Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1302: Ngân Tiêu Lôi Thú.




Khi biết Lục Oánh tìm người giúp là Dương Khai, tâm tình Thẩm Thi Đào trở nên kỳ lạ, khóe miệng toát ra cười khổ. Tuy rằng nàng có ý muốn kết giao với Dương Khai, quan hệ thật tốt, sau này dễ dàng mời hắn ra ngoài cùng đi, nhưng nếu ngay cả một cửa này cũng không qua, còn nói gì về sau.

Dương Khai chỉ mới Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, làm sao phá ra cấm chế chỗ này, cứu ra ba người bọn họ?

Nhưng dù sao người ta cũng tới giúp, ngay cả trong lòng Thẩm Thi Đào có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, đang muốn nói lời cảm kích, Cực Đạo Môn Uông Ngọc Hàm đã tức điên lên quát: - Ngươi dẫn hắn đến đây có tác dụng gì? Ba người chúng ta tốn công sức giúp ngươi trốn thoát, ngươi dẫn về kẻ như thế? Có phải ước gì chúng ta chết sớm hay không.

Dù không mắng người, nhưng lời này đúng là rất nặng.

Lục Oánh mặt nhỏ trắng bạch, rưng rưng nhìn Uông Ngọc Hàm, tràn đầy sợ hãi bất an.

Thẩm Thi Đào sắc mặt trầm xuống: - Uông sư huynh, ngươi nói có quá đáng lắm không? Nơi này là chỗ nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng? Bình thường căn bản không có ai lại đi Táng Hùng Cốc, Lục Oánh sư muội có thể tìm được Dương tiểu ca cũng là may mắn trời ban, ngươi còn muốn sao nữa?

Nàng không chút khách khí nạt lại Uông Ngọc Hàm, người kia cũng ngượng ngùng, dù không phản bác, nhưng ai cũng nhìn ra hắn không đồng ý.

Dương Khai ở bên ngoài cuối cùng dời ánh mắt quan sát, nhàn nhạt liếc hắn, nhưng cũng không nói gì. Lời của đối phương rõ ràng có ý đánh giá thấp mình, tuy rằng Dương Khai khó chịu, nhưng cũng không so đo với hắn.

Làm cho hắn để ý, là cấm chế cùng Ngân Tiêu Lôi Thú bên trong.

Chỗ cấm chế này không cần nói, đã có tồn tại đặc thù như Lôi Trì, có lẽ trước kia nơi này là cấm địa của Cổ Dương Tông, hẳn là mở ra dành riêng cho võ giả tu luyện công pháp võ kỹ thuộc tính lôi. Còn Ngân Tiêu Lôi Thú không biết dùng phương pháp gì, có thể mở ra cấm chế trong này, giam đám người Thẩm Thi Đào bên trong.

Ngân Tiêu Lôi Thú vốn là yêu thú thuộc tính lôi, chỗ này lại có Lôi Trì hỗ trợ, càng chiến đấu trong cấm chế, chiếm cứ địa lợi, quả thật nó phát huy thực lực vượt xa bình thường, đúng như lời Lục Oánh đã nói.

Hình dạng Ngân Tiêu Lôi Thú có chút cổ quái, thân hươu đuôi báo, cả người lóe lên tia sét, mặt ngoài còn phủ lớp vảy dày như giáp, vảy to cỡ bàn tay, vừa nhìn là biết công kích bình thường không thể phá được.

Trên trán nó còn mọc hai sừng còng, bên trên cũng dày đặc tia sét, cái đầu to lắc lên, liền kéo động mây trời, dẫn động lực thiên lôi, đánh xuống sừng của nó. Sau đó lại từ sừng bắn ra, thẳng tới đối diện, đôi sừng kia dường như có lực lượng tăng mạnh thần kỳ, tăng thêm uy lực của thiên lôi.

Thỉnh thoảng nó còn há miệng, phun ra quả cầu sét, đập tới trước mặt đám người Thẩm Thi Đào, cầu sét vỡ tung ra, trở thành những con rắn nhỏ ngợp trời bò qua, sát thương kinh người, khó lòng phòng bị.

Ba người Thẩm Thi Đào hiện tại trốn sau một cái dù lớn, trên cái dù tỏa ra dao động năng lượng không yếu, mặt ngoài lưu chuyển phù văng, đó là Cửu Cung Thiên La Tán, bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm, Lục Oánh đã có nói.

Toàn bộ công kích hệ lôi vừa chạm tới, liền bị một tầng lực lượng thần kỳ trên Cửu Cung Thiên La Tán ngăn cản, uy lực giảm mạnh.

Dương Khai xem một hồi, liền hiểu nếu không phải có món bí bảo phòng ngự này, ba người Thẩm Thi Đào đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng dựa vào món bí bảo phòng ngự mạnh mẽ này, Thẩm Thi Đào có thể đỡ được quá nửa công kích từ Ngân Tiêu Lôi Thú, nhưng vẫn hết sức thảm hại. Trước người Uông Ngọc Hàm dựng một tấm bình phong nhiều màu, nó cũng là bí bảo phòng ngự, công kích mà Thẩm Thi Đào không chặn được liền bị bình phong ngăn cản, sấm sét chạy tới liền biến mất, không biết đi về đâu.

Người ở sau cùng là Thẩm Phàm Lôi, trên người cũng lóe lên điện quang như Ngân Tiêu Lôi Thú, không phòng ngự gì, mà há miệng hút vào, nuốt hết lực lôi điện tán loạn vào bụng.

Trong ba người, hắn là nhẹ nhàng nhất, dường như những lực lôi điện phát tán ra chẳng những không thể tổn thương hắn, mà lại khiến hắn tăng cường thực lực.

Điều này làm Dương Khai không khỏi chú ý, trong lòng suy đoán người này có thể chất đặc thù, hoặc là tu luyện công pháp hiếm có. Tinh thần của hắn vẫn như thường, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, sức sống tràn đầy.

Ba người chia nhau, phòng ngự công kích dữ dội từ Ngân Tiêu Lôi Thú, nhất thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng còn kéo dài, một khi Thẩm Thi Đào cùng Uông Ngọc Hàm không đủ thánh nguyên, ba người thảm bại chỉ là thời gian, dù cho Thẩm Phàm Lôi có thể chất cùng công pháp đặc thù cũng không thể trốn thoát được.

- Dương tiểu ca! Thẩm Thi Đào tranh thủ hô to: - Nếu ngươi có thủ đoạn gì thì mau dùng, chúng tôi sắp không chịu nổi rồi.

Nàng thấy Dương Khai vẫn đứng yên ở đó, vừa không có ý ra tay cũng không có ý bỏ đi, tự nhiên nóng vội.

Dương Khai thản nhiên nói:

- Chờ một lát.

Sắc mặt Thẩm Thi Đào khổ sở, cũng không thúc giục nữa, ngược lại Uông Ngọc Hàm âm lãnh liếc Dương Khai, cảm thấy nếu Dương Khai không muốn hỗ trợ, vậy thì sớm cút đi.

Lục Oánh nóng lòng, đã gia nhập trận chiến, nhưng nàng bị cấm chế chặn bên ngoài, chỉ có thể thi triển thủ đoạn công kích cấm chế, xem thử có thể phá vỡ nó được không.

Ngoài Dương Khai ra, không ai chú ý tới Dương Viêm đã âm thầm ra tay, chuyện giải trừ cấm chế tự nhiên phải giao cho nàng, cho nên Dương Khai mới không tùy tiện ra tay.

Vừa nhìn là biết cấm chế này không tầm thường, lại có căn nguyên năng lượng là Lôi Trì, không thể dùng bạo lực phá hủy trong thời gian ngắn, hắn cần gì lãng phí sức?

Một lát sau, Dương Viêm nhỏ giọng nói: - Có thể ra tay, muội phá giải cấm chế này cũng phải tốn thời gian, chỉ sợ còn không bằng huynh trực tiếp tấn công phá hủy. Nhưng muội dời nguồn năng lượng của nó, huynh chỉ cần ra tay là được.

- Được rồi! Dương Khai thế mới gật đầu, lại tế ra Bách Nhạc Đồ, nhưng không giống mấy người Thẩm Thi Đào, Bách Nhạc Đồ vừa xuất hiện, 20 hư ảnh ngọn núi bay ra, cái sau lớn hơn cái trước, sau đó theo Dương Khai thúc đẩy, không chút nương tay ném về phía cấm chế.

- Ta coi hắn có bản lĩnh gì, thì ra cũng chỉ dựa vào bạo lực. Thẩm cô nương, chúng ta không thể ký gửi hy vọng vào tiểu tử này, nên tự nghĩ cách thì hơn! Vừa thấy Dương Khai thi triển thủ đoạn giống như trước, Uông Ngọc Hàm không khỏi chế nhạo. - Hắn không nhìn ra, có Lôi Trì là chỗ dựa, căn bản không thể dùng bạo lực phá hủy cấm chế chỗ này hay sao?

Thẩm Thi Đào chợt nhíu mày, nàng cũng cảm thấy Dương Khai ra tay như vậy có chút lỗ mãng, nhưng lời Uông Ngọc Hàm khiến nàng không thoải mái, sắc mặt phát lạnh, không đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, những hư ảnh ngọn núi hùng hồn nện vào cấm chế, đập cho cấm chế rung chuyển, đồng thời lực lôi điện trong Lôi Trì trào ra, muốn bổ sung vào cấm chế.

Thẩm Thi Đào cùng Uông Ngọc Hàm đã thấy tình cảnh này vô số lần, chính vì thấy rõ điểm này, bọn họ mới không lãng phí sức đi công kích cấm chế, bởi vì có lực lôi điện bổ sung, bọn họ gần như không thể phá giải được tầng cấm chế này.

Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc, là Lôi Trì trào ra lực lôi điện chỉ chạy qua cấm chế một chút, không biết sao lại di chuyển ra ngoài, còn bản thân cấm chế lại không hề được bổ sung.

Nhìn ra, ở ngoài cấm chế, có một thứ giống cây khô dựng ở đó, toàn bộ lực lôi điện bị chuyển ra đều trút vào nó, sau đó biến mất dưới mặt đất.

Điều này làm làm cho bọn họ vừa mừng vừa sợ, quả thật không biết tại sao một nhánh cây khô nhỏ bé lại có tác dụng thần kỳ như thế.

Dương Khai cũng không biết, nhưng hắn hết sức tin tưởng vào Dương Viêm, nhìn thấy phương pháp di chuyển có hiệu quả, tự nhiên không chừa sức, thúc đẩy uy năng Bách Nhạc Đồ, tiếp tục đánh phá cấm chế.

Hắn không muốn ở lại đây lâu, ra tay không dừng, Bách Nhạc Đồ phát huy ra uy năng còn khủng bố hơn những lần trước, khiến cho Thẩm Thi Đào âm thầm kinh hãi, đến giờ mới hiểu lần trước Dương Khai che giấu thực lực.

Dương Khai đánh phá cấm chế, Ngân Tiêu Lôi Thú bên trong cấm chế tự nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ. Phát hiện không đúng, nó rống lên nghe như tiếng bò, lại như hổ gầm, sau đó bầu trời xanh quay cuồng, một tia sét to hơn bắp đùi người bắn xuống, nhắm ngay hai sừng của Ngân Tiêu Lôi Thú. Cặp sừng lóe lên tia sáng, tia sét còn hung hãn hơn vừa rồi bắn vụt về phía Dương Khai.

- Dương tiểu ca cẩn thận! Thẩm Thi Đào hô to nhắc nhớ, nàng biết rõ uy lực của công kích này. Nếu không có Cửu Cung Thiên La Tán, nàng không dám chống đỡ nó. Dương Khai chỉ mới Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ thành tro bụi ngay.

Làm nàng bất ngờ là Dương Khai dù nghe lời nhắc nhở của nàng, nhưng vẫn đứng yên ở đó, ở trước mặt hắn xuất hiện chiếc khiên lưu chuyển hào quang tím, trên đó tuôn ra lực phong thổ, sau đó hình thành bão cát, che trước mặt Dương Khai.

Đùng một cái, tia sét đánh vào trong bão cát, bị bão cát ngập trời ngăn cản, chỉ một lát liền biến mất tăm.

- Bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm! Uông Ngọc Hàm khẽ kinh hô, nóng mắt nhìn chiếc khiên kia.

Hắn là đệ tử Cực Đạo Môn, tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng mãi tới giờ cũng chưa từng có bí bảo Hư cấp trung phẩm trở lên. Thẩm Thi Đào có một món là được trưởng lão tông môn ban thưởng, tên họ Dương này lấy đâu ra bí bảo cấp bậc như thế?

Hơn nữa nhìn uy năng phòng ngự của bí bảo này, dường như còn không kém gì Cửu Cung Thiên La Tán.

Lại so sánh với bí bảo của mình, Uông Ngọc Hàm phát hiện mình quá nghèo hèn, không khỏi căm phẫn.