- Nhớ kỹ rồi! Dương Khai khẽ vuốt cằm, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Đại Diên, dường như là nhớ ra điều gì đó, lên tiếng nói: - Bây giờ tâm trạng của nàng không ổn định cho lắm. Thế này đi, nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, hai ngày sau, chúng ta bắt đầu được không?
Tuy rằng Đại Diên không thể chờ đợi mà muốn lập tức bắt đầu. Nhưng Dương Khai đã nói như vậy rồi, nàng cũng không tiện phản đối. Lập tức gật đầu, lại cùng Dương Khai thương lượng một chút tình tiết nhỏ rồi cáo từ rời đi.
Chờ sau khi Đại Diên đi khỏi, Dương Khai mới ngồi lên giường đá trong phòng, trầm tư một hồi. Một lát sau, vung tay lên, trên giường lập tức xuất hiện rất nhiều dược liệu.
Ngay sau đó, hắn lại lấy ra lò luyện đan của mình, phát ra thần thức chi hỏa, bao phủ lên những dược liệu không giống nhau kia, ngưng luyện dịch thuốc tích chứa bên trong.
Thoáng một cái đã qua hai ngày, khi Dương Khai đang ngồi và mở mắt ra, thần niệm quét hướng về bên ngoài, liền phát hiện Đại Diên đang đứng ở ngoài. Trải qua hai ngày điều chỉnh và khôi phục, tâm trạng và tất cả tâm tình của nàng lúc này đều bình phục, thần sắc không vui không buồn, đứng ở ngoài cửa cũng không có ý thúc giục, chỉ là im lặng chờ Dương Khai chủ động đi ra.
Dương Khai mỉm cười, cảm thấy trạng thái của nàng đều không tệ, liền vội vàng đứng dậy bước xuống khỏi giường đá, mở cửa phòng.
Đại Diên nghe thấy động tĩnh, khẽ ngước mắt. Sau khi nhìn thấy Dương Khai, cười nhẹ với hắn.
- Đi nào! Dương Khai ra hiệu, Đại Diên gật gật đầu, lúc này liền dẫn đường đi.
Lại một lần nữa trở lại thạch thất lớn kia mà trước đây đã đi qua. Đại Diên dẫn Dương Khai đi vào từ một hành lang khác. Hành lang này dường như chạy thẳng vào sâu trong lòng đất, lượn vòng đi vào. Người làm đã mở ra một số bậc thềm, cho nên cũng không dốc đứng. Hai bên hành lang đều điểm xuyết những kỳ thạch có tác dụng chiếu sáng, khiến ánh sáng nhu hòa phát tán.
Theo Đại Diên đi xuống dưới, Dương Khai không nói một lời, nhưng thần niệm vẫn luôn hướng về phía dưới.
Đi được nửa đường, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh phía trước đánh ngược trở lại. Kiểu ớn lạnh này cũng không phải là lạnh giá đơn thuần, mà là một loại âm hàn khiến người khác cảm thấy có chút rợn tóc gáy. Nghiêm túc mà nói, đây là một luồng âm khí, chỉ có vùng đất có hội tụ âm khí mới có âm hàn như vậy.
Xem ra, cái gọi là Âm Trì kia chính là ẩn giấu ở phía dưới, trong lòng Dương Khai chợt hiểu.
Loại âm hàn này căn bản không tạo thành quấy nhiễu gì đối với Dương Khai. Thậm chí không cần vận chuyển thánh nguyên, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể dễ dàng ngăn cản. Mà Đại Diên cũng giống như vậy, thân thể của nàng mặc dù không so được với Dương Khai, nhưng tu luyện cảnh giới như thế, hơn nữa Âm Trì đã đặt ở đây nhiều năm rồi, Đại Diên vì muốn trừ độc đã sớm xuống đây dò xét rất nhiều lần rồi, nên nàng tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Càng đi xuống, cảm giác loại âm hàn đó càng trở nên mãnh liệt.
Sau khoảng nửa tuần hương, Đại Diên cuối cùng không thể không vận chuyển thánh nguyên hộ thể, bên ngoài thân xuất hiện một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, cản trở âm hàn.
Lại đi xuống khá lâu, trước mắt ánh sáng rộng mở. Phía dưới đồng thời có một thạch thất to lớn, nhưng trong thạch thất này, lại là trống không không có thứ gì, mà đưa mắt nhìn, trong gian thạch thất này lại trải rộng hơi thở âm hàn ngưng kết nồng đậm. Từng luồng từng luồng, từng đạo từng đạo tràn ngập ở mỗi ngóc ngách của thạch thất.
Trên vách đá bốn xung quanh của thạch thất, cũng kết đầy sương lạnh trắng như tuyết. Nhiệt độ của nơi này đã thấp tới mức khiến người khác phải phẫn nộ.
Ở vị trí trung tâm thạch thất, có một chỗ chiếm diện tích chưa đến ba trượng, như một ao nhỏ như hồ nước, luồng khí âm hàn chính là từ trong ao nhỏ này tràn ra.
Sắc mặt Dương Khai hơi biến đổi một chút: - Đại Diên cô nương, Âm Trì này là Âm Trì ngàn năm hay Âm Trì vạn năm?
Đại Dương dường như biết Dương Khai muốn hỏi điều gì, nghe vậy cười nói: - Theo vị tiền bối kia nói, Âm Trì này hình thành ít nhất cũng khoảng 5,6 nghìn năm rồi.
Dương Khai nhíu mày một cái:
- Thời gian dài như vậy, nước âm hàn trong Âm Trì này không phải là nàng có thể chịu đựng, nàng chắc chắn muốn tiếp tục?
Âm Trì cũng chia niên hạn, trước đó Dương Khai cũng không nghe Đại Diên nhắc về chuyện Âm Trì, vốn cho rằng ngâm mình vào chỗ nguy hiểm không lớn, vì vậy cũng không có hỏi thêm. Nhưng không ngờ Âm Trì này lại có lịch sử 5,6 nghìn năm. Âm Trì thế này, e rằng Đại Diên vào trong đó, lập tức sẽ bị đông thành tượng băng.
Đại Diên mỉm cười: - Dương sư đệ yên tâm. Trước đó ta đã làm rất nhiều chuẩn bị, và dung hòa rất nhiều dược liệu tính hỏa và tính âm trong nước Âm Trì, trung hòa lực âm hàn kia, tu luyện một bộ công pháp tính hỏa. Vì vậy chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không vấn đề gì. Huống chi bây giờ không tiếp tục ta cũng chỉ đành chờ chết. Nếu đổi là Dương sư đệ ở vào tình cảnh này, sẽ đưa ra lựa chọn gì?
Dương Khai im lặng, biết Đại Diên là vì bất đắc dĩ, có nỗi khổ của mình, lập tức không khuyên nữa.
- Dương sư đệ yên tâm, ta đã để lại một phong thư trong phòng của mình. Nếu lần này thực sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mà ta bị bỏ mạng ở đây, ngươi có thể cầm phong thư kia mang cho sư tôn của ta. Trên thư đã nói rõ tất cả. Sư tôn sau khi xem được sẽ không làm khó ngươi. Sư tôn ta là trưởng lão Cung Ngạo Phù Cung ở Vạn Nhận Phong. Đến lúc đó nếu ngươi rời đi, tìm ông ta là được.
Nàng với dáng vẻ như dặn dò hậu sự, khiến trong lòng Dương Khai có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu nói: - Ta biết!
Đại Diên mỉm cười gật đầu, ngoắc tay và nói: - Mời đi theo ta.
Một lát sau, hai người liền tới cạnh Âm Trì, Dương Khai phóng mắt nhìn tới, phát hiện ao nước này không sâu, chỉ khoảng ba thước. Nhưng trong suốt thấy đáy, không nhiễm chút tạp chất nào, không chút gợn sóng, giống như một ao nước đọng. Nhưng ao nước đọng như vậy, nếu võ giả tu luyện công pháp âm tà thấy được, chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, trả giá cao hơn nữa cũng muốn có được Âm Trì này trong tay.
Bởi vì Âm Trì này có tác dụng rất lớn đối với bọn họ, giống như một số thiên tài địa bảo hàng đầu, thuốc tốt quý hiếm.
Thời khắc này, bốn phía Âm Trì có một chút dấu vết trận pháp để lại. Hẳn là trước kia vị tiền bối Lưu Ly Môn đưa Âm Trì này về trong đây, đã dùng trận pháp trói buộc Âm Trì để đặt xuống.
Đại Diên chỉ vào một chỗ bên cạnh nói; - Đợi lát nữa Dương sư đệ ngồi ở chỗ này là được, ta sẽ phối hợp với ngươi để hành động.
- Được! Dương Khai gật đầu, thân hình thoắt một cái đã đến vị trí kia khoanh chân ngồi xuống.
- Cũng không cần chuẩn bị gì nữa phải không? Đại Diên tự mình lẩm bẩm một câu, thần sắc phức tạp nhìn Âm Trì đang phát tán âm khí kia. Bỗng nhiên lại mỉm cười:
- Dương sư đệ, cho dù thế nào, lần này Đại Diên phải cảm tạ ngươi. Ngươi là người duy nhất chịu giúp ta trong hơn hai mươi năm trở lại đây, cũng là người bạn duy nhất ta quen biết trong gần 20 năm qua.
Nói như vậy, hướng về phía Dương Khai nhẹ nhàng hành lễ một cái, thần sắc nghiêm nghị.
Hơn hai mươi năm
Trong lòng Dương Khai có chút xúc động, xem ra thay đổi của Đại Diên trong Lưu Ly Môn đều không phải chỉ là chuyển biến từ mười mấy năm trước như Vũ Y đã thăm dò trước đó. Mà là từ hơn hai mươi năm trước đã bắt đầu.
Hai người Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi có lẽ là bằng hữu nàng quen biết trước khi ở đây, không tính trong nhóm này.
Dương Khai khẽ xua tay: - Đại Diên cô nương nghiêm trọng quá rồi, những chuyện này với ta mà nói chẳng qua là ra tay làm chút chuyện thôi. Phải rồi, bình thuốc này nàng cầm lấy.
Vừa nói, Dương Khai vừa đưa bình ngọc ném qua.
- Đây là Đại Diên nhận lấy bình ngọc, có vẻ hoài nghi nhìn Dương Khai.
- Dung dịch thuốc này ta tự điều chế ra. Tuy rằng Huyết Chi đan ta không có cách nào luyện chế, nhưng nếu có thể phối hợp nấm Huyết Chi với bình dung dịch thuốc này, có thể kích thích phát huy thêm một vài dược hiệu của nấm Huyết Chi, sẽ có chút tác dụng với nàng. Với trình độ luyện đan hiện tại của ta, cũng chỉ có thể làm đến bước này. Dương Khai có chút tiếc nuối nói.
Nấm Huyết Chi khó có được, Huyết Chi đan càng khó luyện chế hơn. Nhưng giá trị của Huyết Chi đan, tuyệt đối không thấp hơn đan dược cấp Hư Vương, thậm chí còn cao hơn thế. Bởi vì Huyết Chi đan còn là thánh đan chữa bệnh có thể cải tử hoàn sinh. Đây đối với các võ giả mạo hiểm hàng năm mà nói, là một loại đan dược có giá trị nhất.
Đáng tiếc hắn hiện tại không có cách nào luyện chế, chỉ có thể dùng phương pháp này, không để lãng phí dược hiệu của nấm Huyết Chi.
Hai ngày trước, hắn chính là điều chế dung dịch thuốc này.
Đại Diên nghe vậy, gương mặt rất đỗi vui mừng, nắm chắc bình ngọc, thậm chí không mở ra xem xét, vui vẻ nói: - Dương sư đệ có lòng, Đại Diên nhất định sẽ không phụ lòng.
Nàng cảm thấy tìm Dương Khai thực là tìm đúng người rồi. Bởi vì cho dù nàng có đi nhờ Tiêu đại sư của tông môn hoặc là mời các tiền bối của Dược Đan Môn đến, cũng không chắc có thể mang đến bình dung dịch thuốc có tác dụng phát huy một vài dược hiệu của nấm Huyết Chi.
Có bình dung dịch thuốc này, tỉ lệ thành công của nàng có thể tăng lên hơn 10 %, nàng làm sao không vui mừng chứ?
- Tiếp sau, đành làm phiền Dương sư đệ! Đại Diên nhận bình thuốc kia xong, thần sắc ngưng trọng hướng về phía Dương Khai nói một câu. Không chờ Dương Khai trả lời, thân hình bỗng nhiên xoay tròn, quần áo trên người nàng bắn ra bốn phương tám hướng. Chớp mắt một cái, trên người chỉ còn lớp áo lót dính thân.
Nàng dường như cũng vì thời khắc này nên đã có sự chuẩn bị, cho nên mặc áo lót đều màu đen. Dù thân hình nàng nhanh chóng lộ ra, nhưng tạm thời cũng không để cho xuân quang của thân mình lộ ra ngoài.
Xoay như thế, trên mặt nàng cũng có chút ửng đỏ, không dừng lại một khắc, thân hình thoáng một cái liền nhảy vào trong Âm Trì.
Không có chút thủy hoa tiên nào bắn ra, vào Âm Trì trong nháy mắt, Đại Diên liền rên rỉ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, mà nước Âm Trì kia sau khi bị dị vật kích thích, lại cuồn cuộn lên, như nấu sôi, một mảnh sương trắng sinh ra, như vẻ tràn về phía Đại Diên.
Răng rắc".
Tiếng giòn vỡ truyền đến, thân thể mềm mại của Đại diên lập tức xuất hiện một lớp băng mỏng. Nhưng Đại Diên chỉ là hơi vận chuyển công pháp một chút, khí nóng trong cơ thể phát ra liền xua tan lớp băng mỏng kia.
Nhưng sương trắng kia vẫn không buông tha, càng hung mãnh tràn về phía người nàng. Đại Diên cuối cùng không nhịn được, hét lên một tiếng thảm thiết, trên người chợt bộc phát ra ánh hào quang mơ màng.
Tia sáng kia rất không bình thường, như có ngàn vạn đạo, tia sáng nở rộ trong nháy mắt. Dương Khai bỗng nhiên tinh thần ngưng đọng, cảm giác thần hồn của mình đều bị rung chuyển. Tiềm thức trong đầu hơi chấn động một chút, nhưng bốn xung quanh dường như có gông xiềng đột nhiên vây lấy thân, khiến cả người hắn trở nên nặng nề.
Thần quang Lưu Ly!
Dương Khai lộ vẻ kinh sợ, không chút e ngại nhìn chằm chằm vào thân thể Đại Diên, không hề chớp mắt.
Tuy rằng hắn đã sớm nghe Dương Viêm nói qua, Thần quang Lưu Ly do Thiên Huyễn Lưu Ly phát ra có công hiệu câu hồn, nhưng không nghĩ tới thứ này lại quỷ dị như vậy, quả thực có chút không kịp phòng bị.