Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1209: Thuấn sát.




Bốn người Chiến Thiên Minh nhìn thấy Dương Khai liên tiếp lấy ra hỏa Diệu Tinh Tủy to gần bằng đầu người và Hỏa Tinh Thạch to như tấm thớt, liền không thể bình tĩnh được nữa. Không cần biết Hỏa Tinh Thạch là thật hay là giả, nhưng một khối Diệu Tinh Tủy chắc chắn là thật, ngay lập tức, bốn người liền nổi lòng tham, trong lòng đã coi Dương Khai như người chết.

Tùy tiện lấy ra hai món bảo bối vô giánhư thế này, ai biết được trong nhẫn của hắn còn có thứ tốt gì nữa?

Nói không chừng thật sự còn có Lưu Viêm Phi Hỏa!

Giết hắn, nhất định phải giết hắn, sau đó cướp nhẫn của hắn, kiểm tra kỹ càng. Chỉ cần có thể cướp được nhẫn của tên võ giả này, vậy sẽ không cần lo chuyện tu luyện nửa đời sau nữa.

- Còn có cái gì? Khóe mắt nam nhân trung niên không râu co giật, tuy trong lòng cũng vô cùng muốn chiếm đoạt, nhưng đỡ hơn ba tên đồng môn kia, nghĩ cái gì cũng hiện hết trên mặt, ít nhất nhìn hắn cũng coi như bình tĩnh, cũng chỉ có giọng run rẩy bán đứng tâm trạng kích động của hắn.

- Còn có mười mấy cây Thúy La Thảo, một cây Cổ Huyền Đằng, ba quả Xích Huyền Quả Dương Khai lấy ra từng món, làm cho ánh mắt của bốn người đối diện nóng rực.

Những linh thảo này tuy không thể quý bằng hai món trước, nhưng giá trị cũng xa xỉ, nhất là mười mấy cây Thúy La Thảo, đây là linh dược mà các tông môn đều mong muốn có được, Chiến Thiên Minh cũng không ngoại lệ. Cầm mười mấy cây Thúy La Thảo này trở về, có thể đổi lấy một khoản cống hiến to lớn, đến lúc đó có thể đưa ra yêu cầu không quá đáng với các vị trưởng lão.

- À, đúng rồi, còn có 9 viên Lưu Viêm Phi Hỏa, nhưng vật kia cũng không tiện lấy ra, lấy ra các ngươi sẽ không thấy được. Dương Khai cười ha hả, phô bày toàn bộ thu hoạch của mình khi đi vào Lưu Viêm Sa Địa.

Ngoại trừ khối tinh thể vô sắc đã bị Ôn Thần Liên hấp thu ra, hắn cũng không che giấu gì nữa.

- Thực sự có Lưu Viêm Phi Hỏa? Tên nam nhân xấu xí giật mình kinh hô.

- Đúng vậy. Tôi lừa các người làm gì, vừa rồi không phải các người cũng nhìn thấy hay sao? Dương Khai cười toét miệng.

Vẻ mặt của bốn người dần dần trở nên cổ quái.

Trên mặt mỗi người đều toát ra thần sắc khó chịu, bởi vì bốn sư huynh đệ bọn họ cùng hành động, ở trong Lưu Sa Viêm này 3 tháng, vốn còn cho rằng thu hoạch không tồi, đều vô cùng mừng rỡ, nhưng so với những thu hoạch của Dương Khai hôm nay, quả thực là như trời với đất, còn không bằng 1% thu hoạch của người ta.

Điều này làm cho bọn họ có chút nhục nhã, ánh mắt nhìn Dương Khai càng thêm nóng bỏng.

- Ngươi nói dối! Nam tử gầy nhỏ kia con mắt bỗng đảo một vòng, quát lạnh. - Tiểu tử, ngươi thật to gan. Dám cả gan lừa gạt bốn huynh đệ bọn ta, ngoan ngoãn đưa nhẫn cho ta kiểm tra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!

Nói xong, hắn liếc võ giả xấu xí bên cạnh, hiểu ý chia ra hai bên trái phải xông về phía Dương Khai.

Trước mặt có nhiều đồ tốt như này, hắn không muốn nói nhảm với Dương Khai, tùy tiện lấy một cái cớ, liền ra tay đánh cướp. Tuy rằng hai người kiêu căng ngạo mạn, thường hay ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng dù sao cũng đều là võ giả tinh anh trong Chiến Thiên Minh, nên dù đối mặt với Dương Khai mới Thánh Vương nhất tầng cảnh, nhưng cũng không hề qua loa khinh thường.

Gần ba tháng qua, bốn người bọn họ đã giết người cướp của không ít trong Lưu Viêm Sa, tất nhiên cũng hiểu được một vài người nhìn bề ngoài không ra gì, nhưng trên thực tế lại có chút thủ đoạn. Sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, huống chi nhìn Dương Khai cũng có chút không bình thường, từ đầu đến cuối hắn đều có luôn thản nhiên.

Bọn họ mơ hồ cảm thấy Dương Khai có chỗ dựa gì, cho nên vừa ra tay liền lập tức ngưng tụ thánh nguyên bảo hộ toàn thân, mỗi người ẩn giấu sát chiêu mà không đánh ra, hết sức đề phòng, tránh cho Dương Khai phản kích trước khi chết làm bọn họ bị tổn thất gì.

Mà tên trung niên không râu và võ giả mập mạp vẫn đứng tại chỗ, tuy rằng hai người cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, thầm cảm thấy Dương Khai giống như cố ý dẫn dụ đồng bọn của mình ra tay, nhưng bảo vật đang ở trước mắt, mặc dù trong lòng bọn họ hoài nghi, cũng sẽ không ngăn cản.

Kẻ nào thấy được nhiều thứ tốt như vậy, cũng sẽ mạo hiểm đi cướp lấy, đây chính là bảo bối đủ khiến người ta liều mạng.

Chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, năng lực có lớn thế nào, có thể vượt qua Khúc Trường Phong?

Cho dù Khúc Trường Phong ở đây, cũng không thể đối phó bốn người bọn họ. Nên bọn họ vừa chú ý đến động tác của Dương Khai, vừa chuẩn bị sẵn sàng ra tay hỗ trợ, để tránh đối phương có thủ đoạn kinh thiên động địa gì.

Tốc độ của tên võ giả gầy và tên xấu xí cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã lao tới cách Dương Khai 3 trượng. Còn Dương Khai lại có vẻ vô cùng giật mình, như vừa phát hiện bọn họ lại xông tới, liền vội vàng thu đồ vật vào trong nhẫn, dáng vẻ luống cuống tay chân khiến hai người bớt đi cảnh giác, không còn do dự, tăng tốc độ đến cực hạn.

Nhưng rất nhanh, bọn họ thấy Dương Khai toát ra một tia như cười như không.

Trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười này, hai người liền ý thức được không ổn, đó là kiểu cười như gian kế thành công, dường như hắn đã sớm đặt bẫy ở nơi này, chờ người khác chui đầu vào rọ.

Ngay cả ánh mắt đối phương nhìn sang, cũng tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, nào còn có luống cuống lúc nãy?

Ngay sau đó, thân hình hai người cấp tốc xông về phía Dương Khai, liền giống như bị một vách tường vô hình ngăn cản, lập tức dừng lại, đồng thời phát ra hai tiếng kêu rên, thân thể hai tên Thánh Vương 3 tầng cảnh bỗng nhiên lún xuống, đồng thời có cảm giác như bị núi đè, không thể thở nổi, máu thịt toàn thân co rút, xương cốt truyền ra tiếng sai khớp răng rắc.

Mảnh không gian quỷ dị này, khi Dương Khai vừa tiến vào cũng suýt khiến hắn không giãy ra được. Thân thể Dương Khai mạnh mẽ vượt xa võ giả bình thường, ngay cả Dương Khai cũng hết sức kiêng kỵ chỗ này, hai người kia làm sao có thể trốn thoát dễ dàng?

Tuy rằng 1 tháng qua Dương Khai tu luyện Không Gian Nhận ở chỗ này, phá gần hết không gian đông cứng trong này, nhưng vẫn còn có thể quấn lấy hai võ giả này, chỉ trong nháy mắt Dương Khai có thể dễ dàng đánh chết bọn họ.

Cho nên vừa rơi vào mảnh không gian quỷ dị này, bọn họ liền xui xẻo.

Sắc mặt hai người đột biến, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, toàn lực huy động thánh,cuối cùng cũng giảm nhẹ cảm giác không gian đông cứng xung quanh, vừa muốn lui ra khỏi không gian quái dị này, sau lưng chợt truyền đến tiếng hét kinh hãi của nam nhân trung niên.

Hai người ngẩng đầu, đúng lúc thấy một bàn tay hung hăng chụp xuống đầu bọn họ.

Không gian này có thể cản trở động tác của họ, nhưng Dương Khai ở trong này lại như cá gặp nước, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn đã sớm quen với không gian đông cứng này.

Đối phương là bốn Thánh Vương tam tầng cảnh, nếu là đơn đấu, thậm chí một chọi hai, Dương Khai cũng không sợ hãi, tin tưởng có thể đánh chết kẻ địch. Nhưng nếu là bốn người thì khác, nếu không thể giết chết toàn bộ, bất cứ kẻ nào chạy mất, về sau đều tai họa vô cùng.

Cho nên hắn mới không ngừng phơi bày ra thu hoạch của mình, hắn muốn dùng những bảo vật giá trị khủng bố này, dẫn dụ bọn họ đánh cướp.

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chí lý xưa nay luôn đúng, được mấy tên này biểu hiện triệt để.

Không có kẻ nào nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy mà còn không động lòng.

Đùng đùng...

Hai tiếng nổ tung phát ra, hai tên võ giả Chiến Thiên Minh gầy ốm và xấu xí bị lún sâu vào không gian quỷ dị, bàn tay của Dương Khai vỗ xuống liền nổ thành sương máu, tan tành mất xác.

Hai vị Thánh Vương tam tầng cảnh, chết vô cùng uất ức, đến cơ hội phản đòn cũng không có, liền trực tiếp bị Dương Khai đánh chết. Trong màn sương máu, cả người Dương Khai đầy khí lạnh đứng đó, mắt lạnh nhìn hai người còn lại, sát khí ngập trời giống như Ma Thần thượng cổ.

Dường như cho tới giờ phút này, Dương Khai mới lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình, không có ý tốt nhìn hai tên võ giả Chiến Thiên Minh còn sót lại.

Trong hai người, tên mập mạp vừa rồi khó khăn lắm mới chạy ra được một trượng, sau khi tận mắt thấy đồng môn của mình bị đánh chết, thân hình lập tức dừng lại, hoảng hốt nhìn Dương Khai, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt Dương Khai vừa ra tay, thánh nguyên trong người dao động, quả thật là trình độ của Thánh Vương nhất tầng cảnh, tuy rằng không kém, nhưng cũng không tới mức nghịch thiên. Hai chưởng đánh xuống cũng không phải quá nhanh, nhìn có như rất tùy ý, tên mập này không hiểu sao sao hai đồng môn lại đứng tại chỗ không chút chống cự liền bị giết.

Chuyện này rõ ràng không hợp lẽ thường.

- Bên người hắn có cổ quái, có khả năng bị bố trí cấm chế gì đó! Tên trung niên không râu sắc mặt âm trầm đến cực điểm, xưa nay đều là bọn họ bắt nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt, thoáng cái đã chết hai người đồng môn, hắn buồn bực muốn ói máu.

- Còn có ai muốn kiểm tra nhẫn của ta không? Dương Khai nhếch miệng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn hai người, vừa hỏi đi thẳng về phía bọn họ.

Tên mập kia hoảng sợ lui về sau một bước, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Người trung niên không râu nhíu chặt mày, hắn vừa nói bên cạnh Dương Khai bày ra cấm chế, nên mới có thể dễ dàng đánh chết hai đồng môn của mình, nhưng bây giờ đối phương lại chủ động đánh ra, vậy là sao?

Hắn có lòng tin như vậy?

Tên nam nhân trung niên là một người cẩn thận, thấy tình thế trước mắt vượt ngoài hiểu biết của mình, không cần suy nghĩ, lập tức nhẹ nhàng lui về phía sau, đồng thời gọi tên mập kia một tiếng: - Đi!

Sau đó liền không quay đầu, vội chạy về phía khe sâu bên kia.

Không biết rõ thực lực thật sự của kẻ địch, hắn không muốn ở lại đây mạo hiểm nữa, chỉ cần lan truyền tin tức bảo vật trên người hắn cho đồng môn khác, sau đó tập trung đông người báo thù rửa hận.

Không thể không nói, ý tưởng của hắn là đúng, cách làm như thế cũng là tuyệt đối chính xác.

Tuy nhiên cái tên mập kia lại không thông minh như vậy, tuy rằng trước khi đi nam nhân trung niên có gọi hắn, nhưng tên mập lại rất tự tin vào thực lực của mình, cũng bị những thứ tốt trong nhẫn của Dương Khai là mê muội đầu óc. Thấy Dương Khai đi về phía mình, không những không sợ mà còn mừng rỡ, trên người bùng lên mảng lớn ánh sáng xanh, bao quanh thân thể hắn, ngay sau đó, thân thể mập mạp như quả bóng bị xì hơi, thân thể khô quắt với tốc độ thấy rõ, trong khoảng khắc liền biến thành người gầy.