Thực ra loại chỉ trích vô duyên cớ này căn bản không có lý nào có thể nói, người của Ảnh Nguyệt Điện biết, các thế lực khác cũng biết.
Nhưng ai bảo Đế Uyển trôi lơ lửng trên địa bản Ảnh Nguyệt Điện, mọi người đều e sợ cho Ảnh Nguyệt Điện hưởng lợi lâu đài gần nước, rồi không có cách nào nói rõ. Hiện tại xảy ra sự việc như vậy tự nhiên cũng được lôi ra để nói.
Trải qua một phen tranh luận thậm chí cãi vã cũng có, các thế lực lớn trên U Ám Tinh coi như đã thống nhất ý kiến là dù Đế Uyển mở ra, những cao thủ Ảnh Nguyệt Điện cũng không thể vào trước, phải đợi các thế lực khác hội họp một chỗ tính toán tiếp, nếu không sẽ trở thành kẻ địch chung.
Tình cảnh của Ảnh Nguyệt Điện lúc này tuy rằng không thể nói là như bước trên băng mỏng nhưng cũng không được tốt lắm, dù sao trước mới trải qua một lần nội loạn làm lòng người bàng hoàng, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Đối diện với đề nghị không công bằng như vậy cũng chỉ có thể đồng ý.
Mà giờ này Thiên Vận Thành cũng gần như có thể nói là kín người hết chỗ. Số lượng lớn nhân thủ các thế lực khắp nơi lưu lại, ở các dịch quán khách điếm trong Thiên Vận Thành đều đã chật kín người.
Thậm chí ngay cả vài tiểu gia tộc xung quanh cũng không khỏi phải phụ trách tiếp đãi, cung cấp chỗ ở cho những thế lực kia.
Người đông xung đột nhiều. Dù sao các thế lực lớn trên U Ám Tinh cũng không phải hòa thuận gì, giữa họ cũng có nhiều ân oán cạnh tranh, một khi đụng nhau chỉ cần vài ba câu không hợp liền vung tay cũng là chuyện thường xảy ra.
Gần như mỗi ngày đều có người chết. Mà Ảnh Nguyệt Điện làm chủ nhà, tự nhiên cũng sẽ không đi nhúng tay vào những ân oán của các thế lực ngoại lai này, chỉ cần lợi ích của bản thân họ không ảnh hưởng thì họ vẫn đứng ngoài quan sát.
Trong Thạch phủ, Dương Khai vừa rót lực lượng không gian vào những vật cổ quái kia vừa nghe Dương Viêm nói, thỉnh thoảng ngắt lời hỏi vài câu, nàng cũng đều đáp lại.
Đang trong lúc bận rộn Dương Viêm bỗng đổi sắc mặt lấy ra từ trong nhẫn không gian ra một la bàn truyền tin, thả ra thần niệm cảm giác một chút, ngay sau đó liền nhìn Dương Khai một cách kỳ lạ, biểu hiện mập mờ.
- Thế nào? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Có người tới tìm huynh đấy. Dương Viêm khẽ cười thâm ý sâu sắc nói: - Một người quen cũ.
- Người quen cũ? Dương Khai sắc mặt tối sầm, trên U Ám Tinh hắn quen biết cũng không mấy người, có thể thực tính tới mức giao tình thì càng không nhiều. Câu này của Dương Viêm không khỏi làm hắn bất ngờ, nhất thời không nhớ ra được rốt cuộc là người nào tới tìm mình, hơn nữa lúc nàng nói câu "Người quen cũ" rõ ràng là có gì đó khác lạ.
- Là người nào? Dương Khai không đoán mò.
- Đại Diên.
Dương Viêm cười tủm tỉm đáp.
- Cô ấy... Dương Khai nhướn mày, nếu là người bên ngoài tới thì hắn sẽ tuyên bố không ở Long Huyệt Sơn, sẽ không gặp. Nhưng nếu là Đại Diên thì có chút không thoả rồi. Dù thế nào thì cô ta cũng tặng mình một viên Lưu Ly Châu, cũng đem lại cho mình không ít lợi lộc. Hơn nữa lần trước Thạch Khổi đào ra một lối đi trên Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn của người ta, Dương Khai cũng không biết Lưu Ly Môn bên kia sau đó có phát hiện ra hay không, có lẽ có thể thăm dò thông qua cô ta.
Nghĩ tới điều này Dương Khai đứng dậy mở miệng nói: - Để ta qua xem.
Vừa nói hắn vừa đi ra ngoài.
Không bao lâu sau hắn liền đi tới phía trước đại trận Long Huyệt Sơn. Dương Khai lấy ra lệnh bài rót thánh nguyên vào đó, từ trong lệnh bài bắn ra một tia sáng đen, đại trận bế phong Long Huyệt Sơn lập tức tách ra một con đường nối thẳng ra ngoài.
Dương Khai chưa bước mấy bước đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện huyên náo, trong lòng hắn không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ Đại Diên không chỉ tới một mình? Đợi nghe rõ bên ngoài những người kia nói gì sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, bước chân cũng nhanh hơn.
Thời khắc này ở ngoài đại trận Long Huyệt Sơn, Đại Diên lẳng lặng đứng ở đó. Nếu như chỉ nhìn bóng lưng của cô ta thì bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ cô ta là một mỹ nhân tuyệt thế, bóng lưng uyển chuyển kia như lộ ra một ma lực, có thể hấp dẫn thần hồn của người khác làm nó không khỏi trầm luân trong đó, không ai có thể tự kiềm chế được.
Nhưng nếu như nhìn trước mặt thì không ai có thể nghĩ tới chữ "đẹp".
Đại Diên vẫn giống trước kia, sắc mặt đen vàng vọt, khuôn mặt ngựa dài, bộ dạng xấu xí, cũng không dùng khăn che mặt mà cứ để bộ mặt đó lọt vào mắt người khác không chút xấu hổ.
Bên cạnh Đại Diên còn có mười mấy người quần áo giống nhau, tu vi cảnh giới đủ loại đang chỉ trỏ vào cô ta, không ít người bĩu môi tỏ vẻ chán ghét không chút kiêng kị.
Các cô ấy cũng không được coi là có tư sắc, chỉ là so sánh với gương mặt của Đại Diên thì ai cũng là mỹ nhân, tự nhiên cũng có một cảm giác vượt trội.
- Này, tiểu gia đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm đấy à? Một người trong đám người đó đi lên hướng về phía Đại Diên nói lớn.
Đại Diên nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn người này không hề có ý muốn đáp trả.
Thái độ bàng quan này lập tức làm người kia vô cùng tức giận cười lạnh nói: - Nữ nhân xấu xí, đã nể mặt còn không biết xấu hổ. Đừng tưởng ngươi là nữ nhân ta sẽ không dám động thủ. Tuy là bộ dạng ngươi khó coi nhưng dù gì cũng là nữ tử ta mới nể mặt, cũng không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Đôi mi thanh tú của Đại Diên khẽ nhíu, mặt lộ vẻ chán ghét rồi lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu là trước kia nghe được những lời này hẳn Đại Diên sẽ không kìm chế được mà vung tay. Trước kia dung mạo của cô hoàn toàn ngược lại. Nhưng hôm nay, sau khi được Dương Khai trừ độc, dung mạo cô đã sớm khôi phục như lúc đầu, gương mặt hiện tại chỉ là nguỵ trang thôi cho nên dù đối phương nói khó nghe cô cũng không để ý.
- Hải sư huynh, đừng nhiều lời với cô ta, cứ bắt giữ đi, nhìn cô ta tới đây tìm người chắc hẳn là có quan hệ với người ở bên trong. Chúng ta ở đây chờ đợi nhiều ngày mà chủ nhân chốn này còn không lộ diện, chắc hẳn cũng chẳng coi chúng ta ra gì đâu. Một người trong đám người kia không kiên nhẫn nói, bộ mặt nhao nhao như muốn thử.
- Ồ, ta phải coi ai ra gì đây? Một giọng nói mỉa mai cất lên từ Long Huyệt Sơn. Khi nói chuyện, trước mắt như nứt ra một khe hở, từ bên trong khe hở từ từ lộ ra thân ảnh một thanh niên.
- Dương Khai. Đại Diên sắc mặt vui mừng bước nhanh lên tiếp đón.
- Đại Diên cô nương. Dương Khai hướng về phía cô khẽ gật đầu, lại đưa mắt quét qua đám người đang đứng phía ngoài thản nhiên nói: - Những người này đi chung với cô nương sao?
Đại Diên chậm rãi lắc đầu nhẹ giọng nói: - Bọn họ là người của Hải Tâm Môn.
- Hải Tâm Môn? Chưa từng nghe qua.
Dương Khai bĩu môi. Tuy rằng hắn cho tới hôm nay chưa coi là hiểu rõ các thế lực mạnh yếu cùng sự phân bổ của họ trên U Ám Tinh, nhưng tối thiểu đều đã nghe thấy những thế lực tương đối lớn. Hải Tâm Môn này đúng là hắn chưa từng nghe qua, bởi vậy có thể thấy được thế lực này cũng chẳng lớn là bao.
Vẫn là Đại Diên biết nhiều, bằng không cũng không thể nhận ra xuất thân của đám người qua phục sức của bọn họ, cô thấp giọng nói: - Là thế lực trên Vô Ưu Hải, huynh chưa từng nghe qua cũng rất bình thường.
- Thì ra là vậy. Dương Khai hiểu, Vô Ưu Hải cách nơi này rất xa, nếu không phải Đế Uyển xuất thế bọn họ chắc sẽ không đến chỗ này.
- Ngươi chính là chủ nhân chỗ này?
Bên phía Hải Tâm Môn, võ giả cầm đầu đánh giá Dương Khai ngạc nhiên hỏi thăm.
- Không sai, ta chính là chủ nhân ở đây. Dương Khai toét miệng cười.
- Vừa may, nếu ngươi là chủ nhân chỗ này thì có thể nói chuyện rồi. Võ giả kia thấy Dương Khai tu vi không cao, chỉ có Thánh Vương tam tầng cảnh liền không khỏi có chút khinh thị, trên mặt lộ vẻ kiêu căng nói: - Chúng ta là đệ tử Hải Tâm Môn ở Vô Ưu Hải, dãy nũi này hiện tại do Hải Tâm Môn chúng ta trưng dụng, ngươi về cho người của các ngươi thu dọn một chút nhường lại cho chúng ta.
Y bộ dáng đĩnh đạc như đang giao việc cho thuộc hạ, không chút khách sáo.
Đại Diên nghe thấy nét mặt hiện vẻ cổ quái quay đầu nhìn thoáng qua Dương Khai, thầm nghĩ những người này có phải đang nghĩ Dương Khai là tộc trưởng tiểu gia tộc phụ thuộc Ảnh Nguyệt Điện?
Dương Khai cũng có phỏng đoán như vậy, tuy rằng vừa lúc đi ra không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng suy nghĩ một chút thì đã đoán ra sự tình.
Giờ này người đầy Thiên Vận Thành, rất nhiều võ giả ngoại lai đều không tìm được chỗ đặt chân. Hiện nay một tiểu gia tộc ở phụ cận là mục tiêu của bọn họ. Để tiện giám thị động thái của Đế Uyển tự nhiên bọn họ đều muốn tìm một vị trí tốt.
Mà Long Huyệt Sơn gần như toạ lạc ngay ở dưới Đế Uyển, vị trí quá tốt nên tự nhiên được rất nhiều người coi trọng.
Nói như vậy, mấy ngày nay, đã có không ít võ giả thuộc các loại thế lực nhòm ngó Long Huyệt Sơn, muốn tạm dừng lại trong đó. Nhưng đại trận Long Huyệt Sơn tinh diệu cô cùng, có ít người nhìn ra điểm bất phàm cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy.
Cũng có một số người biết chủ nhân Long Huyệt Sơn là một thanh niên có thể đánh chết cường giả Phản Hư Cảnh, còn có quan hệ không tệ với Tiền Thông dĩ nhiên cũng không tự tiện xông vào. Nhưng Hải Tâm Môn đến từ Vô Ưu Hải không biết gì về Long Huyệt Sơn cùng Dương Khai, khó tránh khỏi sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Bên trong Long Huyệt Sơn nhiều cơ mật, các loại đại trận bao trùm tầng tầng lớp lớp. Đừng nói là Hải Tâm Môn, cho dù là người của Chiến Thiên Minh hay Lôi Đài Tông đến Dương Khai cũng không cho vào. Huống chi những người này nói như lẽ đương nhiên, dường như chuyện để họ tiến vào Long Huyệt Sơn là vinh hạnh của mình, điều này khiến Dương Khai vừa bực mình vừa buồn cười.
Một câu trưng dụng đã muốn mình nhường Long Huyệt Sơn, khẩu khí của Hải Tâm Môn đúng là lớn ngút trời.
Nghĩ tới đây, Dương Khai đảo con ngươi một vòng cười ha hả ôm quyền nói: - Thì ra là chư vị bằng hữu Hải Tâm Môn, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Hắn bộ dạng ngưỡng mộ đã lâu làm mấy người Hải Tâm Môn nghĩ bụng không ngờ danh tiếng tông môn mình lại lớn như vậy, truyền tới cả Ánh Nguyệt Điện bên này. Bọn họ bỗng cảm thấy tự hào dâng tràn, người đứng đầu kia lại dương dương đắc ý quay lại liếc nhìn các sư đệ sư muội của mình, lúc này mới xoay người quan sát Dương Khai mỉm cười nói:
- Lời khách sáo thì không cần nói, nếu biết chúng ta là Hải Tâm Môn thì hãy nhanh đi chuẩn bị đi, mười mấy người chúng ta thì không sao, nhưng một lúc nữa sư thúc tới, ngươi có thể tận tình hầu hạ, sư thúc tính khí không tốt lắm, nếu để người không hài lòng thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Khi nói những lời này, võ giả kia tỏ rõ ý uy hiếp, dường như hầu hạ không xong thì Long Huyệt Sơn sẽ rước hoạ.