Trong khi Uông Ngọc Hàm thèm thuồng bí bảo chiếc khiên của Dương Khai, Ngân Tiêu Lôi Thú lại gầm lên, dường như một đòn không hiệu quả làm nó nổi giận. Nó chia phân ra nửa sức đối phó đám người Thẩm Thi Đào, còn lại đều tập trung vào người Dương Khai, hai sừng lóe lên sấm sét, miệng há ra, mơ hồ truyền ra tiếng sấm, nổ đùng đùng.
Điều này làm mấy người Thẩm Thi Đào mừng rỡ, bởi vì áp lực bên bọn họ giảm mạnh, công kích khiến bọn họ không thở nổi đã bị Dương Khai chia đi phân nửa, ba người liếc nhau, cũng không lãng phí khổ tâm của Dương Khai, lập tức Thẩm Thi Đào điều khiển Cửu Cung Thiên La Tán tiếp tục phòng ngự, hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi không hẹn mà cùng tế ra bí bảo công kích, thúc đẩy uy năng đánh vào cấm chế vây khốn bọn họ.
Nhất thời, xung quanh Lôi Trì vô cùng náo nhiệt, thánh nguyên đủ màu sắc bùng nổ, các loại bí bảo thể hiện uy năng.
Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi cũng có chút địa vị trong Cực Đạo Môn, tự nhiên cấp bậc bí bảo sẽ không thấp. Không có Hư cấp thượng phẩm, vẫn có mang một hai món Hư cấp hạ phẩm, toàn lực đối phó, chỉ trong thời gian ngắn là cấm chế trở nên lung lay.
Thấy cảnh này, hai người biết thành bại ngay ở lúc này, không dám giữ lại gì, gần như dốc hết bản lĩnh. Lục Oánh cũng được cổ vũ, cũng bộc phát toàn lực.
Ngoài cấm chế, Dương Khai có chiếc khiên tím bảo vệ, tự nhiên sẽ không sợ Ngân Tiêu Lôi Thú công kích từ xa, thấy đã thu hút phân nửa chú ý của con yêu thú, liền toàn lực thúc giục uy năng Bách Nhạc Đồ, mặc kệ tiêu hao truyền thánh nguyên vào những hư ảnh ngọn núi.
Đoàn người trong ngoài hội hợp, không tới 10 nhịp thở, cấm chế hệ lôi khiến đám người Thẩm Thi Đào bó tay liền mờ đi, đồng thời đầy những khe nứt lan tràn như mạng nhện, phát ra tiếng răng rắc, như sắp sụp đổ.
Uông Ngọc Hàm thấy vậy, biết đây là lúc thể hiện bản thân, lập tức vung tay, một thanh trường kiếm màu xanh chớp động linh quang xuất hiện, dựng lên trước mặt, sau đó cắn chót lưỡi phun ra sương máu. Trong nháy mắt, trường kiếm màu xanh rung lên, dường như bị Uông Ngọc Hàm ban cho sinh mệnh, muốn giãy khỏi trói buộc bay đi.
Uông Ngọc Hàm phun ra ngụm máu đỏ, sắc mặt hiện lên đỏ ửng không bình thường, hiển nhiên thi triển một chiêu này cũng làm hắn trả giá đắt.
Trường kiếm rung lên, khí tức trên người Uông Ngọc Hàm dao động điên cuồng tăng lên, sau đó rung lên trường kiếm, bắn ra kiếm mang như cầu vồng, bắn thẳng vào cấm chế.
Kiếm mang rít lên, bản thân Uông Ngọc Hàm bao bọc trong kiếm quang, mơ hồ giống nhân kiếm hợp nhất khoảng khắc tớibên trên cấm chế, vừa tiếp xúc, trên cấm chế sinh ra vô số tia sét nhỏ tấn công kiếm mang.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, thân kiếm rung lên, sấm sét đụng vào kiếm mang, nhất thời giằng co, chỉ thấy hai loại năng lượng thuộc tính khác nhau chạm vào tan rã, trong hư không vang lên tiếng rít kim loại khiến người ta rùng mình.
Giằng co một hồi, bỗng nhiên Uông Ngọc Hàm gầm lên: - Phá cho ta!
Vừa nói, kiếm mang bắn ra, bên trên cấm chế thủng một cái lỗ lớn, sấm sét lóe lên, tiếng vỡ vụn giòn giã, cấm chế bao phủ Lôi Trì cuối cùng bị phá vỡ.
Từ lúc Dương Khai ra tay tới giờ, còn chưa tới 20 nhịp thở.
Một mặt, dĩ nhiên là vì Dương Khai không muốn lãng phí thời gian, ra tay toàn lực, mặt khác là bởi đám người Thẩm Thi Đào không phải võ giả Thánh Vương Cảnh bình thường, bọn họ đều là tinh anh trong tông môn của mình, bất kể thánh nguyên hùng hồn hay cô đọng đều vượt xa võ giả ngang cấp khác.
Lại thêm cấm chế này chỉ là do Ngân Tiêu Lôi Thú mở ra, tuy rằng không biết sao nó biết cách mở ra, nhưng rõ ràng không biết biến hóa cấm chế, không thể phát huy toàn bộ uy năng. Bằng không cho dù mọi người đồng lòng hợp lực thế nào, muốn chân chính phá giải cấm chế này thì cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Cấm chế bị phá, nháy mắt tỷ đệ Thẩm Thi Đào liền trực tiếp vọt ra, không còn muốn ở bên trong nữa.
Rõ ràng bọn họ đã quá sợ hãi.
Uông Ngọc Hàm thì cười ha hả đáp xuống, tràn đầy đắc ý, thanh trường kiếm màu xanh lóe lên thu vào người, sau đó làm ra dáng cao thâm khó lường, như đang chờ người khác khen ngợi.
Thẩm Phàm Lôi tràn đầy sùng bái nhìn hắn, chân thành nói: - Sư huynh thật lợi hại!
Sư đệ nhà mình phối hợp như vậy, Uông Ngọc Hàm tự nhiên càng thêm vui vẻ, ngoài miệng khiêm tốn mấy cây, khóe mắt không ngừng liếc sang Dương Khai, mơ hồ có ý khiêu khích.
- Bây giờ cao hứng có sớm quá không? Thẩm Thi Đào xối nước lạnh lên đầu Uông Ngọc Hàm, ánh mắt ngưng trọng nhìn Ngân Tiêu Lôi Thú cực kỳ nổi giận bay trên không trung.
Có vẻ là vì cấm chế bị hủy, Ngân Tiêu Lôi Thú yêu khí ngất trời, mây xanh trên trời cũng tỏa ra uy áp khủng bố, phối hợp với yêu khí của nó, cực kỳ khiếp người.
Da mặt Uông Ngọc Hàm co giật, liền hùng hổ nói: - Thẩm sư muội yên tâm, lúc trước mọi người nhất thời không chú ý, mới bị thứ này nhốt trong cấm chế, không thể phát huy toàn lực, bây giờ chúng ta đã thoát ra, tự nhiên sẽ không cho nó cơ hội. Sư đệ, cùng huynh đi thử bản lĩnh của nó!
- Được! Thẩm Phàm Lôi nhao nhao muốn lên, nghe vậy không cần nghĩ liền gật đầu.
Thẩm Thi Đào chưa kịp khuyên can, hai sư huynh đệ Cực Đạo Môn đã xông ra.
Dương Khai nhướng mày, cũng lười cản trở. Lần này hắn tới đây, một là vì Lục Oánh xin giúp, hai là bởi Dương Viêm cần Lôi Dịch trong Lôi Trì, về phần sống chết của người khác, không tới lượt hắn nhúng tay.
Nhưng mà không biết Uông Ngọc Hàm này có bị não vô nước hay không, đối mặt một con yêu thú trình độ Phản Hư Cảnh mà còn khinh địch như vậy, xem ra hắn là loại một mực khổ tu trong tông môn, rất ít chiến đấu với người khác.
Người như thế, bình thường tu vi không kém, nhưng thật sự chiến đấu, lại thiếu đi năng lực giết địch cùng tự bảo vệ mình, hơn nữa không biết tùy cơ ứng biến, rất dễ bị chuyện mê hoặc.
Dương Khai cho rằng hắn cùng Thẩm Phàm Lôi sẽ chịu thiệt lớn!
Nhưng làm Dương Khai bất ngờ, là hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi chống đỡ Ngân Tiêu Lôi Thú, lại đánh có bài bản, không phải võ giả khổ tu không có kinh nghiệm chiến đấu như hắn nghĩ.
Hắn có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu, năng lực tùy cơ ứng biến cũng khá xuất chúng. Tuy rằng hai người không thể làm gì được Ngân Tiêu Lôi Thú, nhưng xoay chuyển xung quanh, thân mình rất linh hoạt, bất kể sử dụng bí bảo hay thi triển võ kỹ đều rất đúng lúc.
Ngân Tiêu Lôi Thú lại không làm gì được hai người bọn họ.
Dương Khai biến sắc, thế mới hiểu người ta dám lên, thì ra cũng có lòng tin nhất định.
Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh hai nàng xem một hồi, cũng yên lòng, trong mắt cũng chớp động thần sắc khác thường, rõ ràng muốn ra tay chém thú cướp đan.
Nội đan yêu thú bậc chín, hơn nữa còn là nội đan của Ngân Tiêu Lôi Thú hệ lôi, bất kể dùng luyện đan hay luyện khí đều cần thiết, huống chi thân thể yêu thú này còn có nguyên liệu khác, nhìn là biết đồ tốt.
Có vẻ là vì bị cấm chế vây khốn, khiến cho hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi rất tức giận, hiện tại hoát ra, đánh giết Ngân Tiêu Lôi Thú vô cùng hung mãnh. Sư huynh đệ phối hợp không có sơ hở, một công một thủ, như đùa giỡn Ngân Tiêu Lôi Thú trong bàn tay. Ngân Tiêu Lôi Thú không có chỗ dựa cấm chế, chiến đấu dầu rơi vào hạ phong, nếu không phải có lớp vảy bảo vệ, sợ là đã bị thương, làm cho hai người mừng rỡ không thôi, càng ra tay không nương tình.
Dương Khai không để ý tới suy nghĩ của bốn người, mà nháy mắt ra dấu cho Dương Viêm, nàng thấy vậy liền khẽ gật đầu, nhanh chóng tới gần Lôi Trì, lấy ra vật chứa đặc biệt, truyền thánh nguyên vào, bắt đầu thu Lôi Dịch trong Lôi Trì.
Diện tích Lôi Trì không lớn, phạm vi chừng 10 trượng, nhưng sau không thấy đáy, chất lỏng trong hồ không phải nước thường, mà là Lôi Dịch chứa đựng năng lượng thuộc tính lôi.
Loại Lôi Trì này có thể do người chế tạo, chỉ cần bố trí thứ thu hút thiên lôi ở trong này, lại bố trí cấm chế bảo tồn lực lôi điện, trải qua mấy chục mấy trăm năm, có thể tạo thành sơ hình Lôi Trì. Nếu như đặt dược liệu thuộc tính lôi trong đây, có thể đẩy nhanh quá trình hình thành Lôi Trì.
Cũng có Lôi Trì là tự nhiên sinh ra.
Số lượng loại lôi trì này rất ít ỏi, nhưng lại cực kỳ có ích cho võ giả tu luyện công pháp võ kỹ thuộc tính lôi. Lôi Trì trong Táng Hùng Cốc, vốn là sở hữu của Cổ Dương Tông, rất nhiều võ giả đều biết sự tồn tại của Lôi Trì này, bằng không làm sao đám người Thẩm Thi Đào lại chạy đến đây.
Nhưng làm bọn họ không ngờ, là dưới đáy Lôi Trì này có một con Ngân Tiêu Lôi Thú sinh sống, khi Thẩm Phàm Lôi tu luyện bí thuật liền đột nhiên xuất hiện. Nếu không phải Ngân Tiêu Lôi Thú dường như mới thăng cấp chín không lâu, bọn họ đã gặp rắc rối to.
Ngay cả như thế, lúc này có thể thoát ra, cũng còn nhờ Dương Khai chạy tới.
Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi dây dưa Ngân Tiêu Lôi Thú, vừa lúc cho Dương Viêm có cơ hội thu Lôi Dịch, hắn vui vẻ làm thế. Về phần thu xong Lôi Dịch, bốn người bọn họ có còn chiến đấu với Lôi Thú hay không, Dương Khai không muốn xen vào.
Hiện tại hắn chỉ muốn cách xa chỗ thị phi này!
Kịch chiến bên kia càng dữ dội, trong khi chiến đấu, Ngân Tiêu Lôi Thú rống lên, phun ra những quả cầu sét, nổ tung bên cạnh hai người Thẩm Phàm Lôi cùng Uông Ngọc Hàm. Tuy rằng không thể làm bọn họ bị thương, cũng khiến bọn họ luống cuống phòng ngự.
Ngân Tiêu Lôi Thú nhân cơ hội này, dừng lại giữa không trung, ngửa cao đầu thú, miệng phát ra tiếng rống không ngừng, trong đó xen lẫn giận dữ vô cùng.