Mỹ phụ trung niên đứng trên đài cao mỉm cười, dịu dàng hành lễ một cái, cặp môi hé mở phát ra âm thanh êm tai dễ nghe: - Cảm ơn các vị đã tham gia hội đấu giá lần này của Tụ Bảo Lâu chúng ta, càng xin gửi lời cảm ơn tới Tiền Thông trưởng lão của Ảnh Nguyệt Điện đã ra sức duy trì trật tự, hội đấu giá lần này có thể tiến hành thuận lợi, không thể thiếu công ơn của Tiền trưởng lão.
Vừa dứt lời, trong mấy chục phòng đặt riêng chữ Giáp, chữ Ất lập tức truyền ra tiếng thì thầm mắng chửi, bọn họ vừa được đệ tử của mình ở đầu bên kia truyền tới tin tức cho biết, chỉ vì sử dụng trận pháp không gian Thiên Vận Thành một lần mà bị Tiền Thông ép giá tới 500 ngàn thánh tinh, lúc này làm gì có ai còn đi cảm ơn Tiền Thông? Không chửi ầm lên đã coi như nể mặt Tiền Thông lắm rồi, cảm ơn hắn hả? Cảm ơn con bà hắn thì có!
Dương Khai tại phòng chữ Bính số 13 đặt riêng đang chăm chú nhìn thiếu phụ xinh đẹp, tuy rằng hắn chưa từng tham gia hội đấu như thế này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết gì cả.
Trong một cuộc đấu giá, Đấu giá sư chính là một yếu tố hết sức trọng yếu, Đấu giá sư chỉ cần tùy hứng khuấy động không khí làm cho hiện trường trở nên quyết liệt, khi đó giá tiền của vật đấu giá sẽ tăng lên vùn vụt.
Mỹ phụ này vừa lên đài, chưa cần nói gì cũng có thể làm cho không khí trong phòng đấu giá nóng lên, ý đồ của Tụ Bảo Lâu thật là nham hiểm đó nha.
Trên đài, mỹ phụ tự giới thiệu danh tính, sau đó lại khiêm tốn kiểm điểm Tụ Bảo Lâu chiêu đãi không chu toàn, lời nói hết sức thỏa đáng, làm cho người ta không thể bắt bẻ được điều gì, nụ cười như gió xuân luôn điểm trên môi khiến mỗi người đều cảm nhận được cái gì gọi là vui lòng khách đến, ánh mắt long lanh kia làm cho mọi người cứ ngỡ nàng đang nhìn mình, chờ đợi mình vung tiền ra như nước.
Sau màn chào hỏi, mỹ phụ liền chuyển đề tài: - Không dám nói nhảm nhiều nữa, hiện tại hội đấu giá xin được bắt đầu, món vật phẩm thứ nhất ngày hôm nay chính là một kiện bảo giáp cấp Thánh Vương thượng phẩm!
Trong lúc nói chuyện, một thiếu nữ mặc trang phục trong cung liền chậm rãi bước ra từ phía sau, trên tay bê một khay ngọc, trên đó bày món bảo giáp cấp Thánh Vương thượng phẩm kia. Bảo giáp được kết hợp bởi nhiều màu sắc hài hòa, dao động năng lượng tỏa ra không hề yếu, vừa nhìn đã thấy chính xác là bí bảo phòng ngự.
Mỹ phụ chờ một lúc cho mọi người thưởng thức bảo giáp xong mới tiếp tục giới thiệu: - Kiện Ngũ Thải Như Ý Giáp này tác phẩm gần đây của đại sư luyện khí Cung Thái Hoằng, Cung đại sư của Tụ Bảo Lâu, uy tín của Cung đại sư như thế nào thiếp cũng không cần nói nhiều. Kiện bảo giáp này không những có năng lực phòng ngự xuất sắc, mà còn có thể co giãn lớn nhỏ, cho nên được tặng cho hai chữ "Như ý", do đó bất kể là nam hay nữ đều có thể sử dụng, giá khởi điểm là ba mươi ngàn thánh tinh, mỗi lần tăng giá không dưới 2000, xin mời các vị!
Nghe mỹ phụ báo giá khởi điểm, Dương Khai liền nhướng mày, liếc nhìn Dương Viêm một cái.
Hắn còn nhớ, khi Dương Viêm thay hắn luyện chế nhóm bí bảo đầu tiên đã từng luyện chế được một kiện bí bảo cấp Thánh Vương thượng phẩm, kiện bí bảo phụ trợ này dùng cánh của Huyễn Vân Điệp để luyện chế nên, chỉ riêng cái cánh kia đã có thể bán với giá ba mươi ngàn thánh tinh.
Tuy cùng là cấp Thánh Vương thượng phẩm, nhưng Dương Khai cảm thấy Dương Viêm luyện chế cặp cánh kia so cái này cái gọi là Ngũ Thải Như Ý Giáp tốt hơn nhiều, chẳng những xinh đẹp hiếm thấy, mà còn sử dụng rất thuận tiện.
Cái cánh kia trị giá ba mươi ngàn thánh tinh, vậy mà kiện Ngũ Thải Như Ý Giáp cũng chỉ ba mươi ngàn? Hơn nữa lại chỉ là giá khởi điểm?
Trong lúc Dương Khai đang suy nghĩ, phía dưới đã bắt đầu có người báo giá, mà giá báo ra lại khiến cho khóe mắt Dương Khai giật lên một cái.
- Năm mươi ngàn!
Người báo giá kia không ngờ trực tiếp nhảy vọt qua giá quy định, tăng thêm hai mươi ngàn thánh tinh.
Trên đài, mỹ phụ cười tủm tỉm nói: - Vị bằng hữu số 169 này quả nhiên là người biết hàng, Ngũ Thải Như Ý Giáp đã năm mươi ngàn, có ai...
Chưa dứt lời, lại có người hô to lên: - Năm mươi hai ngàn!
- Năm mươi lăm ngàn!
- Năm mươi tám ngàn!
Mỹ phụ không nói gì nữa, chỉ đứng trên đài cao cười tủm tỉm, nàng biết mình không cần phải giới thiệu thêm điều gì về món bí bảo này nữa, những người muốn kiện bảo giáp này nhất định sẽ tăng giá lên ngất ngưỡng.
Giá tiền tiếp tục được kéo lên, các võ giả tham dự đấu giá trong đại sảnh thi nhau báo giá, ai cũng không chịu yếu thế, tuy nhiên tại các phòng đặt riêng lại không có ai ra giá, thậm chí không ai lên tiếng.
Những người có thể ở trong phòng đặt riêng đều là những thế lực có tên tuổi trên U Ám Tinh, bảo giáp như vậy mặc dù không tệ nhưng không đáng để bọ họ hạ thấp thân phận tranh chấp cùng những người trong đại sảnh.
Trong phòng chữ Bính số 13, Vũ Y cũng hâm mộ nhìn kiện Ngũ Thải Như Ý Giáp, ánh mắt tràn đầy ham muốn, nhưng giá khởi điểm ba mươi ngàn khiến cho nàng lực bất tòng tâm.
Dương Viêm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: - Những thứ này mà cũng có thể bán với giá cao như vậy hả? Những người không biết hàng trên đời này thật là nhiều.
Dương Khai cũng cảm thấy như thế, tài nguyên tu luyện trên U Ám Tinh thiếu thốn, nhất là thánh tinh, giá trị của một khối thánh tinh ở chỗ này so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, nên giá tiền một kiện bí bảo phòng ngự không ngờ cũng nhảy lên cao như vậy, quả thực không biết những người đó nghĩ như thế nào?
Một trong số những cung nữ của Ảnh Nguyệt Điện đang phục vụ ở bên cạnh cười nói: - Bọn họ xem trọng uy tín của Cung đại sư nên mới ra tay tranh đoạt như vậy, nếu như đó là bí bảo do một người vô danh luyện chế ra thì không thể có giá cao như vậy.
Dương Khai khẽ gật đầu đồng tình, tầm ảnh hưởng của danh nhân ở đầu cũng có, Cung Thái Hoằng dù gì cũng là một luyện khí sư Hư cấp, ông ta luyện chế ra thứ gì, cho dù là có chút khiếm khuyết cũng sẽ được người khác tranh nhau mua, giá tiền hiển nhiên sẽ cao hơn những luyện khí sư khác luyện chế ra.
Tuy nhiên giá tiền của Ngũ Thải Như Ý Giáp sau khi nhảy lên tới tám mươi ngàn, tiếng ra giá liền dần dần giảm xuống, xem ra những người đó cũng không phải là đốt tiền như rác, coi như còn có chút lý trí.
Lại qua một lúc nữa, kiện Ngũ Thải Như Ý Giáp đã thành giao với giá tám mươi tư ngàn thánh tinh, thuộc về một thanh niên.
Nữ đệ tử của Tụ Bảo Lâu nãy giờ vẫn bưng khay đựng bảo giáp liền đi xuống khỏi đài cao, đưa bí bảo đến tay thanh niên kia rồi nhận thánh tinh về, kết thúc giao dịch.
Thanh niên kia lấy được bảo giáp, việc đầu tiên chính là đưa tay choàng qua thiếu nữ bên cạnh kéo lại gần rồi hôn vào hai má nàng, cười ha ha, cứ như mình là người thắng lớn nhất trên đời này vậy.
Vật phẩm đấu giá thứ hai chính là một lọ mười viên Hóa Vương đan, giá quy định mười ngàn thánh tinh, cuối cùng được bán với giá hai mươi bảy ngàn thánh tinh, cũng là một người trong đại sảnh mua đi, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là một người của tiểu gia tộc, mua Hóa Vương đan về cho tử trong gia tộc mình sử dụng để tăng lên cấp Thánh Vương Cảnh.
Tiếp theo là đủ loại vật phẩm được đem ra đấu giá: đan dược, bí bảo, công pháp, võ kỹ không phải là trường hợp cá biệt, thậm chí còn có một vài nguyên vật liệu quý giá, giá quy định cũng có cao có thấp.
Không khí trong phòng đấu giá ngày càng nóng bỏng, những vật phẩm trân quý kia hễ được đưa ra là sẽ có vô số người thi nhau báo giá, thậm chí có người hét giá lên đến hai trăm ngàn thánh tinh, khiến Dương Khai thầm líu lưỡi.
Hắn có cảm giác mình vẫn còn xem thường tài sản của những thế lực trên U Ám Tinh, nhận thức của hắn đối với U Ám Tinh phần lớn đều thông qua Vũ Y, xuất thân của Vũ Y không cao nên cũng không hiểu biết gì về những thế lực lớn, đương nhiên không rõ bọn họ có bao nhiêu tài sản.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết, người có nhiều tiền lắm của trên U Ám Tinh cũng không ít.
Bản thân là người trong cuộc nên Dương Khai cũng bị ảnh hưởng bởi không khí nóng bỏng đó, có lúc tuy biết rõ những vật phẩm đang đấu giá cũng không dùng tới, nhưng lại vẫn muốn ra tay đấu giá.
Cũng may là hắn gần như cháy túi nên căn bản không năng lực tham gia tranh đoạt, cho dù có năng lực, hắn cũng biết tự kiềm chế.
Dương Khai thầm cảm khái, chẳng trách hội đấu giá lại nóng bỏng như vậy, một vật phẩm nào đó trị giá mười ngàn thánh tinh, khi được đem ra đấu giá thậm chí có thể bán với giá gấp mấy lần. Hội đấu giá khẳng định là thủ đoạn kiếm tiền nhanh nhất.
Dù sao Dương Khai vẫn còn biết tự kiềm chế, nhưng Dương Viêm và Vũ Y thì không được như vậy, hai người gần như đã bị lún sâu vào vòng xoáy đấu giá. Tuy không có tư cách ra giá, nhưng không thể ngăn cản các nàng quơ tay múa chân trong phòng đặt riêng, khích lệ những người khác, khi thấy người tốt không thể có được vật đấu giá sẽ lập tức thở dài buồn bã.
Nào còn chút dáng vẻ của một thục nữ?
Dương Khai nhìn hai nàng đang đỏ mặt tía tai, liền lấy hai linh quả nhét vào miệng mỗi nàng một quả, chặn họng lại.
Hai nữ đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đứng ở phía sau không nhịn được, vai run run bật ra tiếng cười.
Hội đấu giá vẫn tiếp tục được tiến hành với khí thế bừng bừng, càng về sau Tụ Bảo Lâu lấy ra những vật phẩm đấu giá càng có giá trị cao. Những vật phẩm này cơ bản đều do võ giả ngồi trong đại sảnh võ báo giá, còn những thế lực ngồi trong phòng đặt riêng chưa hề có ai ra tay, suốt hai canh giờ trôi qua, trong các phòng đặt riêng cũng không có ai báo giá.
Mỹ phụ luôn nở nụ cười trên môi cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi khi đứng trên đài lâu như vậy, nhưng âm thanh nói ra vẫn trong trẻo dễ nghe như cũ, nàng luôn nhắm chuẩn thời điểm để lên tiếng kích thích lòng hiếu thắng của người đấu giá, khiến cho mỗi vật phẩm được đem ra đấu giá đều được bán ra với giá lý tưởng, cơ bản không có thứ nào phải lưu lại.
- Vật phẩm đáu giá tiếp theo chính là một thứ... rất đặc biệt... Mỹ phụ lại hé đôi môi đỏ mọng dịu dàng nói, âm thanh mê hồn tựa như một một chiếc nanh vuốt đang muốn moi hết thánh tinh của mọi người ra ngoài: - Sở dĩ nói vật này đặc biệt, bởi vì giá trị của nó có thể cao cũng có thể thấp.
Trong lúc nàng đang nói, lại có một cô gái mặc trang phục trong cung bước lên đài cao, trên tay bưng một cái khay ngọc, ánh mắt mọi người hầu như đều nhìn chăm chú trên khay ngọc, muốn biết rốt cục đó là vật gì mà mỹ phụ lại nói một cách lấp lửng như vậy.
Đi tới đài cao, cô gái mặc trang phục trong cung kia mới nắm một góc của đồ vật trên khay ngọc giơ lên, đi chậm rãi một vòng quanh đài, lập tức vô số luồng thần thức liền quét tới. Đợi đến khi mọi người đều nhìn thấy rõ ràng mới đặt vật phẩm đấu giá vào lại khay ngọc.
Mỹ phụ khẽ cười, nói:
- Mọi người cũng đã thấy rõ rồi, đây là một tấm bản đồ khiếm khuyết. Lai lịch của tấm bản đồ khiếm khuyết này rất đặc biệt, là do một đệ tử Tụ Bảo Lâu chúng ta trong khi đi sưu tập vật đấu gia ở bên ngoài, tình cờ cứu được một người, người đó cảm kích trước ơn cứu mạng của đệ tử Tụ Bảo Lâu chúng ta, nhưng trên người lại không có đồ gì giá trị nên liền tặng lại tấm bản đồ này, nghe nói đây là vật gia truyền của nhà hắn. Qua nghiên cứu của nhiều cao thủ Tụ Bảo Lâu, tấm bản đồ này chỉ là một phần khiếm khuyết trong tấm bản đồ hoàn chỉnh mà thôi, cụ thể là một phần mấy thì chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng tấm bản đồ khiếm khuyết này đã có từ rất lâu, ít nhất cũng phải mấy ngàn năm rồi. Chính giữa tấm bản đồ có ký hiệu chỉ về một địa điểm không rõ, mà ở đó cuối cùng có chứa thứ gì không ai biết được, có thể không có gì, cũng có thể có... tài sản động trời do người trước để lại, hoặc là có bí bảo, công pháp thượng thừa!