Lý Ấu Nam sắc mặt tro tàn, suýt nữa ngã ngồi xuống dất, hắn nghĩ rằng Hồng Chúc Quả chạy trời không khỏi nắng, nhất định sẽ chịu khổ độc thủ.
Đúng lúc này, một tia chớp đánh xuống, ánh điện lóe lên, uy lực của trụ năng lượng lại yếu đi không ít, nhưng vẫn không bị trừ khử hoàn toàn. Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, trụ năng lượng đánh vào Hồng Chúc Quả, mọi người thấy vậy liền hồn phi phách tán.
Vù...
Hồng Chúc Quả vẫn không bị mọi người chiến đấu lan tới, bị năng lượng đánh sâu vào, liền bay thẳng ra ngoài khe núi.
Ngoài dự liệu của mọi người, linh quả nghịch thiên da mỏng thịt mềm, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng dưới một đòn này lại vẫn nguyên lành như không.
Mọi người mừng rỡ không thôi, vội vàng thi triển thân pháp, đánh ra ngoài khe núi, trận chiến càng hiểm hóc hơn bắt đầu.
Vừa rồi Hồng Chúc Quả ở trong khe núi, năng lượng màu đỏ lan tràn, mọi người chỉ đứng ở sườn núi thi triển thủ đoạn thu lấy linh quả, còn không giao chiến trực diện. Nhưng hiện tại Hồng Chúc Quả rời khe núi, khiến tràng cảnh càng thêm hỗn loạn, nhiều tinh nhuệ tông môn đối đầu, nhất định sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Bên phía Ảnh Nguyệt Điện, Ngụy Cổ Xương chần chờ liếc Dương Khai, tới giờ Dương Khai vẫn không mở mắt, làm hắn rất buồn bực.
Đang suy nghĩ xem có nên để Đổng Huyên Nhi ở lại hộ pháp, bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng: - Ba vị cứ đi, không cần lo cho tôi!
Nghe vậy, Ngụy Cổ Xương vui mừng, khẽ gật đầu, cùng Đổng Huyên Nhi và Đại Diên, ba người cùng xông ra. Chỉ cần Dương Khai không chìm trong cảm ngộ tầng sâu, vậy không cần lo hắn bị người ta đánh lén gặp nạn.
Chờ cho ba người Ngụy Cổ Xương rời đi, Dương Khai mới mở mắt, trong mắt lấp lánh ánh sáng, bắn ra bốn phía, một tia mừng rỡ xẹt qua.
Ngay khoảng khắc cuối cùng khi Hồng Chúc Quả đã chín, hắn đã sáng tỏ ý tưởng mơ hồ của mình. Tuy rằng cảm giác mình khống chế thánh nguyên tiến lên một bước, nhưng bây giờ còn không phải thời cơ để kiểm chứng.
Quay đầu nhìn ra mấy chục trượng, ngay cả Dương Khai đã từng trải sóng to gió lớn, nhìn tình cảnh này cũng không khỏi nhướng mày.
Mấy chục võ giả tinh anh Thánh Vương tam tầng cảnh, đang liều mạng thi triển võ kỹ, thúc đẩy bí bảo, hình thành một đoàn quần chiến. Mỗi người ra tay độc ác, không chút nương tình, tuy rằng tràng cảnh cực kỳ dữ dội, nhưng trong các thế lực đều có một vài người phân tâm chú ý tình hình của Hồng Chúc Quả.
Nói tới cũng quỷ dị, Hồng Chúc Quả bị võ giả Tinh Đế Môn đánh văng ra khỏi khe núi, cho tới lúc này vẫn không rơi xuống. Mỗi lần nó rơi xuống một võ giả, luôn có một tia năng lượng dao động kỳ diệu vừa lúc quét tới, làm nó tiếp tục bay tới bay lui ở trên không trung.
Võ giả lạnh lùng Tinh Đế Môn biểu hiện càng nổi bật, Phương Thiên Trọng, Ngụy Cổ Xương cùng Khúc Trường Phong hình thành một góc, hạn chế chặt chẽ, căn bản không cho hắn nhúng tay vào Hồng Chúc Quả. Người này đại triển thần uy, không ngờ một mình chống ba mà vẫn không rơi xuống thế yếu. Tuy rằng không phải chiến đấu sống chết, nhưng có thể một mình chống đỡ 3 thiên tài trẻ tuổi, cũng là cực kỳ kinh người.
Dương Khai xem mà âm thầm kinh hãi, lập tức hiểu được người Tinh Đế Môn này tuyệt đối không dễ chọc.
Xem một hồi, Dương Khai liền hiểu, nếu không có chuyện gì bất ngờ, trong thời gian ngắn không thể quyết định được sở hữu Hồng Chúc Quả này, ít nhất phải chết một số người, đợi cho mọi người bùng nổ toàn bộ lực lượng mới có thể xác định cuối cùng.
Nhưng đến cùng sẽ rơi vào tay nhà nào, vậy thật khó mà nói được.
Không phải Dương Khai không có hứng thú với Hồng Chúc Quả, dù sao linh quả nghịch thiên này là cấp Hư Vương thượng phẩm, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, dùng nó luyện đan, tuyệt đối có ích cho tăng trưởng thuật luyện đan của mình. Hơn nữa luyện chế thành đan, có thể giúp võ giả Phản Hư tam tầng cảnh đột phá xiềng xích, thăng cấp Hư Vương Cảnh. Một trái linh quả như thế rơi vào tay người thích hợp, có khả năng tạo ra ít nhất 4-5 vị cường giả Hư Vương Cảnh.
Nhưng mà tràng cảnh chiến đấu quá hỗn loạn.
Dương Khai tự nhận coi như mình xông vào, tranh giành Hồng Chúc Quả cũng chưa nắm chắc 10%, đừng tới lúc đó không ăn được thịt lại dính mìn đầy người, thật không có lời.
Huống chi, thứ này là củ khoai lang phỏng tay, ngoại trừ mấy chục tinh anh tranh giành cướp được, nếu Hồng Chúc Quả rơi vào tay hắn không có hậu trường mạnh mẽ, vậy sẽ chỉ dẫn tới tai họa!
Cho nên hắn đã sớm quyết định, không nhúng tay vào tranh giành Hồng Chúc Quả, chính bởi ý tưởng không muốn nhúng tay, hắn mới luôn ở đó cảm ngộ, không chút động lòng.
Chỉ là.... dù không xen vào tranh giành Hồng Chúc Quả, nhưng không có nghĩa là Dương Khai không có tính toán khác.
Liếc nhìn khe núi tràn đầy năng lượng màu đỏ, Dương Khai nhếch miệng cười, thừa lúc mọi người bị Hồng Chúc Quả thu hút chú ý, lặng lẽ bí ẩn lắc mình, trực tiếp nhảy vào khe núi, biến mất trong màn năng lượng màu đỏ.
Hồng Chúc Quả dĩ nhiên quý giá hiếm có, nhưng rễ cây nuôi dưỡng nó cũng là bảo bối hiếm thấy.
Rễ của Hồng Chúc Quả gọi là Hồng Chúc Thai, nếu có thể đặt nó vào trong đất tràn đầy linh khí, nó có thể tự hấp thu linh khí, sau đó mọc ra linh quả tương tự Hồng Chúc Quả.
Đương nhiên, trái cây mọc ra không phải Hồng Chúc Quả chân chính, không có hiệu quả giúp võ giả Phản Hư Cảnh đột phá cảnh giới, nhưng lại có năng lực giúp võ giả rèn luyện thân thể.
Mà Dương Khai nhìn trúng, chính là năng lực này của linh quả.
Thân thể mạnh mẽ khỏi nói cũng hiểu, thân thể của hắn mạnh mẽ hơn nhiều lần võ giả ngang cấp, dù là võ giả Phản Hư Cảnh, cường độ thân thể cũng không sánh được với hắn.
Theo thực lực tăng lên, tiếp xúc tầng thứ võ giả cao dần, Dương Khai phát hiện cường độ thân thể của mình tụt lại đằng sau, mấy ngày nay bị thương nhiều lần, đủ làm hắn cảnh giác.
Hơn nữa, sau khi hắn thi triển lực lượng xé rách không gian, cũng cần có thân thể mạnh mẽ làm hậu thuẫn, bằng không căn bản chịu không nổi lực xoắn trong khe nứt không gian.
Nếu có thể lấy được Hồng Chúc Thai, thỉnh thoảng dùng một trái linh quả rèn luyện thân thể, vậy thì thật hoàn mỹ. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể nâng cao cường độ thân thể của mình.
Đến lúc đó bất kể là chiến đấu với người khác, hay là xé rách không gian, đều có thể dễ dàng hơn.
Hắn tạm thời không cần dùng Hồng Chúc Quả, hơn nữa hắn tin tưởng với năng lực của mình, lại phối hợp những gì mình có, đột phá thăng cấp Hư Vương Cảnh không thành vấn đề, chỉ thiếu thời gian tích lũy mà thôi. Nhưng mà Hồng Chúc Thai lại là thứ hắn cần trước mắt, cho nên hắn sẽ không đi tham dự tranh giành Hồng Chúc Quả, chuẩn bị lén lút lấy đi Hồng Chúc Thai là xong.
Dương Khai tính toán hay, nhưng không ngờ lại có người cũng nghĩ như hắn.
Khi hắn lén đột nhập vào trong khe núi, tìm kiếm Hồng Chúc Thai trong chỗ tràn ngập năng lượng màu đỏ, vừa lúc thấy một cái bóng mơ hờ, mừng rỡ ra mặt đang thu đồ vật vào trong nhẫn không gian.
Người này là ai, Dương Khai không biết, nhưng hắn biết đối phương lấy đi chắc chắn là Hồng Chúc Thai.
Vào lúc này có thể đi thu Hồng Chúc Thai, nói rõ người này biết rõ về Hồng Chúc Quả. Đại Diên ở bên ngoài chiến đấu với người ta, Lý Ấu Nam Dược Đan Môn cũng ở ngoài, vậy không thể là hai người kia.
Như vậy người ở trong này chỉ có thể là một người trong Dược Đan Môn, chỉ sợ đã sớm được Lý Ấu Nam chỉ thị, cho nên mới cố ý ở lại.
Khi Dương Khai phát hiện hắn, hắn cũng phát hiện ra Dương Khai, trong lúc kinh hãi, thánh nguyên dao động dữ dội. Nhưng còn chưa chờ hắn thi triển ra sát chiêu gì, một tiếng phụp vang lên, người kia phát ra tiếng hét thảm, lập tức không còn động tĩnh.
Mùi máu tươi tràn ra, ánh mắt Dương Khai co rút, mở ra Phong Lôi Vũ Dực, lập tức lao tới trước mặt người vừa lấy Hồng Chúc Quả, không kịp nghĩ gì, trực tiếp giật lấy nhẫn không gian của đối phương, sau đó nhanh chóng rút lui.
Động tác của Dương Khai cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy cảnh tượng rợn gáy.
Lấy đi Hồng Chúc Thai đúng là một đệ tử Dược Đan Môn, điểm này Dương Khai đoán không nhầm. Tuy nhiên, ở trên ngực hắn lại có một cánh tay đâm xuyên qua, trên bàn tay còn nắm trái tim của đệ tử Dược Đan Môn đó, vẫn còn đang đập mạnh.
Hơn nữa, cánh tay này cũng không tầm thường, nhìn nhăn nheo như cây khô, nhưng có thể hút đi toàn thân máu huyết tinh hoa của đệ tử Dược Đan Môn. Dương Khai lui ra sau, còn thấy được thi thể đệ tử Dược Đan Môn đó nhanh chóng héo rũ, biến thành cái xác khô.
Còn có người thứ ba!
Mặc kệ người thứ ba này là ai, có thể nháy mắt đánh lén giết võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, sử dụng thủ đoạn quỷ dị như vậy, tuyệt đối không phải tầm thường.
Gần như nháy mắt hắn giật lấy nhẫn không gian, cánh tay kia cũng mò tới, nhưng vồ hụt, liền truyền ra một tiếng kêu khẽ.
Bùm...
Có tiếng thứ gì nổ tung vang lên, thi thể đệ tử Dược Đan Môn nổ thành nhiều mảnh văng tung tóe, nhưng đằng sau lưng hắn lại không có bóng người. Người thứ ba biến mất quỷ dị, tựa như hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh.
Ở trong khe núi tràn ngập năng lượng màu đỏ, tầm mắt bị giới hạn, quá 3 thước không thể nhìn thấy gì.
Dương Khai không cần nghĩ ngợi phóng ra thần thức, từng luồng thần niệm không thể tra xét bố trí thành thiên la địa võng quanh người, không bỏ sót một góc nào. Nhưng làm hắn kinh ngạc, đó là người thứ ba thật sự biến mất, ngay cả thần thức mạnh mẽ của hắn cũng không điều tra ra.
Nhưng hắn đối phương tuyệt đối không đi, nếu chờ ở trong này, vậy nhất định có ý với Hồng Chúc Thai. Hiện tại Hồng Chúc Thai ở trên tay hắn, đối phương muốn lấy, nhất định phải tìm tới hắn.
Bỗng nhiên, trong mảnh tia thần niệm bao quanh người Dương Khai truyền tới một chút động tĩnh khác thường. Nếu là bình thường, Dương Khai sẽ không chú ý, nhưng hiện tại hắn dựng hết lông tơ, nhanh chóng xoay người, trên tay thiêu đốt Ma diệm, mạnh mẽ đánh vào một chỗ hư không.