Một ngày sau, Dương Khai mới mở mắt.
Một ngày điều tức, hắn đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, sau đó không ngừng vung tay, từng bình ngọc, từng gốc dược liệu quý hiếm, nhanh chóng rải ra xung quanh, mỗi một loại đều có linh khí bức người.
Những thứ này, là nguyên liệu phụ trợ cần dùng khi luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, cũng là Tông Ngạo nói cho hắn biết, lúc ở Vũ Bộc Tinh thì Dương Khai đã thu thập xong.
Dù sao những nguyên liệu này quý hiếm khó tìm, nhưng Dương Khai hái được không ít dược liệu trên Huyền Không đại lục, sau đó ở trên Vũ Bộc Tinh, cướp bóc một hồi trong kho của phân hội Hằng La Thương Hội, gom đủ những thứ này cũng không tốn nhiều sức.
Tông Ngạo đã nói, luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy tốt nhất là ở Phản Hư Cảnh, bởi vì chỉ khi đạt đến cảnh giới này, võ giả mới chịu nổi đau đớn trong quá trình luyện hóa.
Sở dĩ Dương Khai lựa chọn bắt đầu luyện hóa khi là Thánh Vương Cảnh, hoàn toàn là bởi hắn hết sức tự tin vào bản thân.
Bất luận cường độ thân thể hay thần thức, hoặc là thánh nguyên tinh khiết hùng hồn, hắn tự tin không kém bất cứ Phản Hư Cảnh nào. Ngoài không lĩnh ngộ được Thế ra, hắn không kém Phản Hư Cảnh bao nhiêu. Huống chi, hắn kiên cường cố gắng phi thường, bằng không khi hắn còn nhỏ yếu đã không thể dung hợp được kim thân ngạo cốt của Đại Ma Thần, càng từ trong đó lĩnh ngộ được loại võ kỹ cổ quái bất khuất.
Cho nên hắn không lo vấn đề tu vi cảnh giới, hiện tại điều duy nhất hắn phải tính toán là làm sao phát huy đến mức tối đa sự thần kỳ ẩn chứa trong Huyền Âm Quỳ Thủy.
Tông Ngạo nói thứ này có thể tăng mạnh tu vi của võ giả, hơn nữa không có hại về sau. Dương Khai cảm thấy tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh đã hơi thấp, nếu có thể tăng lên tu vi trong thời gian ngắn, vậy hắn càng có thêm sức mạnh.
Căn cơ, tâm cảnh, cảm ngộ thiên đạo võ đạo, hắn đều không cần lo.
Căn cơ của hắn vốn cực kỳ vững vàng, dù cho lần này tu vi tăng mạnh, cũng sẽ không làm dao động căn cơ, dẫn tới tu luyện về sau khó khăn. Mà tâm cảnh thì hắn cũng không lo lắng, hấp thu nhiều năng lượng thần hồn võ giả như thế, tâm cảnh của Dương Khai đã sớm không còn ở tầng thứ Thánh Vương Cảnh, đồng thời cảm ngộ võ đạo thiên đạo vượt xa võ giả ngang cấp.
Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, hắn tự nhiên không cam lòng tịch mịch.
Tuy rằng chuẩn bị rất chu đáo, nhưng Dương Khai vẫn lần lượt kiểm tra những nguyên liệu đặt xung quanh, xác định không có sơ sót gì mới gật đầu. Ngẫm lại, lấy ra thêm mấy trái Kim Dương Quả, đặt sang một bên.
Kim Dương Quả này là hắn cùng Đại Diên lấy được trong Lưu Viêm Sa Địa, bên trong chứa đựng năng lượng thuộc tính dương mạnh mẽ, thích hợp nhất để sử dụng vào lúc này.
Chuẩn bị xong tất cả, Dương Khai bỗng nghiêm mặt, đánh ra một đạo thánh nguyên, truyền vào bệ đá gần đó. Bệ đá hút đủ thánh nguyên, lóe lên tia sáng bóng, trận pháp trong nhà đá đã ngừng hoạt động, lại ầm ầm vận chuyển.
Một lát sau, một cỗ linh khí hệ hỏa tinh khiết rút ra từ Địa Phế Hỏa Trì, truyền đến chỗ Dương Khai ngồi.
Hỏa linh khí ngưng thành thực chất lập tức tràn ra, bao phủ toàn thân Dương Khai, trút vào người hắn. Dương Khai mặt không đổi sắc, cố nén đau đớn thấu tim, chẳng những không có ý ngăn cản, mà còn mở rộng thân thể, lỗ chân lông toàn thân giãn ra, tùy ý cho hỏa linh khí xâm nhập.
Quần áo trên người Dương Khai nhanh chóng bị đốt cháy, lộ ra thân thể hùng tráng, những khối cơ bắp nổi lên rõ ràng, da thịt hiện lên ánh vàng, làn da bắt đầu nứt vỡ, chảy ra máu màu vàng, được Kim huyết chữa trị, không ngừng bù đắp những chỗ tổn thương, tiếp tục lặp lại.
Dương Khai đưa tay nắm lại, chiếc bình ngọc trên mặt đất bị hút lên, sau đó hắn mở nắp bình, đổ ra viên đan dược đỏ sẫm, ném thẳng vào miệng, nhắm mắt luyện hóa dược hiệu.
Hồi lâu sau, dược hiệu phát tán hoàn toàn, tràn ngập từng tấc máu thịt của Dương Khai, hắn lại lấy một gốc linh thảo màu đỏ sậm, ném vào miệng nhai nuốt.
Từng viên đan dược khác, những gốc thảo dược khác nhau, thậm chí mấy trái Kim Dương Quả mà Dương Khai lâm thời lấy ra, đều bị hắn lần lượt dùng hết.
Toàn bộ quá trình kéo dài chừng 3 ngày 3 đêm.
Mỗi lần dùng một loại nguyên liệu, ánh lửa trên người Dương Khai càng đậm thêm một phần, trên người tỏa ra nhiệt lượng khủng bố, khiến người nghe mà biến sắc.
Mỗi một tấc da thịt của hắn đang co duỗi, sắc mặt trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, như muốn cắn người. Tuy rằng nhìn rất thê thảm, nhưng thần thức mạnh mẽ của Dương Khai vẫn đảm bảo cho hắn tỉnh táo, cũng không biết đây là may mắn hay đau khổ.
Dưới trạng thái tỉnh táo, Dương Khai cảm nhận rõ ràng, những đan dược dược liệu đã dùng biến thành những luồng dược lực muốn dung hợp vào kinh mạch, máu thịt của mình, xảy ra biến hóa kỳ diệu khó tin. Tựa như trong cơ thể có hàng tỷ tỷ con kiến đang chạy tứ tung, cảm giác đau khổ khó chịu này, võ giả Thánh Vương Cảnh căn bản không chịu nổi.
Khó trách lúc trước Tông Ngạo dặn đi dặn lại, bảo Dương Khai nhất định không được tham lam mạo hiểm, trước khi tới Phản Hư Cảnh liền muốn dùng Huyền Âm Quỳ Thủy. Lão già này quả nhiên không phải nói bậy bạ, trong lòng Dương Khai cảm khái không thôi.
Chỉ riêng đau đớn hiện tại, cũng đủ khiến Phản Hư Cảnh bình thường khó mà chịu nổi. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, nếu không phải hắn có Kim huyết khôi phục mạnh mẽ, lúc này chỉ sợ hắn đã phải ngừng ngang, còn tiếp tục nữa, thế nào mình cũng sẽ nổ tan xác.
Những nguyên liệu mà Dương Khai đã dùng, toàn bộ đều là thảo dược đan dược thuộc tính dương, thuộc tính hỏa, lại cộng thêm Địa Tâm Hỏa chỗ này, trong người tụ tập lực lượng nóng bỏng khó tưởng tượng nổi, chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng.
Dương Khai lại mở mắt, đưa tay run run, đánh ra một đạo thánh nguyên, nhập vào trong cột đá thứ hai.
Vù...
Tiếng động vang lên, trận pháp trong nhà đá vận chuyển nhanh hơn một phần, Địa Phế Hỏa Trì rút ra Địa Tâm Hỏa tăng lên gấp đôi.
Lần này, Dương Khai đã không chịu nổi nữa, hét thảm gào lên, thế mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không dám chần chờ, Dương Khai không ngừng thúc đẩy thánh nguyên, dung hợp dược hiệu hỗn loạn trong cơ thể, thúc đẩy phát huy hoàn toàn, nhập vào trong máu thịt.
Lại 3 ngày sau, Dương Khai mới dung hợp xong các loại dược hiệu cuồng bạo muốn bùng lên, áp chế chúng trong kinh mạch.
Sau đó, sắc mặt của hắn cực kỳ ngưng trọng, lấy ra một bình ngọc. Nhìn một hồi, ánh mắt kiên quyết mở nắp bình, run lên, một giọt chất lỏng sáng bóng như bảo thạch bay ra.
Giọt chất lỏng này vừa bay ra, hang đá nóng như lò lửa bỗng nhiên bùng lên hơi lạnh.
Bằng mắt thường có thể thấy được ở xung quanh giọt chất lỏng này, hỏa linh khí tránh lui như sợ rắn rết, không thể tới gần 3 thước quanh giọt chất lỏng đó. Mà cũng cổ quái, bị Dương Khai đổ ra, nó vẫn không hề rơi xuống đất, mà như chiếc lông chim lẳng lặng trôi nổi trước mặt Dương Khai.
Huyền Âm Quỳ Thủy!
Bảo bối có thể làm cường giả Hư Vương Cảnh cũng phải mơ ước, trong tay Dương Khai lại có tới 20 giọt.
Nhìn một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này, Dương Khai không khỏi nhớ tới yêu nữ Tuyết Nguyệt! Lúc đó nữ nhân thông sát cả nam lẫn nữ này bị Huyền Âm Quỳ Thủy đông lạnh, hắn tốn rất nhiều công sức mới đánh thức được.
Tuy nhiên nếu không phải bị xiềng xích linh hồn liên lụy, Dương Khai cũng sẽ mặc kệ sống chết của nàng, dù sao khi đó hai người là địch không phải bạn.
Cuối cùng khi Dương Khai rời khỏi Vũ Bộc Tinh, còn bị người Hằng La Thương Hội đuổi giết.
Khẽ lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lung tung, Dương Khai không chút chần chờ, há miệng liền nuốt lấy giọt Huyền Âm Quỳ Thủy đó.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan tràn từ trong miệng, chẳng những có xu hướng đông cứng thân thể Dương Khai, thậm chí trong thức hải cũng lan tỏa khí lạnh. Đúng lúc này, trong người Dương Khai bùng lên lực lượng nóng bỏng, nháy mắt xua tan lạnh băng.
Nhưng trong Huyền Âm Quỳ Thủy chứa đựng năng lượng cực kỳ khủng bố, khí lạnh vừa biến mất, lại có khí lạnh mới lan tràn trong người Dương Khai.
Ngay sau đó, lực lượng nóng bỏng lại ầm ầm bùng nổ.
Lúc nóng lúc lạnh, lấy thân thể Dương Khai làm chiến trường, đối đầu với nhau, không ngừng triệt tiêu nhau, lại còn xảy ra biến hóa vô cùng thần kỳ.
Sắc mặt Dương Khai hết sức đặc sắc, tiếng gào thét không ngừng truyền ra từ cổ họng, gân xanh nổi lên trán, bộ dáng khiếp người.
Ban đầu ở Vũ Bộc Tinh, Cáp Lực Tạp phân hội trưởng thực lực khoảng chừng Phản Hư bị Huyền Âm Quỳ Thủy tổn thương, cũng phải chặt bỏ một tay giữ mạng. Nếu Dương Khai không dùng linh đan linh thảo thuộc tính dương thuộc tính hỏa nhiều như thế, áp chế lực lượng nóng bỏng trong người, chỉ là một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này cũng có thể lấy mạng hắn ngay.
Luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, cửa đầu tiên khó khăn là áp chế lực lượng nóng bỏng trong thảo dược đan dược, nếu thân thể không đủ mạnh mẽ, thần thức không đủ kiên cường, căn bản không chịu nổi tạm thời tồn trữ lực lượng nóng rực khổng lồ đến thế, vậy không thể làm tiếp được.
Cửa thứ hai, khó khăn là tình huống hiện giờ của Dương Khai, hắn phải luôn duy trì tỉnh táo, tối đa hóa dung hợp lực lượng băng hỏa, chuyển cho mình dùng.
Nếu không vượt qua được, nhẹ thị trọng thương, nặng thì phá hủy thân thể, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Bên trong nhà đá, không ngừng vang vọng tiếng gào thét như dã thú của Dương Khai, mà tình huống của hắn cực kỳ cổ quái, khi thì cả người lạnh run, khí lạnh lan tỏa, môi xanh tím, khi thì nóng ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng đỏ như cua chín.
Ở trong lạnh nóng luân phiên, Dương Khai mừng rỡ phát hiện tu vi của mình đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Hơn nữa chẳng những tu vi cảnh giới đang tăng lên, Ma diệm trong người cũng đang xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Bản thân Ma diệm chính là lực lượng biến dị giữa nóng lạnh cùng tồn tại, là thánh nguyên đặc biệt của Dương Khai biến thành. Luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy tạo thành môi trường lại vô tình mà hợp với thuộc tính của Ma diệm, lại kích thích thánh nguyên bắt đầu biến hóa. Điểm này thì chẳng những Dương Khai không dự liệu được, chỉ sợ ngay cả Tông Ngạo cũng không.