất vọng.

Thấy hắn cam đoan, Nhan Bùi nghi ngờ không thôi, không biết Dương Khai lấy đâu ra nắm chắc như thế.

Nếu là người khác nói vậy, Nhan Bùi đã sớm ra tay đuổi đi, nhưng Dương Khai lai lịch thần bí. Theo lão tìm hiểu, là từ Tinh Vực bên ngoài U Ám Tinh lưu lạc đến đây, nói không chừng có được thứ mà nhân sĩ bản thổ U Ám Tinh không có, tác dụng có khi ngang với Tẩy Hồn Thần Thủy hay Lưu Viêm Phi Hỏa.

Nghĩ vậy, sắc mặt Nhan Bùi giãn ra, nhưng vẫn sầm mặt nói: - Nếu thế, ta đi gọi hắn đến một chuyến, nhưng mà Dương tiểu hữu, cậu nắm chắc bao nhiêu.

- Nắm chắc 100%, có đủ chưa? Dương Khai mỉm cười, tràn đầy tự tin.

Dù sao coi như mình đoán không đúng, hắn vẫn còn Lưu Viêm Phi Hỏa, chỉ là không đến bị bất đắc dĩ thì sẽ không lấy ra.

Nhan Bùi nghe vậy, khóe miệng co rút, nào còn nhiều lời, lấy ra la bàn truyền tin, truyền thần niệm nói mấy câu, sau đó lẳng lặng chờ.

Không quá nửa nén nhang, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Vào đi! Nhan Bùi nói.

Cửa phòng lập tức đẩy ra, bên ngoài có một nam thanh niên bước vào, nhìn không lớn tuổi, nhưng nếp nhăn bên khóe mắt biểu hiện hắn không trẻ tuổi như bề ngoài.

Dáng dấp người này khá lạ, mỏ nhọn tai khỉ, con mắt nhỏ như không mở ra được, chỉ có hai cái khe, nhưng bên trong lóe lên tia sáng. Dáng người khá cao, hai tay dài hơn người thường, bàn tay thật to, làm người ta chú ý, là người này lại bị răng hô.

Ấn tượng đầu tiên khi Dương Khai thấy người này, ngoài bỉ ổi ra, vẫn là bỉ ổi.

Nhất thời trợn mắt há mồm, thần niệm quét qua, phát hiện đối phương chẳng qua là võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh.

Đây là lão hữu lánh đời mà Nhan Bùi nói?

Sao nhìn giống như lưu manh ngoài phố? Dương Khai suýt nữa phun nước trà ra, ngay cả Dương Viêm bên cạnh cũng không khỏi che miệng, buồn cười vì bộ dáng kỳ lạ của hắn.

Nhan Bùi ho khẽ, lớn tiếng nói: - Các người đừng nghĩ nhiều, đây là hậu bối của lão hữu. Lão hữu không tiện rời núi, lần này Tinh Đế Lệnh do hắn cầm ra trao đổi.

Dương Khai thế mới hiểu ra, nếu là con cháu hậu bối của ẩn thế cao nhân, tu vi cùng tuổi này cũng nói được.

- Nhan tiên sinh, ngài tìm ta? Võ giả răng hô giống như không thèm để ý Dương Khai cùng Dương Viêm, vào phòng liền trực tiếp hỏi.

- Ừm!

Nhan Bùi khẽ gật đầu.

Đối phương mừng rỡ, vội hỏi: - Có tin tức về vật trao đổi?

- Miễn cưỡng tính là vậy. Nhan Bùi cũng không biết nên trả lời như thế nào, đáp án này khiến đối phương sửng sốt, cũng may Nhan Bùi chỉ sang Dương Khai, nói: - Vị này chính là Dương tiểu hữu Dương Khai, nói là có thể thỏa mãn yêu cầu của Cát hiền điệt, nhưng phải gặp mặt trao đổi. Lão phu chỉ phụ trách dẫn hai người gặp nhau, chuyện tiếp theo, các người tự thương lượng.

- Thỏa mãn yêu cầu của ta? Võ giả răng hô thế mới quay sang nhìn Dương Khai, hoài nghi quan sát, ánh mắt tràn đầy khinh thường.