Trong điện quang hỏa thạch, nam nhân cường tráng kia đã bị Dương Khai bắt đến bên cạnh, đôi mắt trâu trợn tròn, đầy biểu hiện hoảng sợ.
Hắn dù sao cũng là tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng trước mặt người thanh niên tu vi ngang hàng với mình này, không ngờ không có chút lực phản kháng nào, điều này không khỏi làm hắn có chút rợn tóc gáy. Cho tới giờ khắc này, hắn mới dường như nhớ ra phản kháng, nhưng thánh nguyên vừa mới ngưng tụ, Dương Khai đã nhẹ nhàng đập một chưởng lên bả vai của hắn, nam nhân cường tráng kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi trắng nhợt, lực lượng trong cơ thể cũng không thể ngưng tụ thêm một chút nào nữa.
Dương Khai lại đạp một cái khiến hắn lăn đến trước mặt nhóm Dư Phong, thuận tay đoạt lại trường tiên trên tay hắn, ném về phía Dư Phong, lạnh lùng nói:
- Có oán báo oán, có thù báo thù!
Dư Phong nhận lấy trường tiên lớn như ba ngón tay kia, ngẩn ra một lúc, lúc này mới lấy lại tinh thần, cùng mấy đồng môn đã bị no đòn liếc nhìn nhau, cười khà khà vây lấy nam nhân cường tráng kia.
Ngay sau đó, tiếng quyền cước đấm đá và tiếng quăng trường tiên truyền ra, xen lẫn tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng kêu cứu của nam nhân cường tráng kia.
Tạ Tuyền sắc mặt tái xanh, trong tròng mắt lộ ra vẻ hung dữ kinh người, dường như muốn tìm người cắn xé, nhìn Dương Khai, gật gật đầu nói; - Được lắm. Tuổi trẻ quả nhiên khí huyết mạnh, lão phu cũng muốn xem xem ngươi có thể lớn lối đến khi nào!
Lời nói vừa dứt, tay lớn vung lên, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện một đoàn người, ít nhất cũng có mấy chục người. Những người đó vây quanh phế tích của Tụ Nguyên Đường, hướng về phía nhóm người Dương Khai nhìn chằm chằm. Những người này mặc dù không có võ giả Phản Hư Cảnh, nhưng số lượng như thế, cũng đủ khiến Thường Khởi và Hách An hơi biến sắc.
Không chỉ như thế, bốn phương tám hướng Thiên Vận Thành còn có rất nhiều người đang chạy hướng về phía này, trong đó không ít cường giả Phản Hư Cảnh.
Trong khoảng thời gian không dài, thế cục nhanh chóng quay ngược. Nhóm người Dương Khai vốn dĩ còn có thể chiếm thế thượng phong một chút, khi so sánh số người cùng võ giả cảnh giới, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Thường Khởi quét mắt bốn xung quanh, sắc mặt trầm xuống, hắn phát hiện không ngờ vây quanh bốn phía tụ hợp 7,8 vị Phản Hư Cảnh, đương nhiên đều là trợ thủ Tạ Tuyền gọi tới. Tình huống như vậy trước khi tới hắn cũng đã dự liệu đến, dù sao chuyện này là xâm nhập hang hổ, đối phương không có khả năng không gọi trợ thủ. Nhưng cũng không ngờ đối phương bày ra trận lớn như vậy.
Trộm liếc nhìn Dương Khai một cái, bất ngờ phát hiện hắn lại vẫn có vẻ ung dung, bình thản, khiến Thường Khởi có chút kinh ngạc, đồng thời cũng bị lây theo, âm thầm đoán Dương Khai rốt cuộc đã có chuẩn bị gì đó.
- Tạ huynh, chính là tiểu tử này phá Tụ Nguyên Đường? Một tên nhanh chóng đến chỗ này, một lão giả có chùm râu dê, trước tiên hàn huyên cùng Tạ Tuyền một câu, thanh âm lạnh lùng, đưa mắt nhìn Dương Khai hỏi.
- Tạ Tuyền nắm lấy nắm tay, nói:
- Thật xấu hổ, đúng là bị tiểu tử này phá. Lão phu cũng không ngờ rằng, bên cạnh hắn lại có hai vị Phản Hư Cảnh. Lão phu một thân một mình không địch được đám đông. Chuyện lần này, Tạ mỗ chắc chắc bồi thường quý điện.
Lão giả râu dê cười khà khà, khoát tay nói: - Tạ huynh nghiêm trọng rồi, một Tụ Nguyên Đường nhỏ nhoi mà thôi, bị phá thì đã phá rồi. Đại nghiệp đại gia Ảnh Nguyệt Điện ta không để ý những thứ nhỏ nhặt này. Chỉ là tình huống của tiền bối Tạ huynh dường như có chút không ổn thôi?
Hắn vừa nói, vừa hướng về nhóm Dư Phong đang vây đánh nam nhân cường tráng, thần sắc lạnh lùng nói: - Nhóm người của lão phu đến rồi, bọn ngươi lại còn dám hành hung, có phải có chút không coi ai ra gì? Còn không dừng tay cho lão phu!
Trong lúc nói, mắt lóe lên một cái, một cỗ thần thức uy áp hùng hồn từ trên trời giáng xuống, hướng về nhóm Dư Phong mà bao phủ lấy.
Cùng lúc đó, Thường Khởi cười ha hả, đồng thời bính phát lực lượng thần thức từ thân mình, hai cỗ thần thức chạm nhau ở giữa không trung, lớp bảo vệ vô hình vô thanh, cùng là Phản Hư nhất tầng cảnh, Thường Khởi đương nhiên sẽ không sợ hắn, liều mạng cũng chỉ là thế ngang nhau.
Nhóm người Dư Phong lúc này cũng không khỏi dừng tay, ngẩng đầu nhìn lại phía Dương Khai, bọn họ chưa bao giờ bị nhiều Phản Hư Cảnh bao vây, trong lòng ít nhiều sẽ có chút lo sợ bất an.
- Tiếp tục đánh, khi nào hết giận, khi đó dừng tay! Dương Khai nhìn lướt qua rất nhiều Phản Hư Cảnh, dáng vẻ không coi ai ra gì, biểu hiện ngạo mạn tự đại khiến mỗi cường giả đến đây đều nhướn mày, trong lòng khó chịu.
Lão giả hàm râu dê kia dường như muốn nói cái gì, Dương Khai lại lên tiếng cắt ngang hắn: - Ngươi là người của Ảnh Nguyệt Điện?
- Không sai! Lão giả vuốt chòm râu của mình. - Lão phu là Mã Tâm Viễn - hạ đẳng quản sự của Ảnh Nguyệt Điện.
- Hạ đẳng quản sự Dương Khai mắt híp lại, khóe miệng hiện lên một chút châm chọc mỉm cười: - Xin hỏi Tiền Thông Tiền trưởng lão giờ đang ở đâu?
- Tiền trưởng lão Sắc mặt Mã Tâm Viễn kia hơi đổi sắc, dường như dáng vẻ có chút e ngại, chẳng những là hắn, lúc Dương Khai nhắc tới Tiền Thông, dáng vẻ của đại đa số Phản Hư Cảnh vây quanh chỗ đều như vậy. Thấy vậy, trong lòng Dương Khai bừng tỉnh, lập tức biết nhóm người này và Tiền Thông chắc chắn không phải là người cùng một phe, có lẽ là phe đối lập với Tiền Thông trong Ảnh Nguyệt Điện, nếu không thì cũng sẽ không lộ ra biểu hiện như vậy.
Xem ra, suy đoán của mình về biến cố của Tiền Thông cùng Ảnh Nguyệt Điện có lẽ 10 phần thì đúng tám, chín phần.
- Tiền trưởng lão đương nhiên đang trấn giữ trong Ảnh Nguyệt Điện. Tiểu tử, ngươi phá Tụ Nguyên Đường của Ảnh Nguyệt Điện ta, lại ở đây đả thương người, đừng tưởng ngươi và Tiền trưởng lão quen biết thì có thể thoát tội. Hôm nay dù là lão tử Thiên Vương đến, ngươi cũng đừng mơ trốn thoát. Nam nhân trung niên ở phía bên phải quát một tiếng.
Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: - Trước khi sự việc được giải quyết, ta đương nhiên sẽ không đi. Hôm nay ta tới đây vì hai chuyện.
Vừa nói, vừa đưa tay chỉ về nhóm người Dư Phong: - Đưa bọn họ đi, nhân tiện thu lại vật tư quý điện đã khất nợ.
Bảy tám vị Phản Hư Cảnh đều liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý bỡn cợt, một số người thậm chí không nhịn được cười ha ha, rõ ràng đang cười nhạo Dương Khai không lượng sức.
Tạ Tuyền kia lại nhìn Dương Khai châm chọc: - Tiểu tử khẩu khí không nhỏ, ngươi nói dẫn bọn chúng đi? Có hỏi qua lão phu đồng ý hay không chưa?
- Dám không đồng ý thì sẽ đánh tới khi ngươi đồng ý! Dương Khai quát một tiếng, chỉ tay một cái, một bí bảo giống như lò luyện khí xuất hiện, lò luyện khí này xuất hiện trong nháy mắt, nhiệt độ tăng mạnh mẽ trong phạm vi chu vi trăm trượng, khiến mọi người dường như lập tức rơi vào trong biển lửa, đến không khí kia cũng bị đốt trở nên vặn vẹo.
Ngay sau đó, một tiếng chim hót lanh lảnh truyền ra từ trong lò luyện khí, ngay sau đó một con chim lửa thân dài hơn ba trượng, toàn thân đỏ ngầu bay ra từ trong lò luyện khí. Con chim lửa giang rộng hai cánh, toàn bộ hỏa hệ linh khí thiên địa của Thiên Vận Thành dường như đều bị nó dẫn dắt, đồng loạt tụ vào trong cơ thể nó.
Không ai nghĩ rằng Dương Khai lại to gan lớn mật như thế. Dưới tình huống số lượng người và tu vi của mình chiếm thế hạ phong, lại dám động thủ trước.
Khi con chim lửa kia xuất hiện, hấp thu linh khí thiên địa, hình thể tăng vọt lên dài hơn mười mấy trượng, che phủ nửa bầu trời, rất nhiều cường giả Phản Hư Cảnh mới tỉnh hồn lại, Tạ Tuyền lại hai mắt run rẩy nhìn con chim lửa kia, la thất thanh: - Khí linh! Là khí linh!
Vừa dứt lời, con chim lửa khí linh mở miệng, một loạt quả cầu lửa lớn như chậu rửa mặt bỗng nhiên phun ra, thẳng hướng Tạ Tuyền mà đập tới.
Chim lửa khí linh một tháng trước đã thức tỉnh, cũng coi như một trong những số ít tin tức tốt trong thời gian dài Dương Khai bế quan. Mà sau khi luyện hóa một tia Thái Dương Chân Hỏa, khí linh không những tăng một chút tính linh, đến thực lực của bản thân cũng tăng rất nhiều.
Ít nhất, uy lực Hỏa Diễm nó hiện nay đang điều khiển mạnh hơn ba phần so với lúc Dương Khai mới thu phục nó.
Nhìn thấy uy năng hủy diệt thiên địa của quả cầu lửa lớn như chậu kia đang đập tới, Tạ Tuyền đột nhiên biến sắc, hắn cảm nhận được uy hiếp chết người từ trong quả cầu lửa này, không dám sơ suất, vội vàng đưa ra bí bảo phòng ngự của bản thân để ngăn cản, đồng thời thân hình thoắt một cái, chạy ra xa.
"Ầm."
Một tiếng vang thật lớn, quả cầu lửa kia đập xuống, bí bảo phòng ngự của Tạ Tuyền căn bản không chịu nổi một bị tính linh đập tiêu tan, bề mặt sạch bóng ảm đạm, trên mặt đất lại xuất hiện một hố rất lớn, bên cạnh hố sâu, chỉ là dấu tích bị hòa tan.
- Khí linh này hung tàn, chư vị đồng loạt ra tay đi! Tạ Tuyền vừa thử một lần, liền biết mình không phải là đối thủ của khí linh này, lập tức hô to một tiếng.
Những Phản Hư Cảnh khác nghe vậy, rối rít tế ra bí bảo của bản thân, muốn hợp lực đối phó với khí linh con chim lửa, trong mắt mỗi người đều lóe lên thần sắc đắc chí, nhưng Dương Khai đều không để ý tới.
Bọn họ cho rằng sở dĩ Dương Khai không e ngại như vậy, ra tay trước chính là vì có khí linh này, chỉ cần có thể kiềm chế nó, một Thánh Vương tam tầng cảnh bọn họ sao phải e ngại chứ?
Hơn nữa, nếu như có thể thu phục khí linh này, sẽ có hỗ trợ to lớn đối với bản thân, bảo vật quý giá đang ở trước mắt, ai còn có tâm tình để ý đến Dương Khai chứ?
Thấy tình hình như vậy, Dương Khai cười lạnh một tiếng, hai tay vung lên, một loạt quả cầu lửa đen kịt bắn ra bốn phương tám hướng, vây quanh bốn phía các võ giả Phản Hư Cảnh không có thực lực kia, người ngã ngựa đổ, nơi Ma Diệm đi qua, chạm vào vật nào vật ấy sẽ bị đốt, các võ giả thấy vậy nhanh chóng bỏ chạy, kẻ chạy chậm trực tiếp bị Ma Diệm cắn nuốt không thấy bóng dáng, đến hài cốt cũng không còn.
Trong giây lát, khu vực này của Thiên Vận Thành đã thành một biển lửa, thế lửa ngút trời, gần như trời cũng bị đốt thủng.
- Đi! Dương Khai hướng về phía Thường Khởi và Hách An khẽ quát một tiếng.
Hai người hiểu ra, lập tức tế ra Tinh Toa của mình, tóm lấy nhóm người Dư Phong, vận chuyển Thánh Nguyên, đưa nhóm người Du Phong ra khỏi Thiên Vận Thành.
- Muốn chạy à! Lão giả râu dê tên Mã Tâm Viễn kia thấy đám người Thường Khởi lại lâm trận bỏ chạy, đâu dễ bỏ qua? Ánh kiếm của một trường kiếm lóe sáng, đánh ra từng đạo kiếm mang tấn công về phía Thường Khởi cùng Hách An.
Dương Khai cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt tế ra khiên màu tím, dưới sự thúc đẩy của thánh nguyên, một khối đất bụi màu nâu bảo vệ nhóm người Thường Khởi Hách An ở trong đó, đồng thời vội vàng truyền âm cho Thường Khởi một câu.
Thường Khởi chạy nhanh không hề bị kiềm hãm, rất nhanh lại một lần nữa chạy như bay về phía trước, cùng Hách An đưa Dư Phong và những đệ tử kia biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ lưu lại nam nhân vốn dùng trường tiên đánh bọn họ đang hét thảm không ngừng dưới đất, nhưng giờ nay nam nhân cường tráng cũng không còn ra hình người, xem ra vô cùng thê thảm.
Dương Khai lại co ngón tay bắn ra một ngọn Ma Diệm vào chính giữa thân thể cường tráng kia, khiến hắn hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Tên này là người nhà Tạ gia, Dương Khai đương nhiên ra tay không lưu tình.