- Lòng dạ độc ác, thủ đoạn của bằng hữu quả là không tồi. Dương Khai vẻ mặt giễu cợt đi ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Lượng, hắn không nghĩ tới, người này lại có thể ra tay độc ác với đồng môn của mình như vậy, xem ra cũng không phải là thứ tốt.
Đi tới trước mặt người trung niên, Dương Khai khẽ gật đầu với hắn một cái.
Người trung niên giờ phút này vẫn còn ngơ ngác, vốn tưởng rằng tình huống này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nào ngờ lại có người chạy ra cứu hắn.
Mà người cứu hắn lại là Dương Khai, một người chỉ tình cờ gặp trước đó, điều này khiến cho hắn trong lúc nhất thời sinh ra một loại cảm giác không có thật.
- Ngươi đi sang một bên trị thương trước đi. Dương Khai thấy bộ dạng hắn khá thê thảm, thánh nguyên trên người gần như cạn kiệt, sau khi ném cho hắn một viên thuốc trị thương lạnh nhạt nói.
- Nhưng ngươi... Người trung niên kia cầm đan dược, vẻ mặt chần chờ, cảnh giới tu vi của Dương Khai quá thấp, hắn sợ người thanh niên chạy bừa ra cứu mình này sẽ gặp bất lợi, dù sao Mạnh Hồng Lượng cũng không phải dễ chọc vào.
Nhưng nghĩ tới uy lực của ngọn lửa màu đen kia, lại thấy Dương Khai vẫn tỏ ra bình tĩnh, người trung niên bỗng nhiên gật gật đầu: - Được!
Nói xong liên tránh sang một bên, nuốt đan dược vào, bắt đầu yên lặng tĩnh tọa.
Hắn không biết rốt cuộc Dương Khai dựa vào cái gì để có thể đối mặt với nhiều người Khuyết Hợp Tông như vậy, nhưng nếu đối phương đã dám mạnh mẽ ra mặt, khẳng định là không xem đám người Mạnh Hồng Lượng ra gì.
Theo bản năng, hắn liền nghĩ Dương Khai chính là con cháu của một nhân vật trọng yếu trong một thế lực đứng đầu nào đó, nếu quả thật là như vậy, hắn chỉ cần nói ra tên của mình, Mạnh Hồng Lượng khẳng định sẽ không dám chọc vào.
Khuyết Hợp Tông mặc dù không tệ, nhưng ở trên U Ám Tinh cũng không tính là thế lực đứng đầu, miễn cưỡng có thể xem như bậc giữa nghiêng về phía trên, mà Mạnh Hồng Lượng chỉ là loại người ỷ mạnh hiếp yếu, tất nhiên sẽ không dám trêu chọc cường địch.
Quả nhiên, Mạnh Hồng Lượng vẻ mặt trầm ngâm, cẩn thận quan sát Dương Khai, ngầm so sánh với những thanh niên ưu tú trên U Ám Tinh đã từng nghe danh gần xa, nhưng mãi vẫn không thấy được dáng người trùng hợp, hơn nữa lại bị các đồng môn dùng một loại ánh mắt là lạ nhìn chằm chằm vào hắn, Mạnh Hồng Lượng liền quát to một tiếng: - Các hạ giết đồng môn của ta, rốt cuộc là có ý gì?
Dương Khai cười khẩy, chậm rãi lắc đầu nói: - Ngươi nói vậy không đúng rồi, kẻ giết người kia không phải ta, mà là ngươi...Ừm, mặc dù khi ngươi đang đứng im hắn cũng đã chết rồi, nhưng suy cho cùng nguyên nhân của cái chết vẫn là do ngươi ra tay, không liên quan gì đến ta.
Mạnh Hồng Lượng sắc mặt đỏ bừng tức giận, nghiến răng nói: - Nếu ngươi không ngầm hạ độc thủ, thì sao ta lại làm như vậy?
Sau khi nói ra câu này, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại. Gật đầu nói: - Không sai, là ta giết Kỳ sư đệ, nhưng cũng chỉ vì ta không đành lòng nhìn hắn tiếp tục chịu đau đớn bị lửa thiêu, nên mới giúp hắn sớm được giải thoát mà thôi.
Hắn lại còn nghĩ ra được cả cái cớ này. Vừa nghe hắn nói như vậy, mấy nam nữ Khuyết Hợp Tông đều thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng vẫn cảm thấy ra tay đánh chết đồng môn dù sao cũng không ổn, nhưng khi lý do này được nói ra, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Kỳ sư đệ gặp nạn bọn họ đều chứng kiến, trong lòng biết rõ dù Mạnh Hồng Lượng không ra tay hắn cũng chắc chắn phải chết. Cho nên tất cả đều tụ tập về phía Mạnh Hồng Lượng.
Mạnh Hồng Lượng cười lạnh, chỉ vài câu ngụy biện, trong chớp mắt hắn đã đổi trắng thay đen, thoát ra khỏi cái tội đánh chết đồng môn. Hắn liền lạnh lẽo nhìn Dương Khai, chậm rãi nói:
- Bằng hữu là người của môn phái nào, có thể nói qua hay không. Khuyết Hợp Tông ta tuy không tính là đại môn phái, nhưng nhiều trưởng bối trong môn phái đều có quan hệ rộng rãi, nếu bằng hữu là người của môn phái quen biết, thì xin đừng nhúng tay vào chuyện này.
- Mạnh sư huynh, ta biết người này. Một thiếu phụ ăn mặc như cô gái trẻ khẽ nhíu cặp chân mày to, ghé tai Mạnh Hồng Lượng nói nhỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Dương Khai, nét mặt còn hơi sợ hãi.
Nghe nàng nói như vậy, Mạnh Hồng Lượng lập tức hạ thấp giọng hỏi thăm sự tình.
Thiếu phụ kia cũng không giấu giếm, liền kể lại toàn bộ sự việc xung đột giữa Doãn Kiện Trung của Thanh Tước Môn và Dương Khai khi Lưu Viêm Sa Địa còn chưa mở ra, lúc đó thiếu phụ ở cách đó không xa, đã được chứng kiến tất cả, cho nên sau một lúc liền nhận ra Dương Khai.
- Ảnh Nguyệt Điện ư? Mạnh Hồng Lượng kinh hãi, khẽ nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Ảnh Nguyệt Điện tuy rằng cũng không tính là thế lực đứng đầu, nhưng so với Khuyết Hợp Tông thì lợi hại hơn, trong nội bộ của Ảnh Nguyệt Điện có rất nhiều cao thủ Phản Hư tam tầng cảnh, Khuyết Hợp Tông không thể sánh bằng.
Khoảng cách giữa hai môn phái cách xa vạn dặm, lúc bình thường cũng chẳng quan hệ với nhau, nhưng vừa nghe thiếu phụ nói đến việc ngay cả đệ nhất thiên tài Ngụy Cổ Xương của Ảnh Nguyệt Điện cũng ra mặt thay Dương Khai, lập tức Mạnh Hồng Lượng liền sợ ném chuột vỡ đồ.
Ngộ nhỡ chọc Ngụy Cổ Xương chạy tới Khuyết Hợp Tông tới tìm hắn gây phiền toái cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng hôm nay chuyện đã đến nước này, đồng môn của hắn bị hắn nhẫn tâm giết chết mà hắn lại chuồn đi như vậy quả thật không được ổn cho lắm. Huống hồ hắn cũng không muốn tin tức Hỏa Diệu Tinh Tủy bị lộ ra ngoài, chính vì nguyên nhân này mà sau khi có được Hỏa Diệu Tinh Tủy hắn mới muốn giết chết người trung niên huynh đệ của hắn.
Người chết mới không tiết lộ bí mật!
- Nhưng chính hắn đã từng nói qua, hắn không phải người của Ảnh Nguyệt Điện.
Thiếu phụ tỏ vẻ không hiểu, cúi đầu nói một câu.
- Không phải người của Ảnh Nguyệt Điện? Hai mắt của Mạnh Hồng Lượng sáng ngời.
- Không sai, ta không phải người của Ảnh Nguyệt Điện. Dương Khai nghênh ngang đứng đó, dáng vẻ không sợ chết. Trong lúc Mạnh Hồng Lượng và thiếu phụ kia đang nói chuyện hắn cũng không chen miệng vào, cho tới bây giờ mới mở miệng nói: - Ta và Ngụy Cổ Xương chỉ quen biết sơ qua mà thôi, ngươi không cần sợ hắn tìm ngươi gây phiền toái.
Mạnh Hồng Lượng bị Dương Khai nói trúng tim đen, sắc mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt lóe lên vẻ do dự.
Mà người trung niên tĩnh tọa trị thương vừa mới nghe Dương Khai nói xong, suýt nữa tức hộc máu!
Cục diện vốn đã hòa hoãn lại, người trung niên còn đang mừng thầm, nghĩ rằng mình đoán không sai, người thanh niên cứu hắn đúng là có chút địa vị, chỉ cần thanh niên này không nói thêm gì nữa, với tính tình của Mạnh Hồng Lượng, nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ đồ mà dừng tay lại.
Nếu vậy, hắn và người thanh niên này cũng có thể bình yên thoát thân, về chuyện báo thù sau này từ từ sẽ tính.
Không ngờ thanh niên này chính là một tên khờ, lại tự tay phá mất chỗ dựa duy nhất đi. Mạnh Hồng Lượng làm sao có thể tha cho hắn chứ? Không có chỗ dựa mạnh mẽ, chỉ với tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh của hắn, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, người trung niên vừa vội vừa tức, hắn chưa từng thấy qua tên nào ngu xuẩn như vậy.
Tuy nhiên đối phương vì cứu mình nên mới ra mặt, cũng coi như là bị mình liên lụy. Người trung niên chỉ có thể thở dài một hơi, thầm quyết định phải nhanh chóng khôi phục lại một chút lực lượng, một khi Mạnh Hồng Lượng ra tay, hắn sẽ cố gắng hết sức cầm chân người này để cho Dương Khai thoát thân.
Ở phía bên kia, Mạnh Hồng Lượng đang do dự mãi cuối cùng cũng có quyết định, sắc mặt hắn dần dần trở nên kiên định, nhìn Dương Khai với ánh mắt u ám nói: - Ảnh Nguyệt Điện thì như thế nào, Ngụy Cổ Xương thì thế nào? Hôm nay ta muốn giết ngươi thì ngươi không thể sống đến ngày mai!
Vừa dứt lời hắn liền đột nhiên vung tay quát lên: - Cẩn thận ngọn lửa màu đen của hắn, đừng cho hắn có cơ hội truyền tin!
Đây chính là muốn trở mặt, giết người diệt khẩu. Không thể không nói hắn là một người cẩn thận, nhanh chóng ra lệnh cho mấy sư đệ sư muội tấn đồng loạt tấn công, còn trên tay hắn thì đang ẩn hiện một chùm ánh sáng màu vàng kim.
Hắn hết sức kiêng kỵ đối với Ma diệm, chỉ dám cho đồng môn của mình thu hút sự chú ý của Dương Khai, sau đó mới ra tay đánh lén giết chết Dương Khai. Hơn nữa tuyệt đối không thể để cho Dương Khai kịp lấy ra bí bảo la bàn truyền tin, nếu không tất cả công sức sẽ trở nên vô ích.
Ngay sau khi Mạnh Hồng Lượng ra lệnh, bốn tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh liền đằng dằng sát khí đánh về phía Dương Khai. Bốn người đều dốc toàn bộ thánh nguyên đánh ra, rồi thi triển bí bảo phòng ngự bảo vệ quanh người.
Võ giả dám vào Lưu Viêm Sa Địa, phần lớn đều là dựa vào bảo giáp phòng ngự, những bảo giáp này có thể dễ dàng ngăn chặn lửa độc xâm nhập, còn có tác dụng phòng ngự rất mạnh, ít ra khi chiến đấu với võ giả cùng cấp, họ đều dựa vào bảo giáp để làm giảm lực sát thương.
Ngọn lửa màu đen kia quá kinh khủng, bốn người tuy rằng nhào tới, nhưng không ai dám áp sát Dương Khai. Ả thiếu phụ kia tiện tay lấy ra một bí bảo có dạng roi dài, roi dài vung vẩy mơ hồ phát ra tiếng tiếng vang như sấm, hóa thành một dải ánh sáng màu xanh đánh về phía Dương Khai, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Ba người khác cũng không hẹn mà cùng sử dụng võ công và bí bảo công kích cự ly xa, bắn liên tiếp không ngừng về vị trí hiện tại của Dương Khai.
Trong lúc mấy người này đồng loạt ra tay, bỗng nhiên một chùm ánh sáng vàng từ trên tay Mạnh Hồng Lượng yên lặng không một tiếng động chợt bắn ra, cũng không biết hắn động tay động chân như thế nào mà ánh sáng vàng khi bắn ra không ngờ lại bị che giấu đi.
Bốn tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, một tên Thánh Vương tam tầng cảnh hợp lực công kích một Thánh Vương nhất tầng cảnh, kết quả như thế nào, không cần suy nghĩ cũng biết được.
Cho nên sau khi ra tay, khóe miệng Mạnh Hồng Lượng liền khẽ mỉm cười.
Nhưng trong tích tắc, nụ cười trên mặt của hắn chợt cứng lại.
Hắn thấy được người thanh niên bị vây công kia, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm bằng lửa đen, đánh ra một đạo kiếm mang như muốn cắn nuốt tất cả ánh sáng, chẳng những đánh tan đòn tấn công của hai sư đệ mình, mà kiếm mang còn dễ dàng cắt qua người của bọn họ.
Bảo giáp hộ thân giống như một tờ giấy mỏng manh yếu đuối, dù có vận dụng hết thánh nguyên đưa ra ngoài cơ thể cũng không tạo được chút tác dụng phòng ngự nào.
Thân thể của hai tên sư đệ này trong nháy mắt liền bị cắt thành hai khúc.
Nhưng vẫn chưa hết, trên tay của Dương Khai lại xuất hiện một thanh trường mâu màu đen, dường như chỉ thuận tay ném một cái, trường mâu đã phá vỡ lớp phòng ngự do trường tiên bao phủ, xuyên thẳng qua bụng của thiếu phụ tạo thành một lỗ thủng.
Từ đầu tới cuối, người thiếu phụ này cả thời gian phản ứng cũng không có.
Ngay sau đó, một tấm khiên màu tím hiện ra ở bên người Dương Khai, tiếng leng keng giòn tan không ngừng truyền ra, những tia lửa bắn ra tung tóe từ trên mặt tấm khiên màu tím kèm theo từng tia sáng màu vàng thoáng ẩn thoáng hiện. Cái khiên không bị hư hại gì, mà tia sáng màu vàng kia lại bị đánh bật trở về vị trí của Mạnh Hồng Lượng.
Dương Khai khẽ nhíu mày, biết rằng bí bảo này của Mạnh Hồng Lượng quả nhiên là hơi khác thường, trước đó hắn bị một luồng ánh sáng màu vàng đánh lén, Hạo Thiên Thuẫn suýt chút nữa thì bị đánh nát, hiện tại Dương Khai hiển nhiên không dám khinh thường, phát hiện hắn tấn công tới liền lập tức lấy ra cái khiên màu tím phòng ngự.
Tranh thủ thời gian quan sát, Dương Khai mới biết, đó là bí bảo phi châm, từng cây một nhỏ như lông trâu.
Loại hình bí bảo này rất hiếm thấy, bởi vì bí bảo phi châm uy lực nhỏ, luyện khí sư cần luyện chế rất nhiều mới có thể tạo thành lực sát thương hữu hiệu, luyện chế số lượng nhiều, độ khó cũng càng lớn.