Vừa rồi khi hắn nói chuyện với Thiên Nguyệt, đã biết cường giả Phản Hư Cảnh cứu nàng về Hợp Hoan Lâu, truyền thụ cho nàng công pháp song tu, chính là vị Liên quản sự trước mặt, có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh hùng mạnh, đứng hàng đầu trong ba vị quản sự Phản Hư Cảnh Hợp Hoan Lâu.
Ở dưới nàng, còn có hai vị quản sự Phản Hư nhất tầng cảnh.
Nếu như hai quản sự Phản Hư nhất tầng cảnh khác ra tay ngăn cản, Dương Khai còn có lòng tin mang theo Thiên Nguyệt đột phá ngăn cản, nhưng vị Liên quản sự này ra tay, hắn còn có lòng tin lớn như vậy. Dù sao tu vi cảnh giới hai người chênh lệch một cấp lớn, chỉ cần dây dưa một chút, hai vị Phản Hư Cảnh khác khẳng định sẽ nghe tin chạy tới, đến lúc đó một mình hắn đối phó ba vị Phản Hư Cảnh, còn phải chăm lo cho Thiên Nguyệt, hậu quả có thể biết trước.
Xé rách không gian bỏ chạy, trải qua chuyện Thi huyệt, Dương Khai đã không dám tùy tiện vận dụng khi dẫn theo người khác.
Trong lòng xoay chuyển các ý niệm, Liên quản sự lạnh lùng liếc Thiên Nguyệt, hừ khẽ: - Nguyệt Nhi, lá gan của ngươi không nhỏ, dám liên hợp người ngoài muốn chạy khỏi đây, xem ra trừng phạt trước kia không làm ngươi nhớ lâu!
Nói rồi, thần niệm khẽ động, Thiên Nguyệt ở đằng sau được Dương Khai bảo vệ bỗng nhiên hét thảm, người mềm yếu lăn ra đất, chỉ một lát là mồ hôi tuôn trào, mặt trắng không chút máu.
Thần sắc Dương Khai chợt nghiêm, nhưng không tùy tiện ra tay, hắn nhìn ra, Liên quản sự đối diện chỉ thúc giục cấm chế gieo trên người Thiên Nguyệt, nhưng không có ý đả thương tính mạng của nàng.
Mãi hồi lâu, Thiên Nguyệt hét thảm dần yếu đi, Liên quản sự mới chuyển mắt khỏi Thiên Nguyệt, nhìn sang người Dương Khai, khóe miệng nhếch lên cười lạnh khinh thường, thản nhiên nói: - Ta tưởng là ai ăn gan hùm mật bảo, dám dẫn người Hợp Hoan Lâu chạy đi. Thì ra chỉ là một tên tiểu tử Thánh Vương Cảnh, là ai cho ngươi lá gan này? Ngươi có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì?
Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, đỡ Thiên Nguyệt dậy, thần niệm tra xét trên người nàng, xác nhận không bị tổn thương nặng, sắc mặt mới giãn ra một chút, mới nhìn về phía trung niên mỹ phụ trung niên kia, nhàn nhạt nói: - Liên quản sự phải không? Tại hạ không phải dẫn nàng bỏ trốn, mà đã hoàn thành giao dịch với quý lâu, chuộc nàng ra mà thôi. Sao hả, giao dịch hoàn thành, ta mang nữ nhân mình nhìn trúng rời khỏi nơi này cũng không được? Chẳng lẽ quý lâu ngòi làm kinh doanh da thịt, còn kiêm giết người cướp hàng?
- To gan! Sắc mặt mỹ phụ trung niên lạnh lẽo, quát một tiếng liền ra tay, hào quang như cầu vồng bắn nhanh về phía Dương Khai.
Dương Khai quát khẽ, đứng yên không tránh né, nắm tay trào ra ngọn lửa đen, thánh nguyên vận chuyển mãnh liệt, đánh ra phía trước.
Từng nắm đấm nhìn thấy bằng mắt thường bắn ra, ẩn chứa lực lượng nóng bỏng, lập tức đụng vào công kích của Liên quản sự.
Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, hào quang bắn ra, vô số nắm đấm sụp đổ, nhưng công kích của Liên quản sự cũng tiêu tán nửa đường, hoàn toàn bị ngăn cản.
Dương Khai vẫn đứng ở đó, người không nhúc nhích, ngược lại khiến cho ánh mắt Liên quản sự toát ra kinh ngạc, bất ngờ nhìn lại Dương Khai. Một đòn vừa rồi dù nàng không ra toàn lực, nhưng cũng phải có 3 phần lực, hơn nữa đối phương còn bị Thế của nàng bao trùm, vậy mà vẫn thoải mái ngăn cản, điều này làm Liên quản sự rất kinh dị.
Đừng nói đối phương là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, dù cho Thánh Vương Cảnh đỉnh phong, cũng không thể làm được điểm này. Nàng nghĩ rằng tối thiểu có thể trừng phạt nhẹ tội nói năng càn rỡ của Dương Khai.
Một đòn vô hiệu, nàng cũng không ỷ thân phận mà ra tay tiếp, kinh nghi không chừng nhìn Dương Khai, ánh mắt do dự.
Nàng đã nhìn ra, Dương Khai không phải võ giả bình thường, chỉ sợ là tinh anh trong tinh anh, Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đã có thực lực như vậy, xuất thân tuyệt đối không thấp. Cho nên trước khi làm rõ lai lịch của Dương Khai, nàng cũng không tiện ra tay, miễn cho Hợp Hoan Lâu chọc tới kẻ địch mạnh mẽ gì.
Bên này gây ra động tĩnh, tự nhiên kinh động toàn Hợp Hoan Lâu.
Một lát sau, hai cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh khác lần lượt chạy tới, nhìn thấy cảnh này, đều hết sức kinh ngạc, tới gần Liên quản sự hỏi chuyện.
Ở bên kia, một bóng người lao tới, trực tiếp tới đứng cạnh Dương Khai, ngạc nhiên hỏi: - Dương huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Đó là Thẩm Phàm Lôi! Nhưng nhìn quần áo của hắn ngay ngắn, không mất nguyên dương, rõ ràng là chưa thành chuyện tốt, hơn nữa nghe động tĩnh liền lập tức chạy tới.
Dương Khai cười khổ nhìn hắn, nhỏ giọng nói: - Hiện tại không tiện giải thích, đợi lát nữa nói với ngươi.
- Ừm. Thẩm Phàm Lôi không hỏi nữa, mà lén lút quan sát bên kia. Vừa nhìn, trong lòng chua xót, tuyệt đối không ngờ lần đầu trong đời đi kỹ viện mà lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Ba vị quản sự Phản Hư Cảnh Hợp Hoan Lâu tụ tập ở đây, hỉ trỏ Dương Khai, không biết đang nói gì, còn ở xung quanh, đã có vô số hộ vệ Hợp Hoan Lâu bao vây chỗ này, đứng nhìn chằm chằm.
Thẩm Phàm Lôi thật muốn chết, trong lòng hối hận không ngừng, cảm thấy hôm nay không nên đi đến chỗ quỷ quái này, vô duyên lại chọc tới rắc rối.
Một hồi sau, ba người cường giả Phản Hư Cảnh dường như thương lượng ra kết quả, Liên quản sự sầm mặt quát hỏi Dương Khai: - Ngươi vừa nói đã chuộc Nguyệt Nhi, không biết là giao dịch với ai?
- Bẩm Liên quản sự, là tiểu tỳ! Tiếng nói truyền đến, chính là thiếu phụ nói chuyện với Dương Khai lúc trước.
Dương Khai đặt cấm chế trên người nàng cũng không mạnh, vốn chỉ là muốn kéo chút thời gian, cho nên qua một hồi, nàng tự phá cấm chế, vội đi đến đây, vừa lúc nghe Liên quản sự hỏi, không dám sơ suất lập tức đáp ngay.
- Tiểu Thanh... chuyện gì, hắn ra tay với ngươi? Liên quản sự nhìn ra thiếu phụ kia không ổn, mắt hạnh trợn lên lạnh lùng hỏi.
- Tiểu tỳ không đáng ngại, vị công tử này không có ác ý. Thiếu phụ kia lại nói lời tốt cho Dương Khai, hẳn là thật vì bảng giá của Dương Khai đánh động.
- Dù là vậy, dám ra tay trong Hợp Hoan Lâu, thật là không coi chúng ta ra gì. Liên quản sự không nói, lão già áo bào xanh khác hừ lạnh, ánh mắt không tốt nhìn Dương Khai.
- Uông quản sự nói không sai, chuyện này tạm thời để đó, nhưng tiểu tử này nói giao dịch, là có chuyện gì? Liên quản sự nhìn sang thiếu phụ hỏi.
Thiếu phụ kia trầm ngâm một lát, liền nói ra các điều kiện của Dương Khai cùng ngăn cản, ba vị quản sự Hợp Hoan Lâu vừa nghe, sắc mặt đều không giống nhau.
Liên quản sự nghe nói Dương Khai lại trả giá cao như vậy chuộc ra Thiên Nguyệt, tự nhiên cảm thấy bất ngờ, tuy rằng vẫn còn buồn bực vì hành động của Dương Khai, nhưng sắc mặt lạnh băng cũng tan bớt.
Còn Uông quản sự vẫn như có ý kiến gì, ánh mắt cố ý vô tình liếc một chỗ lầu các mấy lần, ánh mắt hận sắt không rèn thành thép.
Quản sự Phản Hư Cảnh cuối cùng lại không có ý kiến, vẫn luôn lạnh nhạt.
Đợi cho thiếu phụ nói xong, Liên quản sự mới khẽ gật đầu: - Ừm! Dựa theo quy củ trong lâu, tiểu tử này chịu trả giá cao như vậy, đồng ý cũng không sao! Ngươi cũng có quyền đồng ý, Uông quản sự, Hứa quản sự, là ai trong hai vị kiên trì muốn giữ Nguyệt Nhi lại, có thâm ý gì?
- Chuyện này không liên quan tới ta, ta luôn bế quan tu luyện. Hứa quản sự thần sắc lạnh nhạt chậm rãi lắc đầu.
Liên quản sự nghe vậy, chuyển mắt nhìn sang lão già họ Uông kia.
Lão già họ Uông vẻ mặt bất đắc dĩ, đang muốn nói, Dương Khai bỗng nhe răng cười: - Chỉ sợ Uông quản sự cũng không biết chuyện này chứ?
- Có ý gì? Sắc mặt mỹ phụ trung niên phát lạnh.
- Đi ra cho ta! Dương Khai bỗng nhiên quát lạnh, trong tay bắn vụt ra sợi tơ vàng, bắn thẳng vào một lầu các gần đó. Tơ vàng chợt lóe lên, như đột phá phong tỏa không gian, không biết bay đến đâu, ngay sau đó trong lầu các truyền ra tiếng hét hoảng sợ, sau đó thánh nguyên bộc phát, nhưng nhanh chóng thu lại.
Dương Khai run tay lên, tơ vàng bay trở về, ở đầu kia trói một nam nhân giãy giụa muốn thoát ra.
- Tiểu tử ngươi dám! Quản sự họ Uông thấy vậy, bỗng nhiên quát lên, vung tay muốn công kích Dương Khai.
- Ngươi dám động đậy, ta lập tức cho hắn tan xác! Dương Khai cười lạnh không thôi, tơ vàng bỗng toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Quản sự họ Uông biến sắc, quả nhiên không dám tùy tiện ra tay, ánh mắt nhìn Dương Khai như phun lửa, hận không thể nuốt sống hắn.
Thu hồi tơ vàng, thuận tay kéo tên bị trói sang đây.
Liên quản sự cuối cùng đổi sắc, tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh như nàng, tự nhiên nhìn ra vừa rồi có chuyện gì. Võ giả trốn trong lầu các tốt xấu gì cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng lại không chống đỡ quá một nhịp thở dưới tay thanh niên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh này.
Người thanh niên này.... cuối cùng có lai lịch gì? Không ngờ có chiến lực mạnh mẽ, hơn nữa tơ vàng của hắn cực kỳ cổ quái, có chút giống bí bảo, nhưng không phải bí bảo, toát ra khí tức khiến người ta chú ý.
Sắc mặt Liên quản sự âm trầm không thôi, thầm cảm thấy chỉ sợ thanh niên này không dễ chọc, nói không chừng sau lưng hắn có bối cảnh to lớn gì, Khuyết Hợp Tông không thể so sánh.
- Uông sư huynh! Dương Khai bắt lấy người kia ra, Thẩm Phàm Lôi không khỏi kêu to, kinh ngạc nhìn đối phương: - Uông sư huynh, làm sao huynh ở đây, không phải nói ra ngoài có chuyện sao?
Sắc mặt Uông Ngọc Hàm cực kỳ khó coi, nào còn tâm tình trả lời Thẩm Phàm Lôi, mà chuyển ánh mắt cầu xin nhìn về phía quản sự họ Uông, khóe miệng cử động, như đang muốn nói gì, nhưng không nói ra được, sắc mặt không cam lòng.
- Cũng là họ Uông... Trong mắt mỹ phụ trung niên chợt lóe sáng, như đã ý thức được gì, như cười như không nhìn sang lão già họ Uông: - Uông quản sự, tên nhóc này có quan hệ gì với ngài?