Đối với Thẩm Thi Đào dò hỏi, Dương Khai chỉ giải thích Thiên Nguyệt là người quen cũ, cũng không nói rõ ràng, Thẩm Thi Đào dù có hoài nghi, cũng không ngu xuẩn đến mức truy hỏi cặn kẽ, làm người ta bực mình.
Ngược lại Dương Viêm như có ý gì, quan sát Thiên Nguyệt, trong lòng kinh nghi không thôi.
Mấy người Thẩm Thi Đào không rõ lai lịch của Dương Khai, nhưng Dương Viêm lại quá rõ ràng.
Dương Khai là người từ bên ngoài, không phải người bản thổ U Ám Tinh, bây giờ lại xuất hiện người quen cũ, chẳng lẽ cô gái Thánh Vương nhất tầng cảnh này cũng đến từ bên ngoài?
Nàng thật không ngờ, Thiên Nguyệt chẳng những đến từ bên ngoài, còn đến từ cùng một chỗ với Dương Khai.
Chủ khách ngồi xuống, Thẩm Thi Đào lập tức hỏi Thẩm Phàm Lôi rốt cuộc đi dâu, vì sao chậm chạp không về. Thẩm Phàm Lôi đỏ mặt, đưa ánh mắt cầu xin nhìn Dương Khai, quả thật không biết phải giải thích thế nào.
Dù sao cũng không thế nói với chị là ban đêm rảnh rỗi, cùng Dương Khai đi dạo kỹ viện? Hơn nữa là hắn dẫn Dương Khai đi, nếu nói thật, không tránh khỏi bị mắng cho một trận.
Thấy Thẩm Phàm Lôi lắp bắp, lúng túng không thôi, Thẩm Thi Đào dường như đoán được, vừa quay mặt, cười hì hì với Dương Khai: - Dương tiểu ca, cậu cùng Phàm Lôi nửa đêm đã đi đâu, vì sao tôi ngửi được có mùi son phấn lẫn lộn?
Dương Khai liếc Thẩm Phàm Lôi, thấy hắn nháy mắt ra dấu liên hồi, cười khổ nói: - Thẩm huynh, nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nói nhiều, nhưng tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có giấu cũng không được, ngươi nói thật đi.
Nghe vậy, Thẩm Phàm Lôi cụp đầu ủ rũ.
Chần chờ một hồi, cắn răng, nói ra những chuyện tối nay.
Đợi nghe hai người quả thật đi chỗ phong nguyệt, sắc mặt Thẩm Thi Đào đã lạnh đến đóng thành băng, nhưng vừa nghe trong này còn có nhiều phức tạp, hơn nữa còn bị Uông Ngọc Hàm nhúng tay làm bừa, nàng sợ hãi không thôi. Nghe Dương Khai nói tới nguy hại cùng ẩn họa đối với võ giả của công pháp song tu, không khỏi mặt mày biến sắc, vội hỏi: - Phàm Lôi, đệ không thật...
Thẩm Phàm Lôi vội xua tay: - Không có không có, cũng may nhờ Dương huynh nhắc nhở trước, cho nên chỉ nói chuyện với cô nương mà thôi, ngoài ra không có chuyện gì khác.
Lục Oánh ở một bên nghe, cười hì hì, ngay cả Thẩm Thi Đào lo lắng căm tức cũng không nhịn được.
Vào chỗ phong nguyệt, trả tiền xong, lại không có làm chuyện thực gì, mà kéo con gái người ta nói chuyện nhân sinh. Chỉ sợ mỗi Thẩm Phàm Lôi mới làm được chuyện như thế, có lẽ vị cô nương tới hầu hạ Thẩm Phàm Lôi cũng mơ hồ không hiểu.
Nhưng mà may là vậy, cuối cùng Thẩm Thi Đào mới yên lòng.
Trầm ngâm một hồi, ánh mắt ẩn sát khí nói: - Nói vậy, sở dĩ Phàm Lôi đi nơi đó, chính là vì Uông Ngọc Hàm vô tình nhắc tới? Còn Dương tiểu ca chỉ là bị Phàm Lôi kéo theo đi cùng?
- Có phải vô tình hay không thì tôi không biết, nhưng hắn lại đi Hợp Hoan Lâu trước một bước, mọi mặt nhắm vào tôi, cản trở chuyện tôi muốn làm, đó là thật. Dương Khai nhàn nhạt nói.
Thẩm Thi Đào biến sắc, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Uông Ngọc Hàm rất hiểu bản tính của Phàm Lôi, cũng biết lúc nào phải nói gì, nói thế nào để ảnh hưởng Phàm Lôi. Xem ra, mục tiêu cuối cùng của hắn là Dương tiểu ca, Phàm Lôi chỉ là con cờ mà thôi, thật đáng ghét. Kẻ này vì đối phó Dương tiểu ca, thậm chí mặc kệ không để ý tương lai của Phàm Lôi, nào còn một chút hình tượng sư huynh? Lần này nếu thật để hắn như ý, sau này chẳng phải Phàm Lôi sẽ không tiến một bước?
Hành động của Uông Ngọc Hàm lần này có vẻ chạm tới mấu chốt của Thẩm Thi Đào, khiến nàng căm tức, ánh mắt tràn đầy ý lạnh.
- Phàm Lôi, sau này không được lui tới với người như thế, về đến Cực Đạo Môn, phải bẩm báo chuyện này cho sư phụ của đệ.
- A! Phải bẩm báo sư phụ, vậy chuyện Hợp Hoan Lâu...
Thẩm Phàm Lôi lập tức chần chờ.
- Tự nhiên phải nói rõ ràng, sao hả? Đệ không muốn? Nếu đệ không muốn, vậy tỷ tự mình đi Cực Đạo Môn một chuyến! Thẩm Thi Đào trừng mắt, quát khẽ.
Thẩm Phàm Lôi nào dám phản bác, liền cúi đầu đồng ý.
Trải qua chuyện này, cho dù Uông Ngọc Hàm không bị Cực Đạo Môn trục xuất sư môn, cũng khó tránh bị phạt nặng, khả năng trước còn lớn hơn.
Thẩm Thi Đào vẫn còn tức giận, bỗng chợt nhớ, liền thu hồi con giận, quay sang Dương Khai duyên dáng hành lễ, nói: - Lần này cũng may nhờ Dương tiểu ca, bằng không Phàm Lôi lầm trúng kế gian tặc mà còn không biết, thiếp thân cám ơn!
Dương Khai khoát tay: - Chỉ sợ chuyện này là tôi liên lụy Thẩm huynh, không phải sai ở hắn! Ừm, chuyện đến nước này, không có gì mà nói, nhưng tôi còn một chuyện muốn nói với Thẩm cô nương.
- Có chuyện gì? Dương tiểu ca cứ nói đừng ngại.
Dương Khai lật tay, xuất hiện một thứ giống cành cây khô, toàn bộ cháy đen, không có mùi gì, giống như cây khô bình thường mà thôi.
- Thẩm cô nương có biết đây là vật gì? Dương Khai hỏi.
- Đây là... Thẩm Thi Đào cau mày nhìn, chần chờ không chắc, nhất thời không nhận ra.
- Hả, đây là Dẫn Thú Hương? Thẩm Phàm Lôi kinh ngạc hô lên.
- Xem ra Thẩm huynh cũng biết vật này, vậy hẳn biết nó từ đầu ra? Dương Khai nhìn sang hắn.
- Ừm, trước kia tôi cùng Uông sư huynh đã dùng thứ này, dẫn dụ một con yêu thú am hiểu ẩn nấp chạy ra. Thứ này rất hay, chỉ cần đốt lên liền dẫn dụ ra yêu thú gần đó, lại còn không màu không mùi, võ giả chúng ta không phát hiện ra khí tức gì. Thẩm Phàm Lôi giải thích. - Thì ra trong tay Dương huynh cũng có Dẫn Thú Hương nhưng dường như đã đốt rồi, Dương huynh lấy đầu ra.
- Táng Hùng Cốc, cạnh Lôi Trì! Dương Khai cười khẽ.
Thẩm Phàm Lôi sửng sốt, ngược lại trong mắt Thẩm Thi Đào lóe lên suy tư, sau đó sắc mặt đại biến, kinh ngạc nhìn Dương Khai.
- Thật ra không phải tôi phát hiện vật này, mà là Dương Viêm tìm được. Lúc nàng thu Lôi Dịch, vô tình phát hiện nó, nếu không phải Dương Viêm hiểu biết rất nhiều về những thứ kỳ lạ, chỉ sợ đã bỏ sót! Dương Khai giao Dẫn Thú Hương cho Thẩm Thi Đào, lại nhìn sang Thẩm Phàm Lôi hỏi: - Thẩm huynh, không phải tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin hỏi trước kia vị Uông sư huynh này đã từng đi qua Lôi Trì một lần?
- Ý của Dương tiểu ca là... Thẩm Thi Đào híp mắt.
- Thẩm cô nương đã tự hiểu, cần gì phải hỏi? Dương Khai cười khẽ.
Thẩm Thi Đào nhẹ nhàng gật đầu, mới nhìn sang Thẩm Phàm Lôi: - Phàm Lôi, trước kia Uông Ngọc Hàm có đi qua Lôi Trì chứ?
- Phải, có đi qua. Mấy năm trước, huynh ấy cùng một vị sư huynh khác đi qua đó, vị sư huynh đó cũng tu luyện bí thuật giống đệ, lúc đó cũng mượn Lôi Trì đột phá, cho nên lần này đệ muốn đột phá, Uông sư huynh liền đề nghị đi đến đó.
Thẩm Phàm Lôi gãi đầu, mơ hồ không thôi. - Sao vậy? Có vấn đề gì?
Thẩm Thi Đào nghiến răng keng két, lạnh lùng nói: - Uông Ngọc Hàm, xem ra lần trước chúng ta gặp nạn ở Lôi Trì, cũng là hắn giở trò.
- Không thể nào? Thẩm Phàm Lôi kinh hô. - Tại sao Uông sư huynh lại làm thế? Hơn nữa, nếu không phải Dương huynh chạy tới kịp, chỉ sợ hắn cũng khó giữ được mạng.
Thẩm Thi Đào lắc đầu: - Cụ thể thì không rõ, nhưng nếu tỷ không đoán sai, mấy năm trước Uông Ngọc Hàm đi Lôi Trì, đã phát hiện ra Ngân Tiêu Lôi Thú, nhưng xem chừng khi đó nó mới bậc tám. Mọi người cũng thấy, Ngân Tiêu Lôi Thú thăng bậc chín không bao lâu, ngay cả Uông Ngọc Hàm cũng không dự liệu được điểm này, cho nên ngay cả hắn cũng rơi vào nguy hiểm! Về phần tại sao làm thế...
- Có lẽ là muốn chế tạo nguy hiểm, thừa cơ anh hùng cứu mỹ nhân, giành được lòng của mỹ nhân. Dương Khai cười ha ha, nói ra lời Thẩm Thi Đào chưa nói.
Thẩm Thi Đào đỏ mặt, trợn trắng liếc Dương Khai, nhưng không phủ nhận, hiển nhiên đồng ý suy đoán của hắn.
Thẩm Phàm Lôi nghe vậy, giống như bị đả kích, thì thào nói: - Tại sao Uông sư huynh là người như thế?
Gặp nạn ở Lôi Trì, biến cố trong Hợp Hoan Lâu, toàn bộ đều có bóng dáng của Uông Ngọc Hàm, làm cho Thẩm Phàm Lôi nhất thời không thể chấp nhận được.
- Phàm Lôi, đệ từng trải không sâu, nhìn người không rõ, cũng là hợp tình hợp lý. Sau này có chút lòng dạ là được, lần này gặp được quý nhân như Dương tiểu ca, mấy lần giúp đệ chuyển nguy thành an, nhưng lần sau chưa chắc đệ sẽ may mắn đến thế. Thẩm Thi Đào nói lời thấm thía, ân cần quan tâm.
Thẩm Phàm Lôi vô thức gật đầu.
Nàng đang dạy dỗ Thẩm Phàm Lôi, Dương Khai im lặng không nói. Thật ra nói tới, ngay từ đầu hắn không có ý lột trần chuyện Dẫn Thú Hương, dù sao tuy rằng Uông Ngọc Hàm giở trò, nhưng cũng là theo đuổi gia nhân, hắn không cần phải phá hỏng chuyện tốt của người ta.
Nhưng chuyện tối này khiến hắn cực kỳ khó chịu, tự nhiên sẽ không khách khí với Uông Ngọc Hàm nữa.
Loại tiểu nhân nhỏ mọn này, hắn không ngại đạp thêm mấy cái.
Xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Thi Đào không còn tâm tình ở lại, lập tức dẫn Lục Oánh cùng Thẩm Phàm Lôi rời Phi Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, trở về chỗ mình. Nhìn nàng, có vẻ còn muốn dạy dỗ Thẩm Phàm Lôi một phen.
Đợi bọn họ đi rồi, Dương Khai mới nói với Thiên Nguyệt: - Cô ở trong này vài ngày, đợi 2 ngày sau chúng ta cùng rời đi.
Sau đó hắn giới thiệu Dương Viêm với Thiên Nguyệt, khi biết được Thiên Nguyệt cũng đi ra từ cùng một đại lục với Dương Khai, Dương Viêm cũng cả kinh. Nhưng không biết sao, thái độ của nàng với Thẩm Thi Đào không nóng không lạnh, nhưng gặp cô gái như Thiên Nguyệt lại khá là nhiệt tình, cùng nàng về phòng, xem ra có nhiều chuyện muốn nói.
Vừa lúc Thiên Nguyệt cũng muốn hỏi một chút tình hình của Dương Khai, tự nhiên sẽ không từ chối.
Giải tán xong, Dương Khai quay về phòng nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, Dương Khai vẫn đóng cửa ở trong Phi Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, trải qua 2 ngày này, quan hệ giữa Thiên Nguyệt và Dương Viêm càng thêm thân thiết.
Đến trưa ngày thứ 3, mới có tỳ nữ Phi Linh Điện đến thông báo, nói mấy người Thẩm Thi Đào đến. Dương Khai nghe vậy liền phấn chấn, thả ra thần niệm, gọi Thiên Nguyệt cùng Dương Viêm, liền đi xuống dưới.