Dương Khai vừa dùng Diệt Thế Ma Nhãn, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ rằng bản thân mình lại vô ý đi vào trong một cái trận pháp, hơn nữa cực có khả năng là mê trận thiên nhiên.
Dương Viêm chính là chuyên gia trận pháp, Dương Khai sống chung với cô ấy lâu như vậy, cũng biết một chút trận pháp.
Có thể làm cho mình đi loanh quanh một chỗ mà không hề biết gì, chỉ có thể là mê trận. Mà nơi này xuất hiện trận pháp, đương nhiên không thể nào là do người bố trí ra.
Kết cấu mê trận này rất lớn, võ giả Thánh Vương Cảnh đi vào chỗ này không có bản lĩnh bố trí ra trận pháp như thế, như vậy chỉ có thể giải thích đây là trận pháp do tự nhiên hình thành
Hiểu được điều này, Dương Khai thầm chua xót.
Dương Viêm đã từng nói, trận pháp do người bố trí và trận pháp do tự nhiên tạo thành có sự khác biệt rất lớn. Trận pháp do người bố trí luôn có dấu vết để có thể lần theo, nhưng trận pháp do tự nhiên tạo thành như trọn vẹn tự nhiên, rất ít xuất hiện sơ hở gì, nói cách khác nó không có mắt trận và cửa trận, muốn lợi dụng mắt trận và cửa trận để phá trận là không thể.
Hơn nữa, Dương Khai lại không tinh thông trận đạo.
Diệt Thế Ma Nhãn đúng lá có thể nhìn thấu hư ảo, giúp cho hắn thấy rõ bản chất nơi này, nhưng không cung cấp cho hắn cách phá trận.
Nếu muốn phá trận, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Đây mới là nguyên nhân Dương Khai thầm kêu khổ, nếu Dương Viêm ở nơi này, dựa vào hiểu biết trận pháp của nàng ấy, phá giải trận pháp này cũng không khó, nhưng bảo Dương Khai đi phá giải, đúng là làm khó hắn.
Có điều sau một lát, Dương khai liền bình tĩnh lại, nếu như vô ý xâm nhập vào nơi này, như vậy chỉ đành đi tìm đường ra.
Biện pháp tốt nhất, thích hợp nhất, đương nhiên là xé rách không gian!
Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, đối với hắn, xé rách không gian là biện pháp thoát ra tốt nhất.
Nghĩ như vậy, nên Dương Khai trực tiếp xé ra khe rách trong hư không. Chui đầu vào, chờ sau khi thân hình của Dương Khai biến mất, khe rách hư không kia mới nhanh chóng biến mất.
Một lát sau, tại vị trí cũ, lại một khe nứt hư không xuất hiện, ngay sau đó Dương Khai thoát ra.
Tập trung nhìn quanh bốn phía, sắc mặt Dương Khai tối sầm lại.
Xé mở không gian, vào trong không gian loạn lưu, Dương Khai liền biết ngay có gì đó không đúng. Bởi vì không gian loạn lưu trước kia rất sôi động, không ngờ ở chỗ này lại vô cùng yên tĩnh, một mảnh tử khí trầm trầm. Quả nhiên, chờ hắn lúc xé rách không gian lần nữa, không chút bất ngờ quay về chỗ cũ.
Cái mê trận này, chẳng những có tác dụng mê hoặc tai mắt người khác, thậm chí còn phong tỏa cả một vùng không gian này! Khiến cho hắn xé rách không gian mà vẫn vô dụng, lần này rắc rối rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khai đành phải chấp nhận dựa vào lực lượng mạnh mẽ phá trận, nếu không tìm được biện pháp thích hợp khác, như vậy cũng chỉ có cách đánh phá trận pháp này. Dương Khai chỉ hi vọng nó không quá vững chắc, nếu không có khả năng mình thật sự bị nhốt ở chỗ này.
Quyết định xong, Dương Khai mở to hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía. Nửa canh giờ sau, cuối cùng mới xác định một vị trí có thể công kích, cảnh sắc chỗ đó hư ảo hơn những nơi khác, hẳn là nơi yếu nhất. Nếu có thể đánh vỡ vị trí này, nói không chừng mê trận sẽ tự động sụp đổ.
Lấy ra Bách Nhạc Đồ, Dương Khai một hơi tế ra 10 hư ảnh ngọn núi., hung hăng ném vào vị trí kia.
Rầm rầm oành...
Tiếng nổ dữ dội vàng lên không ngớt, cả trời đất cũng bắt đầu lay động.
Dương Khai chú ý chặt chẽ vị trí Bách Nhạc Đồ công kích, một hồi sau chợt mừng rỡ, hắn phát hiện bị Bách Nhạc Đồ công kích, cảnh sắc chỗ đó càng thêm mờ ảohư ảo kia càng trở nên mờ đi, vặn vẹo vô cùng, dường như sẽ lập tức sẽ sụp đổ.
Có hi vọng! Dương Khai càng gia tăng phát ra thánh nguyên.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hắn ngưng lại, hết sức thất vọng.
Bởi vì vị trí đã trở nên hư ảo kia, sau một trận vặn vẹo lại bất ngờ khôi phục như ban đầu, khiến tất cả công kích của hắn đều uổng phí.
Mê trận này còn có thể tự động chữa trị vị trí hư hại! Đây quả thực là nói muốn nhốt chết người ta trong này mà.
Dương Khai cắn răng, thúc đẩy uy lực của Bách Nhạc Đồ đến cực hạn, lập tức xuất hiện 20 hư ảnh ngọn núi vây quanh, ồ ạt đập sang bên đó.
.................
Sau nửa ngày, Dương Khai muốn nứt mắt nhìn phía trước, vẻ mặt phẫn hận.
Mê trận này vững chắc vượt xa dự liệu của hắn, cho dù hắn dùng sức mạnh lớn thế nào, công kích thế nào, thì nó đều tự động chữa trị. Bách Nhạc Đồ đã bị Dương Khai thu vào trong người, 20 hư ảnh ngọn núi là cực hạn hắn có thể vận dụng, đã không cần thiết phải thử nữa, công kích nữa cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.
Nếu như không có công kích hiệu quả dứt khoát, cơ bản sẽ không cách nào phá vỡ vị trí yếu nhất kia. Nói cách khác, nhất định phải phát ra một đòn mạnh mẽ tuyệt đối giống bí bảo tà ác của Tạ Quân, dùng lực lượng tuyệt đối xé rách vị trí yếu ớt kia, mới có khả năng phá mê trận này.
Dương khai không có thời gian luyện hóa bí bảo tà ác đó, cũng không muốn luyện hóa. Hơn nữa, Dương Khai cảm thấy cho dù là bí bảo kia phát ra một kích kinh thiên, cũng đừng mong phá được cái hư ảo trước mắt.
Chỉ có thể vận dụng Kim huyết.
Dương Khai thở dài, một giọt Kim huyết là hắn khổ tu 3 tháng mới có, cho nên trừ khi đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn quả thực không nỡ dùng.
Trước đó bị kết tinh đỏ máu bao phủ, ngủ say trong tinh không nhiều năm, trong cơ thể ngưng ra được tổng cộng trăm giọt Kim huyết, sau đó từng dùng mấy lần, Dương Khai cũng không vội vã bổ sung, hiện nay còn hơn chín mươi giọt.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tính toán những thứ này.
Dương Khai vẻ mặt ngưng trọng, chỉ ngón tay ra, chậm rãi bức ra một giọt Kim huyết vô cùng tinh khiết.
Trong phút chốc, lực khí huyết như thủy triều cuồn cuộn hiện ra, sinh cơ bừng bừng cùng lức khí huyết chứa trong Kim huyết phải nói là khủng bố.
Màu sắc Kim huyết này còn thuần khiết hơn dòng máu vàng chảy trong người Dương Khai, nó lẳng lặng ngưng tụ trênđầu ngón tay Dương Khai, hơi đung đưa, như một hạt đậu vàng.
Dương Khai vừa động ý niệm, một giọt Kim huyết này liền biến thành một mũi tên nhỏ, không chút chần chờ, trong nháy mắt phá tan không gian trói buộc, bắn tới vị trí yếu nhất trong mê trận.
Ánh sáng vàng bùng lên, làm Dương Khai gần như không mở mắt nổi.
Hắn buộc phải nhắm mắt bên phải, chỉ híp mắt bên trái, khẩn trương chú ý tình hình bên kia.
Âm thanh như tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên, Dương Khai thấy được rõ ràng, vị trí yếu nhất trong mê trận, trực tiếp bị Kim huyết biến thành mũi tên nhỏ đâm rách, uy lực của Kim huyết bùng nổ hoàn toàn ở đó, mở rộng khe rách vừa đâm thủng.
Cùng lúc đó, cảnh sắc hư ảo xung quanh vặn vẹo dữ dội, rất nhiều đồi núi ụ đất mà Dương Khai thấy lúc trước liền bỗng tan biến.
Toàn bộ mê trận bị ảnh hưởng rất lớn.
Dương Khai vui mừng, đang chuẩn bị tiến lên phía trước, một mảnh hào quang lửa đỏ bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, lập tứcbao trùm hào quang màu vàng của Kim huyết. Không chỉ như thế, cùng lúc ánh sáng lửa đỏ ập tới, chỗ bị xé rách cũng có dấu hiệu nhanh chóng khép lại, dường như thứ ánh sáng đỏ ấy đến để bù đắp chỗ hư hại.
Dương Khai khẩn trương, hắn đã dùng một giọt Kim huyết rồi, làm sao có thể để cho mê trận chữa trị lại được.
Trong lòng hung ác, lại bức ra một giọt Kim huyết nữa.
Giọt Kim huyết thứ hai gia nhập cùng nổ tung, cuối cùng bức lui ánh sáng đỏ kia, trong ánh sáng vàng huy hoàng, tất cả hư ảo nhanh chóng tan rã như như bông tuyết dưới mặt trời gay gắt.
Ở vị trí yếu nhất mê trận, hình thành một cái cửa ra màu vàng.
Dương Khai sẽ không chần chờ nữa, lao đầu tiến vào.
Đợi hắn đi rồi, ánh sáng màu vàng mới từ từ yếu bớt, mê trận lại một lần nữa tự động chữa trị.
Rời khỏi chỗ này, Dương Khai phát hiện bản thân mình đang đi lên một lối đi thẳng tắp. Lối đi được xếp thành từ những miếng đá nhỏ, bằng phẳng bóng loáng, hai bên đường đều là loài cỏ dại màu lửa đỏ Dương Khai vô tình gặp trước đó, nhưng cỏ dại nơi này dường như không giống bên ngoài, mấy cọng cỏ dại phía ngoài kia tử khí trầm lặng, màu sắc cỏ dại nơi này lại giống như được tưới máu tươi, mơ hồ còn toát ra mùi máu tanh. Dương Khai quan sát, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy bên trong bụi cỏ có rất nhiều hài cốt.
Trong lòng hắn kinh hoàng, hắn biết những hài cốt này, hẳn đều là những võ giả tiến vào Lưu Viêm Sa Địa, vô tình xâm nhập vào chỗ này rồi không thể đi ra, chết thảm ở trong này.
Chỉ là không biết tại sao hài cốt của bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, mà không phải ở trong mê trận đó.
Đang thầm kinh hãi, Dương Khai chợt nhìn thấy cỏ dại hai bên đường bỗng nhiên cao lên, nhìn như quần ma loạn vũ. Trong nháy mắt, vốn dĩ chỉ là một đám cỏ cao một trượng liền vọt lên cao mấy trượng, tiếp đó là mười mấy trượng...
Những chiếc lá dài cứng rắn như đao của bọn chúng cũng biến thành mềm dẻo, tựa như roi dài, từng cái từng cái, điên cuồng quét về phía Dương Khai.
Dương Khai hoảng sợ, hắn căn bản không biết những cỏ dại này còn có biến hóa như vậy. Mấy ngày qua hắn cũng thử qua độ cứng rắn và sắc bén của những loại cỏ dại này, cho dù là hắn cũng không dám dùng sức cắt lá cỏ này lên người, bởi vì dùng một chút sức cũng sẽ để lại vết thương trên cơ thể mình, hơn nữa còn không thể bẻ gãy những lá cỏ đó.
Nếu không, Dương Khai còn muốn mang về cho Dương Viêm xem thử, Dương Viêm cô nàng này có chút cổ quái, biết rất nhiều thứ người khác không biết, không chừng nàng có thể nhận ra những loại cỏ dại này.
Nhưng hiện tại, hai bên đường là lá cỏ vô cùng vô tận, biến thành ngàn vạn đường roi sắc bén quét tới, bảo hắn làm sao bình tĩnh được.
Có điều không đợi hắn phòng ngự, hai bên đường bỗng dâng lên màng năng lượng mỏng, tất cả cây roi lá cỏ quét tới đều bị màng năng lượng mỏng này cản trở.
Thấy cảnh này, sắc mặt Dương Khai trở nên quái dị.
Lúc trước hắn cho rằng cái mê trận kia là do thiên nhiên tạo thành, nếu như không gặp tình cảnh hiện giờ, hắn vẫn cho là như thế. Dù sao mê trận kia quá cao minh, đến cả Diệt Thế Ma Nhãn của hắn cũng không thấy được mắt trận ở chỗ nào.
Nhưng bây giờ gặp tình cảnh này làm hắn sinh ra dao động với phỏng đoán của mình, chỉ riêng màng năng lượng mỏng ở lối đi này, không thể nào là do tự nhiên sinh ra được.
Đây là do người bố trí, thậm chí có thể nói, mê trận kia cũng do người bố trí!
Người nào có năng lực lớn như vậy?
Có thể đi vào Lưu Viêm Sa Địa, chỉ có võ giả Thánh Vương Cảnh, võ giả cấp bậc nào có thể bố trí ra thủ đoạn lớn như vậy? Trừ khi kiến thức trận pháp của người kia có thể so với Dương Viêm!
Nhưng hắn bố trí những thủ đoạn này, là vì cái gì?
Dương Khai vừa đi tới trước, vừa suy nghĩ lung tung, cỏ dại hai bên vẫn điên cuồng quét tới, Dương Khai cứ coi như không thấy.