Không Gian Nhận là biểu hiện trực quan của lực lượng không gian, là thủ đoạn công kích chỉ Dương Khai mới dùng được, vô cùng quỷ dị, khó lòng phòng bị. Một khi có thể tùy ý sử dụng thủ đoạn này, vậy hắn sẽ có thêm lợi thế để hộ mệnh cùng chống địch.
Hắn chưa đi qua Lưu Viêm Sa Địa, không hiểu biết nhiều, nhưng nghe Tiền Thông giới thiệu cho thấy chỗ đó vô cùng nguy hiểm, Dương Khai không dám sơ sẩy, chỉ có thể làm chuẩn bị toàn diện nhất.
Khoanh chân ngồi xuống, đầu tiên Dương Khai lấy ra Trĩ Thạch thu được trên hội đấu giá.
Dương Viêm nói trong tảng đá này chứa đựng năng lượng đặc biệt, nó không thể cho võ giả hấp thu, cũng không thể dùng luyện khí, chỉ dùng bồi dưỡng Kỳ Trùng Dị Trĩ, Phệ Hồn Trùng chính là một loại Kỳ Trùng Dị Trĩ.
Trên hội đấu giá, chính vì Phệ Hồn Trùng phản ứng khác thường, Dương Khai mới đi mua cục Trĩ Thạch này, bằng không nhất định sẽ bỏ lỡ.
Mới lấy ra Trĩ Thạch, Dương Khai đã cảm giác được bên trong thức hải, Phệ Hồn Trùng trên bảo đảo sáu màu lập tức rục rịch, như muốn bay ra khỏi thức hải của mình, nhào vào Trĩ Thạch.
Nhưng không được Dương Khai đồng ý, bọn chúng có làm thế nào cũng không thể rời bảo đảo một bước, cho nên càng thêm sôi trào.
Dương Khai cũng không ngăn cản, thả lỏng phòng ngự thức hải, dùng thần niệm cuốn lấy vô số Phệ Hồn Trùng, đổ lên trên Trĩ Thạch.
Phệ Hồn Trùng vừa đến Trĩ Thạch, lập tức trở nên náo động, từng con như gà hăng máu, toát ra khí tức biến hóa kỳ lạ.
Dương Khai cẩn thận lắng nghe, dường như có tiếng sàn sạt, tựa như tằm xuân ăn lá.
Thần niệm quan sát, Dương Khai phát hiện các Phệ Hồn Trùng đang lại cắn nuốt lẫn nhau, tạo thành một trận nội chiến trên Trĩ Thạch.
Phệ Hồn Trùng yếu ớt lúc này căn bản không có quyền lợi sinh tồn, nháy mắt đã bị đồng loại nuốt hết. Xử lý xong những đồng loại yếu ớt, những Phệ Hồn Trùng mạnh hơn liền bắt đầu chinh phạt cắn nuốt lẫn nhau, số lượng Phệ Hồn Trùng giảm mạnh.
Dương Khai mừng rỡ không thôi!
Lần trước Phệ Hồn Trùng cắn nuốt nhau đã là chuyện từ rất lâu, nhưng sau lần đó, uy lực của Phệ Hồn Trùng tăng mạnh rõ ràng. Lần này chuyện xưa tái lập, Dương Khai dám khẳng định, đợi chúng ổn định lại, uy lực sẽ lại tăng mạnh!
Hắn hết sức mong chờ!
Nếu như Phệ Hồn Trùng có thể tiến hóa đến mức cường giả Phản Hư Cảnh cũng không chống đỡ nổi, vậy hắn có thể vô địch trên U Ám Tinh. Đến lúc đó không cần Dương Viêm tiếp tục bày trận pháp, chỉ dựa vào Phệ Hồn Trùng là sẽ không ai dám xâm phạm ba mẫu đất của hắn.
Quan sát một hồi, Dương Khai phát hiện Phệ Hồn Trùng chiến đấu với nhau còn phải kéo dài thật lâu, không lãng phí thời gian theo dõi, trực tiếp ném Trĩ Thạch vào góc tường, mặc cho chúng tự động tiến hóa.
Lại lấy ra một ít linh dược một ít linh thảo, lấy ra đan lô, Dương Khai bắt đầu luyện chế Băng Tuyết đan.
Hiện giờ hắn luyện chế Hư cấp hạ phẩm đan không có gì khó khăn, chỉ hơn một ngày, hắn đã luyện xong hai lọ tổng cộng 20 viên Băng Tuyết đan, trong đó có 7-8 viên sinh ra đan văn.
Làm xong chuyện này, Dương Khai mới bắt đầu bế quan ôn dưỡng bí bảo, tu luyện lực lượng không gian.
Thời gian thoi đưa, 3 tháng trôi qua.
Trong nhà đá, Dương Khai nhắm mắt ngưng thần, trong tay trái cầm một cục Không Linh Tinh, không ngừng sử dụng lực lượng không gian hấp thu năng lượng trong đó, tay kia như vô thức vung vẩy, mỗi một lần vung lên, không gian như bị dùng dao xé ra những khe rách, khe rách xuất hiện, liền bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Toàn bộ nhà đá một mảnh lộn xộn, khắp nơi là dấu tích bị Không Gian Nhận tàn phá.
Bế quan lâu đến 3 tháng, so với lúc vừa hình thành Không Gian Nhận, hiện giờ uy lực mạnh hơn nhiều, bất luận tốc độ hay ổn định đều vượt trội.
Sát thương của Không Gian Nhận chủ yếu đến từ tốc độ và tính ổn định, thứ sau cực kỳ trọng yếu. Nó không giống những thủ đoạn công kích khác, vận dụng càng nhiều thánh nguyên thì sát thương càng lớn, nguyên lý sát thương chủ yếu của nó không liên quan tới bao nhiêu thánh nguyên, chủ yếu là cắn nuốt, thuộc loại cắn nuốt không gian!
Chỉ cần đủ ổn định, nó có thể cắn nuốt bất cứ thứ gì trên đường đi vào trong khe nứt hư không, thậm chí ngay cả công kích của người khác cũng có thể bị cắn nuốt. Thử nghĩ xem, khi người ta phóng ra sát chiêu hay bí bảo công kích Dương Khai, Không Gian Nhận đón đỡ, trực tiếp cắn nuốt công kích hay bí bảo, đến khi đó Dương Khai sẽ không cần thủ đoạn phòng ngự gì, tấn công chính là phòng ngự tốt nhất.
Nhưng nếu độ ổn định của nó bị võ giả khác công kích quấy nhiễu, một khi quấy nhiễu nghiêm trọng, khe nứt không gian sẽ đóng lại, Không Gian Nhận cũng thành vô dụng.
Cho nên trong thời gian này Dương Khai vẫn luôn tính toán ổn định Không Gian Nhận, tốc độ của nó vẫn không tăng bao nhiêu.
Tiêu hao rất nhiều Không Linh Tinh, hoàn toàn là phương pháp tu luyện đốt tiền, Dương Khai dần có chút tâm đắc về vận dụng Không Gian Nhận.
Lúc tu luyện không cảm giác được thời gian trôi qua, thẳng đến khi la bàn truyền tin bị Dương Khai đặt sang một bên truyền ra dao động thần niệm, Dương Khai mới bỗng tỉnh táo.
Tiền Thông đã truyền tin đến.
Hắn vội vàng cầm lấy la bàn truyền tin, truyền thần thức vào tra xét, lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài.
3 tháng vẫn quá ngắn, không đủ cho hắn nghiên cứu thấu suốt Không Gian Nhận, giai đoạn hiện tại vẫn chưa thể dùng đối địch. Tuy nhiên Lưu Viêm Sa Địa đã mở ra, Dương Khai cũng không có thời gian tiếp tục bế quan.
Trải qua 3 tháng ôn dưỡng, bất luận chiếc khiên tím hay Bách Nhạc Đồ đều đã hòa hợp với mình nhiều hơn, đã có thể lấy ra dùng lúc chiến đấu.
Băng Tuyết đan đã luyện chế 2 lọ, đủ để dùng.
Ra ngoài hang động, Dương Khai ngẩn ngơ, hắn phát hiện Long Huyệt Sơn dường như biến đổi lớn, linh khí thiên địa nơi này chẳng những trở nên nồng nặc, trên các ngọn núi lớn nhỏ bao phủ sương mù linh vận, xung quanh hang động còn xây dựng nhiều phòng ốc tinh xảo, còn có những thứ kỳ quái dựng xung quanh.
Mấy chục võ giả đi theo Vũ Y đang bận rộn ngất trời, Vũ Y cùng Dương Viêm đang hết sức tập trung đang bày biện gì đó, hai người đều có vẻ rất hưng phấn.
Nhìn thấy Dương Khai xuất quan, hai nàng ngây người một lát, nhưng mà nhanh chóng hồi thần lại, bỏ lại công việc đi sang.
- Sắp xuất phát rồi? Vũ Y hỏi.
- Ừm. Dương Khai khẽ gật đầu, căn dặn:
- Sau khi huynh đi, các muội đừng cho người vào trong hang đá, càng không được đụng với cục Trĩ Thạch trong nhà đá, trên đó có thứ rất nguy hiểm.
- Muội biết rồi. Vũ Y vội gật đầu.
- Hai món bí bảo Hư cấp của Tiền trưởng lão đã đưa chưa? Dương Khai nhìn sang Dương Viêm.
- Đã sớm đưa cho bọn họ, sau khi huynh bế quan chừng 10 ngày, Tiền trưởng lão tự mình đưa tới rất nhiều nguyên vật liệu, khi đó muội đã giao 2 món bí bảo cho hắn.
- Vậy thì tốt.
- Huynh có thể đi, nhưng mà Tiểu Tiểu ở lại, không có nó hỗ trợ, muội luyện chế rất là tốn sức. Dương Viêm lại nói thêm.
Tiểu Tiểu chính là Thạch Khổi, Dương Viêm tự tiện đặt tên cho nó, Dương Khai cũng không quan tâm. Dù sao chuyến này đi Lưu Viêm Sa Địa cũng không dùng tới Thạch Khổi, gật đầu đồng ý. Lại dặn dò các nàng vài chuyện, rồi vội vàng đi Thiên Vận Thành.
Giữa đường, chỉ thấy một đạo sáng xanh bay tới, đến gần, lại là La Khánh đến đây.
- Dương thiếu! La Khánh ngừng Tinh Toa, đứng trên đó chắp tay với Dương Khai:
- Trưởng lão nói mau chóng dẫn ngài đi chỗ pháp trận không gian, mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ngài.
- Làm phiền. Dương Khai đáp lễ, đi cùng hắn tới Thiên Vận Thành.
Nửa đường, Dương Khai dò hỏi La Khánh chuyện về Lưu Viêm Sa Địa, La Khánh cũng biết không nhiều, chỉ biết là cấm địa sắp sửa mở ra. Hiện tại các thế lực lớn trên U Ám Tinh đang chạy tới những cửa vào khác nhau, chỉ chờ cấm địa vừa mở ra, sẽ ùa nhau đi vào.
Lướt qua bầu trời Thiên Vận Thành, đi thẳng tới trước cung điện, đi vào trong, Dương Khai lại phát hiện trong này đã tụ tập đến hơn 200 người, trong đó 90% đều là võ giả, đa số là Thánh Vương lưỡng tam tầng cảnh, cũng có Thánh Vương nhất tầng cảnh, nhưng rất ít. Lưu Viêm Sa Địa rất nguy hiểm, Thánh Vương nhất tầng cảnh đi vào cũng không có tác dụng gì.
Dương Khai nhíu mày, thầm nghĩ không phải Tiền Thông nói Ảnh Nguyệt Điện chỉ có 50 danh ngạch thôi sao? Cớ gì bây giờ lại đông người như thế?
Hơn nữa nhìn bọn họ thế này, dường như đều muốn thông qua pháp trận không gian đi Lưu Viêm Sa Địa.
Dương Khai vừa đến đây, liền có vô số ánh mắt nhìn tới, Tiền Thông lại cười ha ha đi ra nghênh đón, hết sức nhiệt tình: - Dương hiền điệt đến vừa lúc, bên này vừa tập kết xong, lập tức có thể mở ra pháp trận không gian, mau theo lão phu đến đây.
Lần trước Dương Khai đồng ý giúp lão luyện chế 2 món bí bảo Hư cấp, trước sau không quá 10 ngày đã tới tay. Dù là bí bảo Hư cấp hạ phẩm, nhưng đã hết sức gần tới Hư cấp trung phẩm, hiện tại hai món bí bảo này đã được Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi thu vào người.
Hai món này đưa lên hội đấu giá, tối thiểu cũng phải 4 triệu thánh tinh, huống chi chúng còn là hệ băng, khắc chế hơi nóng Lưu Viêm Sa Địa hiệu quả nhất, chỉ sợ giá trị còn phải cao hơn.
Lão đầu tư ban đầu vào Dương Khai, một lần đã thu hồi được vốn.
HIện tại tự nhiên vô cùng khách khí với Dương Khai, ngay cả lần này tập kết mọi người, cũng là tập kết mọi người trước, mới truyền tin cho Dương Khai, chính là sợ để Dương Khai chờ lâu.
Tiền Thông tự mình ra tiếp đón, các võ giả trong đại diện đều nhìn thấy, âm thầm kinh ngạc, không biết võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh này có gì đặc biệt, lại khiến trưởng lão khách khí như vậy.
- Ngụy sư huynh, tên kia là ai vậy, chúng chờ lâu như thế, chẳng lẽ chính là chờ hắn? Một con gái xinh đẹp mượn cớ đến gần Ngụy Cổ Xương, ỏng ẹo hỏi.
- Nhìn không giống hạng người có lai lịch lớn gì, hơn nữa thực lực thấp như vậy, lại chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh. Lập tức có người bên cạnh phụ họa.
Ngụy Cổ Xương liếc xéo bọn họ, không dấu vết kéo ra khoảng cách với cô gái kia, nhàn nhạt nói:
- Hắn là ai, các người không cần để ý, chớ có chọc hắn là được.
Bị Ngụy Cổ Xương cự tuyệt không mềm không cứng, cô gái kia cười gượng, lùi sang một bên, trong lòng tràn đầy chua xót.
Ngụy Cổ Xương là đệ tử thiên tài nhất Ảnh Nguyệt Điện, tuấn tú hơn người, làm người nghiêm chỉnh, tự nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt con gái, rất nhiều con gái trong Ảnh Nguyệt Điện đều thầm ái mộ. Nhưng hắn đều chưa từng chú ý những con gái khác, tựa như trong mắt hắn, chỉ có mỗi mình Đổng Huyên Nhi.