Mấy thứ đấu giá cuối cùng, Dương Khai tự nhiên đứng ngoài mà xem, toàn bộ thánh tinh hắn lấy từ Vũ Y đều dùng mua Huyền Kim, không còn sức tranh giành thứ khác nữa.
Nhưng nói đi phải nói lại, những thứ này dù tốt, nhưng Dương Khai không động lòng chút nào.
Sau một nén nhang, Thanh nhi quay về, cung kính đưa lên một cái hộp ngọc cho Dương Khai, miệng chúc mừng: - Chúc mừng tiền bối được như nguyện, mua được vật này!
Dương Khai mỉm cười nhận lấy, mở hộp ngọc ra xem, thấy bên trong hộp chứa cục Huyền Kim đã thấy, to như trứng ngọc, toàn thể như vàng ròng, bị cao nhân dùng cấm chế phong ấn, nhưng vẫn không ngăn được linh khí thuộc tính kim tinh khiết lan tỏa, sắc bén như lưỡi dao khiến người ta không thể coi thường.
Dùng từ sắc bén lộ rõ để hình dung cục Huyền Kim này là quá đúng.
Dương Khai vui vẻ ngắm nhìn một hồi, thuận tay ném vào không gian Hắc Thư.
Hắn cần cục Huyền Kim này, tự nhiên là vì tu luyện công pháp tôi luyện thân thể, chuẩn bị cho Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm. Muốn tu luyện bộ công pháp tôi luyện thân thể này, nhất định phải có đủ chí bảo ngũ hành!
Trong ngũ hành, bản thân hắn đã có Lôi Mộc, Huyền Âm Quỳ Thủy cùng Thái Dương Chân Tinh, bây giờ có được Huyền Kim, chỉ còn chí bảo thuộc tính thổ là không biết tung tích. Một khi tụ tập đủ, sẽ có thể bắt đầu tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.
Hoặc có thể nhờ Tụ Bảo Lâu lưu ý giúp, dù sao thế lực này chuyên làm chuyện như thế. Trong lòng nghĩ vậy, Dương Khai thầm quyết định đợi hội đấu giá kết thúc, sẽ đi thăm Nhan Bùi lão tiên sinh.
Có lẽ đối phương sẽ không từ chối, chỉ cần mình ra giá là được.
Tâm tình rất tốt, Dương Khai tự nhiên sẽ không keo kiệt, vung tay lên, thưởng cho Thanh nhi mấy lọ đan dược, một món bí bảo cùng rất nhiều thánh tinh.
Đan dược là của hắn luyện chế, chất lượng khỏi bàn, bí bảo là Dương Viêm đưa ra, đương nhiên cũng là bí bảo thượng hạng, vừa thích hợp cho nữ sử dụng. Thánh tinh dù không nhiều, cũng chỉ vài chục ngàn, nhưng đối với võ giả đẳng cấp như Thanh nhi thì đã là thu hoạch xa xỉ, đủ cho nàng tu luyện thật lâu.
Tự nhiên làm đối phương cảm động rơi nước mắt.
Bên dưới truyền lên tiếng kích động của Nhậm Thiên Thụy: - Các vị, hội đấu giá lần này đến đây, xem như kết thúc mỹ mãn, cảm tạ các vị không ngại xa vạn dặm đến ủng hộ. À! Các vị yên tâm chớ gấp, tuy rằng hội đấu giá đã kết thúc, nhưng Tụ Bảo Lâu ta được một vị ẩn thế cao nhân ủy thác, muốn nhờ các vị tiền bối một chuyện.
- Nhậm tiểu tử, vậy là sao? Lúc này liền có cường giả thế lực lớn lên tiếng hỏi.
Nhậm Thiên Thụy cười khẽ, ra hiệu với mặt sau, khom người xuống. Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, khóe miệng không khỏi co rút, không gì khác, lão mặt đen Nhan Bùi lại chầm chậm bước lên đài.
- Ha ha! Các vị đừng căng thẳng, nếu hội đấu giá kết thúc, vậy sẽ không xuất hiện vật đấu giá nữa. Nhan mỗ chỉ là được lão hữu nhờ vả, ra đây thương thảo với các vị một chuyện mà thôi. Nhan Bùi không nóng không vội nói.
- Thương thảo chuyện gì? Có lời thì mau nói, có rắm thì mau thả, chúng ta không có thời gian ở đây lôi thôi với ngươi. Hiển nhiên không phải mọi người đều tin Nhan Bùi, vẫn cứ âm thầm cảnh giác.
- Vị lão hữu của ta muốn trao đổi với các vị một món vật phẩm! Nhan Bùi cũng không úp mở, cười khẽ xong, nhẫn không gian lóe sáng, lấy ra một vật, đưa lên cao.
Các cường giả trên những sương phòng đều buông ra thần thức, cẩn thận tra xét.
Thoáng cái, những trận kinh hô vang lên.
- Đây là...
- Không thể nào, thực sự có thứ này?
- Còn sót lại một chút đế uy, nhìn kiểu dáng không sai được, không ngờ truyền thuyết lại là thật!
Trong phòng Ất số 13, Dương Khai cũng nhìn chằm chằm vật trên tay Nhan Bùi, vẻ mặt cổ quái, đang trầm ngâm, bỗng nhiên phát giác được, quay sang nhìn lại hướng về phía Dương Viêm, lại phát hiện nàng cũng đang kinh ngạc, trong mắt toát ra hưng phấn cùng bàng hoàng, hai bàn tay trắng mịn đang siếc chặc, móng tay cắm vào thịt cũng không phát hiện.
- Tinh Đế Lệnh! Mạc Tiếu Sinh kinh hô vang dội. - Nhan huynh, thứ cho lão phu ánh mắt kém cỏi, trên tay ngươi là Tinh Đế Lệnh trong truyền thuyết kia?
Nhan Bùi cười khẽ: - Nếu Mạc huynh đã nhìn ra, còn cần hỏi lại Nhan mỗ? Có lẽ các vị nơi này, đa số đều có phán đoán rồi?
- Thật là Tinh Đế Lệnh? Không phải đồ giả?
- Nếu là giả, Nhan mỗ làm sao lại lấy ra đây? Nhan Bùi hừ khẽ. - Nhan mỗ cùng mấy vị bằng hữu Tụ Bảo Lâu tự mình giám định, đây quả thật là Tinh Đế Lệnh, dù sao bên trong còn sót lại đế uy, không ai có thể bắt chước được!
- Nghe đồn lúc trước Tinh Không Đại Đế luyện chế 10 chiếc Tinh Đế Lệnh, mỗi một cái đều phong ấn thần thông to lớn của lão nhân gia, uy lực có thể hủy thiên diệt địa, dời núi lấp biển, chẳng lẽ đây là một cái trong đó? Giọng của Thành Bằng Huyên cũng không bình tĩnh được nữa, hết sức kích động.
Nếu như đây thật là một trong 10 chiếc Tinh Đế Lệnh do Tinh Không Đại Đế luyện chế, chỉ cần có được, vậy sẽ là tồn tại vô địch.
Tinh Không Đại Đế đó, đây là tồn tại vượt qua Hư Vương Cảnh! Trên U Ám Tinh không có lấy một Hư Vương Cảnh, ai có thể chống lại thần thông phong ấn trong Tinh Đế Lệnh?
Tất cả cường giả các thế lực đều muốn lấy được nó, trong khoảng khắc, ánh mắt nhìn Tinh Đế Lệnh đều nóng bỏng, không khí trong phòng bán đấu giá Tụ Bảo Lâu trở nên quỷ dị.
Nhan Bùi nhìn cảnh biết ý, biết rõ vô số người nổi lên lòng tham, cũng không nóng vội, nhàn nhàn giải thích: - Là Tinh Đế Lệnh thì đúng, nhưng mà thần thông phong ấn bên trong đã bị kích hoạt qua, các vị không cần nghĩ nhiều.
Trong lời đã mang theo ý cảnh cáo.
Nghe vậy, các cường giả như bị xối chậu nước lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại. Ngẫm lại cũng phải, nếu như Tinh Đế Lệnh còn nguyên vẹn, kẻ ngu mới đi đưa nó ra, Nhan Bùi sẽ càng không đem ra trước công chúng.
- Đã bị kích hoạt rồi, đáng tiếc đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc. Mạc Tiếu Sinh hết sức mất mát, than thở một hồi.
- Hừ! Mạc lão quỷ, ngươi còn tưởng là Tinh Đế Lệnh chưa bị kích hoạt? Có phải nghĩ nhiều quá không? Thành Bằng Huyên châm chọc.
- Chẳng lẽ Thành huynh không nghĩ vậy?
Mạc Tiếu Sinh không để ý, sảng khoái thừa nhận.
- Nhưng mà Nhan huynh, ngươi cầm ra một cái Tinh Đế Lệnh đã vô dụng, để làm gì đây? Có người hỏi.
Nhan Bùi bình thản nói: - Tuy là Tinh Đế Lệnh đã bị kích hoạt, nhưng cũng không phải vô dụng. Dù sao đây là bảo vật được tự tay Tinh Không Đại Đế luyện chế, trước không nói bên trong còn sót lại đế uy có thể cho các vị cảm ngộ, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì. Chỉ riêng nguyên liệu của lệnh bài này, ngay cả Tụ Bảo Lâu ta cũng không thể giám định được, hoặc còn có người biết cách dùng khác của Tinh Đế Lệnh.
- Dù là nói vậy, nhưng giá trị chiếc Tinh Đế Lệnh này sẽ không quá cao, không biết Nhan huynh muốn dùng nó đổi cái gì? Mạc Tiếu Sinh trầm ngâm một hồi liền hỏi, dù là Tinh Đế Lệnh đã bị kích hoạt, nhưng vẫn có giá trị nghiên cứu rất lớn, Mạc Tiếu Sinh đương nhiên không muốn bỏ qua.
Cũng có rất nhiều người cùng suy nghĩ với hắn, liền phụ họ: - Đúng thế, Nhan huynh, các tông môn có tiếng nói trên U Ám Tinh đều ở đây, luôn có thể tìm được vật ngươi cần, không ngại nói ra, xem chúng ta có ai mang theo. Nếu không có, nói không chừng trong kho hàng tông môn cũng có chứa!
Nhan Bùi nhàn nhạt nói: - Lão hữu của ta muốn đổi không phải thứ dễ tìm!
Nếu thật dễ tìm, với thực lực của Tụ Bảo Lâu, đã sớm trao đổi lấy chiếc Tinh Đế Lệnh này, cần gì đưa ra hội đấu giá? Cho nên tuy rằng chỗ này đông người, nhưng Nhan Bùi vẫn không có lòng tin giúp vị lão hữu lánh đời đổi được vật cần.
- Cụ thể là gì, nói nghe xem thử! Thành Bằng Huyên không kiên nhẫn.
- Lưu Viêm Phi Hỏa! Nhan Bùi bày ra đáp án.
- Lại là Lưu Viêm Phi Hỏa?
- Thứ này đi đâu tìm?
- Lưu Viêm Sa Địa mở ra từ 400 năm trước, lần này dù mới mở mấy năm trước, nhưng không nghe có đệ tử tông môn nào may mắn lấy được.
...........
Đủ tiếng xì xào, hết sức ồn ào.
Lại có cường giả hỏi, muôn dùng những nguyên vật liệu quý giá khác để trao đổi Tinh Đế Lệnh, cũng có người đưa ra dùng thánh tinh để mua, nhưng lão mặt đen Nhan Bùi lắc đầu như trống bỏi, không chịu được phiền lặp lại: - Xin lỗi các vị, chiếc Tinh Đế Lệnh này không phải vật của Tụ Bảo Lâu ta, chỉ là Nhan mỗ được người nhờ vả, dùng để trao đổi mà thôi. Đối phương nói rõ, ngoài Lưu Viêm Phi Hỏa, không cần thứ khác. Đương nhiên, nếu có thể báo cho nơi nào có Tẩy Hồn Thần Thủy, vậy cũng được!
- Tẩy Hồn Thần Thủy, Nhan huynh không phải đang đùa chứ, có thứ này chúng ta tự hưởng còn không kịp, làm sao đem đi trao đổi một cái Tinh Đế Lệnh vô dụng?
Rất nhiều cường giả đều thầm bực mình, cảm thấy chủ nhân Tinh Đế Lệnh thật là há mồm sư tử ngoạm, nếu thật có Lưu Viêm Phi Hỏa, đem trao đổi cũng không tính là thiệt thòi. Nhưng mà Tẩy Hồn Thần Thủy nổi danh là một trong ba đại thần thủy Tinh Vực, giá trị không thể lường, có ngu mới đi trao đổi lấy một chiếc Tinh Đế Lệnh đã xài rồi.
Trong phòng Ất số 13, Dương Khai cùng Dương Viêm liếc nhau, sắc mặt đều cổ quái.
Người khác không có Lưu Viêm Phi Hỏa, Dương Khai lại có!
Ở trong Lưu Viêm Sa Địa lần trước, Dương Khai thu được tổng cộng 9 cái Lưu Viêm Phi Hỏa, ngoài bản thân dùng mấy cái, cho Dương Viêm 2 cái, vẫn còn thừa 3 cái. Vốn Dương Khai muồn chờ thời gian đem luyện hóa, tăng cường uy lực thần thức hỏa, nhưng vẫn mãi bận chuyện khác.
Nhưng không ngờ lúc này Lưu Viêm Phi Hỏa lại phát huy tác dụng.
Nói tới Tinh Đế Lệnh, Dương Khai không hề xa lạ, trong tay hắn có 2 cái. Một cái là của Quỷ Tổ cường giả Hư Vương Cảnh cho hắn, một cái khác lấy được trong Lưu Viêm Sa Địa, có điều chiếc mà Quỷ Tổ đưa cho là nguyên vẹn, còn chưa kích hoạt. Chiếc lấy được trong Lưu Viêm Sa Địa cũng giống chiếc trên tay Nhan Bùi, thần thông của Tinh Không Đại Đế phong ấn bên trong đã không còn.
- Có nên đổi không.
Dương Khai lẩm bẩm, có vẻ do dự. Nếu trao đổi, hắn có tư cách, nhưng chỉ đổi một chiếc Tinh Đế Lệnh vô dụng, làm hắn cảm thấy mất nhiều hơn được.
- Đổi! Dương Viêm kiên quyết nói.
- Hả? Tại sao? Dương Khai khó hiểu nhìn nàng.
- Không biết, nhưng ta luôn cảm thấy Tinh Đế Lệnh tuyệt đối không chỉ đơn giản là phong ấn thần thông của Đại Đế, khẳng định còn có bí mật khác.
Bí mật khác, vậy cũng có khả năng. Nhưng nếu trao đổi, mình không nhất thiết phải dùng tới Lưu Viêm Phi Hỏa. Nhìn yêu cầu của đối phương đưa ra, Dương Khai mơ hồ có suy đoán, nhưng còn không dám khẳng định. Dù sao Lưu Viêm Phi Hỏa có hiệu quả tăng cường thần thức hỏa, nếu có thể tiết kiệm, vậy tự nhiên là tốt.
Nghĩ vậy, Dương Khai khẽ gật đầu, trong lòng đã có tính toán.