Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1139: Không Gian Nhận.




Trong nhà đá, Dương Khai mừng ra mặt.

Hắn không ngờ mình chỉ nổi ý đột xuất, không ngờ thật có thể thực hiện được - khe nứt không gian nhỏ mà hắn xé ra hoàn toàn có thể dùng làm thủ đoạn công kích.

Dù chỉ dài cỡ lóng tay, rộng nửa tấc, cũng chỉ đẩy ra chưa được 2m liền biến mất, tốc độ còn không nhanh, nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập, tăng cường cảm ngộ lực lượng không gian, ngày sau nhất định có thể dùng thủ đoạn này để chiến đấu đối địch.

Một khi tốc độ di chuyển của khe nứt này tăng lên, đến lúc đó ai có thể cản nổi? Khe nứt này có thể cắn nuốt mọi thứ, sức người căn bản không thể ngăn cản.

Trong lòng phấn chấn, Dương Khai lập tức thí nghiệm, hắn xé ra từng khe nứt không gian cỡ lóng tay, bắn ra bốn phia, tốc độ đi tới của khe nứt không gian từ từ tăng nhanh, khoảng cách đi ra cũng dần xa hơn.

Dương Khai hồn nhiên quên mất thời gian trôi qua, toàn bộ tâm thần chìm đắm trong nghiên cứu thủ đoạn giết địch.

Thẳng đến khi một khe nứt không gian đánh tới góc tường, liền không một tiếng động, góc tường ở đó bỗng thiếu một góc nhỏ, không có dấu hiệu, cũng không có dấu vết gì, tựa như có người cắt mất đá ở đó đem đi mất.

Dương Khai thì biết, góc đá đó không phải bị mất, mà là bị khe nứt không gian nuốt trọn.

Nhìn dấu vết trên vách đá, Dương Khai thầm gật đầu, tốc độ vẫn là điểm yếu của khe nứt không gian, rất dễ bị người ta tránh né, uy lực cũng không đủ lớn, hẳn là vì khe nứt không gian không ổn định. Nếu đủ ổn định, Dương Khai tin rằng một cái khe nứt không gian vừa rồi có thể đục xuyên qua vách đá, thậm chí đục xuyên qua cả hang động.

Hiện tại khe nứt không gian còn chưa thể dùng chiến đấu, võ giả Thánh Vương Cảnh hoàn toàn có thể thông qua vận chuyển thánh nguyên, thông qua quấy nhiễu độ ổn định của khe nứt không gian, thúc đẩy nó khép lại. Một khi khép lại, vậy nó không còn tác dụng gì. Tuy nhiên điều này không ngăn cản Dương Khai nhiệt tình nghiên cứu.

Hình dáng của nó như lưỡi dao gió, Dương Khai ngẫm nghĩ, quyết định đặt tên thủ đoạn công kích hoàn toàn mới này là Không Gian Nhận!

Dương Khai gần như có thể đoán được, một khi Không Gian Nhận của hắn đại thành, vậy sau này giết địch vượt cấp sẽ thoải mái hơn, đơn giản hơn, lực lượng bàng môn mà khó đề phòng nhất.

Dương Khai một hơi ở trong phòng nghiên cứu Không Gian Nhận suốt 3 ngày, đánh ra Không Gian Nhận có uy lực tăng lên rất nhiều. Đang lúc hắn tràn đầy hứng thú, bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt chợt lạnh.

Hắn đã nhận ra có không ít cường giả đang đến gần, hơn nữa khí tức rất quen thuộc, chính là những cao thủ Hải Khắc gia tộc.

Thần thức mạnh mẽ quét ra bên ngoài, sắc mặt Dương Khai trở nên ngưng trọng. Hắn phát hiện người đến đây không chỉ là cao thủ Hải Khắc gia tộc, trong đó thậm chí còn có hai cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh.

Liên tưởng đến những gì Vũ Y đã nói, hắn lập tức biết hai Phản Hư Cảnh này chính là do Y Ân đi Ảnh Nguyệt Điện mời tới trợ thủ.

Lão già này đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt mà! Nói lại mình và Hải Khắc gia tộc vốn không có ân oán gì, tối đa chỉ là chứa chấp đoàn người Vũ Y thoát ly gia tộc mà thôi, bản thân mình vốn chưa từng giết người nào của bọn họ. Không ngờ người Từ gia không vội, bọn họ lại sốt ruột thay.

Lúc này, Dương Khai đã có thể khẳng định suy đoán của Vũ Y là chính xác.

Bản thân mình biểu hiện quá mạnh mẽ, hơn nữa chiếm cứ Long Huyệt sơn, đã làm Hải Khắc gia tộc ăn ngủ không yên. Long Huyệt sơn là địa bàn của Hải Khắc gia tộc, nơi này lại không xa Hải Khắc gia tộc, rõ ràng là bọn họ sợ mình trưởng thành, sẽ tạo thành uy hiếp tới bọn họ.

Chỉ bởi vì chuyện này mà muốn đuổi tận giết tuyệt, sắc mặt Dương Khai phát lạnh, âm thầm quyết định sẽ không nương tay với Hải Khắc gia tộc. Mặc kệ Vũ Y trước kia có phải người gia tộc này hay không, lần này chỉ cần dám tới, bọn họ đừng hòng đi ra được nữa.

Đứng lên, mở ra cửa đá, Vũ Y cùng Dư Phong đã căng thẳng đứng bên ngoài.

- Dương đại ca... Vũ Y gọi, mặt nhỏ trắng bệch.

- Ta biết, mọi người ở trong hang động đừng đi ra, mấy ngày nay Dương Viêm đã hoàn thiện không ít trận pháp, chỉ cần mọi người không đi ra, bọn họ không có cách nào bắt được mọi người.

- Muội đi cùng huynh, dù sao cuối cùng cũng phải đối mặt. Làm Dương Khai không ngờ, đó là Vũ Y lại không có ý lùi bước, có lẽ nàng muốn nhân dịp này, nói chuyện rõ ràng với Hải Khắc gia tộc.

Dương Khai nhìn nàng, khẽ gật đầu: - Vậy mọi người đừng làm bừa, coi như tình hình nguy cấp cũng đừng rời khỏi cửa hang.

- Ừm. Vũ Y vội đồng ý.

Dương Khai mới dẫn mọi người ra ngoài, đến cửa hang, Dương Khai phát hiện Dương Viêm vẫn còn đang ở đó bố trí trận pháp, động tác rất nhanh, hiển nhiên đến lúc cuối cùng cũng không chịu bỏ cuộc.

Phát hiện Dương Khai đi ra, Dương Viêm mới thầm thở ra một hơi, động tác lại càng nhanh hơn.

Trong hang, các võ giả đi theo Vũ Y nhận được tin đều chạy ra, mỗi người sắc mặt ngưng trọng đứng sau Dương Khai cùng Vũ Y.

- Hả... Thằng lùn kia sao cũng đến đây? Đi đường còn ngang như cua, thật là hết cứu rồi. Dương Khai ngạc nhiên nhìn đằng trước, trong đám người tụ tập có một tên như hạc giữa bầy gà, là một tên tay chân ngắn ngủn, cao chưa đến ngực của Dương Khai, cố tình đi đường lại làm dáng như rồng hổ, không ai bì nổi cực kỳ ngông cuồng, lúc trước Dương Khai đã từng gặp qua, là Tạ Hoằng Văn.

Khi đó đoàn người Vũ Y đào được khoáng thạch trở về, vừa đến U Ám Tinh, khoáng thạch trên chiến hạm bị Tạ Hoằng Văn này cướp đi. Dương Khai còn biết, thằng lùn Tạ Hoằng Văn này còn nhìn trúng Vũ Y, lần trước càng nói năng ngông cuồng, nói có một ngày Vũ Y sẽ là người của Tạ gia hắn. Lần này hắn đến đây, hẳn là có liên quan tới Vũ Y.

Tạ Hoằng Văn không cao, cố tình lại đi ở ngay đằng trước, trở nên cực kỳ chướng mắt, các trưởng lão cung phụng Hải Khắc gia tộc đều đi theo sau hắn, còn có hai cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh, hẳn là đến từ phủ thành chủ.

Nghe Dương Khai nói thật là buồn cười, Vũ Y không nhịn được xì cười một tiếng, tuy nhiên nhanh chóng thu lại. Nàng biết bây giờ không phải lúc cười đùa, cao thủ phủ thành chủ đã tới, Tạ Hoằng Văn cũng tới, xem ra lần này gia tộc hạ quyết tâm muốn diệt trừ Dương Khai, thần sắc của nàng lập tức ảm đạm cực điểm.

Dương Khai phát hiện Tạ Hoằng Văn, Tạ Hoằng Văn cũng phát hiện tình hình bên này, liếc nhìn Vũ Y như ngoan ngoãn đứng cạnh Dương Khai, hai mắt hắn muốn phun ra lửa, nghiến răng mắng: - Tiện nhân, ta thấy ngươi thanh cao cỡ nào, thì ra cũng là giả vờ ra vẻ!

Biết trong lòng hắn căm tức chuyện gì, Y Ân vội vàng nói: - Tạ công tử, không thể khinh thường tên thanh niên Dương Khai kia, tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng sức chiến đấu quả thật khó tưởng tượng, Từ gia...

- Biết rồi, giữa đường ngươi đã nói mấy chục lần, lỗ tai lão tử sắp chai rồi. Nếu công tử ta ra mặt, hôm nay hắn chết chắc, các ngươi cứ việc xem là được, không cần các ngươi quan tâm chuyện khác! Tạ Hoằng Văn bực bội phẩy tay, cắt lời Y Ân.

Hai người Phản Hư Cảnh cùng đi theo cũng lộ ra thần sắc khinh thường, khinh bỉ liếc Y Ân, thầm nghĩ tiểu gia tộc đúng là tiểu gia tộc, ngẫu nhiên đụng phải một võ giả có thể chiến đấu vượt cấp liền cả kinh tận trời, đúng là ánh mắt hạn hẹp.

Ở trong Ảnh Nguyệt Điện, đệ tử có thể chiến đấu vượt cấp rất đông, tùy tiện một đệ tử Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh đến đây cũng có thể đánh thắng đám trưởng lão cung phụng Nhập Thánh tam tầng cảnh các ngươi.

Huống chi, lần này hai vị Phản Hư Cảnh ra tay, chỗ này sẽ nhanh chóng bị san thành đất bằng.

Y Ân thầm thở dài, cũng không dám nói nhiều nữa, miễn cho chọc người chán ghét, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.

Hắn không ngờ mình lại dẫn Tạ Hoằng Văn đến, mấy ngày trước hắn mang không ít lễ vật đi phủ thành chủ, đúng là gặp được thành chủ Phí Chi Đồ, báo lên chuyện này. Nhưng Phí Chi Đồ căn bản không để ý tới, nếu không phải trùng hợp gặp Tạ Hoằng Văn, mãi đến hôm nay hắn sẽ còn đang ở phủ thành chủ chờ tin tức.

Hơn nữa, Tạ Hoằng Văn dẫn cao thủ đến đây không phải vì Hải Khắc gia tộc, càng không phải chủ trì công đạo cho Từ gia, hắn nhắm vào Vũ Y.

Nghe Y Ân nói nữ nhân mình nhìn trúng lại đi chung với một nam nhân mà thực lực chỉ có Thánh Vương nhất tầng cảnh, Tạ Hoằng Văn nổi giận, lập tức dẫn theo hai cao thủ đi đến.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng mời người đến được, điều này làm Y Ân cân bằng tâm lý một chút. Chỉ là qua hôm nay, sợ rằng Vũ Y sẽ sống không bằng chết. Đừng nhìn Tạ Hoằng Văn bề ngoài khó coi, người lùn chân ngắn, tính tình lại hết sức vặn vẹo, phàm là con gái bị hắn nhìn trúng đều làm mọi cách nắm giữ, một khi có người khác chạm tới, hậu quả không thể tưởng tượng.

Từng có một tiểu thư ở tiểu gia tộc nọ bị hắn chú ý, nói rõ ngày hôm sau sẽ mang sính lễ đến đón người, nào ngờ tiểu thư kia vì trốn tránh vận mệnh này, đêm đó liền ngủ với nam nhân nàng thích, bỏ đi thân trong sạch.

Tiểu thư nhà đó nghĩ mình làm vậy sẽ có thể trốn khỏi độc thủ của Tạ Hoằng Văn, nhưng Tạ Hoằng Văn căn bản không để ý, giết nam nhân kia còn chưa hết, hắn còn đem tiểu thư đó về chỗ mình, tùy tiện giày vò lăng nhục. Một tháng sau, lại cởi sạch quần áo của nàng, ném vào giữa Thiên Vận Thành đông người qua lại.

Tiểu thư đó không chịu nổi nhục nhã, tự vận giữa thành, thẳng đến thi thể rữa nát cũng không ai dám nhận lĩnh.

Lại một tháng sau, gia tộc chỗ tiểu thư đó bỗng dưng bị người ta diệt môn, dù không có dấu vết gì, nhưng mọi người đều hiểu, đó là do Tạ Hoằng Văn làm.

Có thể nói, tính cách của Tạ Hoằng Văn đã vặn vẹo đến không thuốc chữa.

Y Ân không biết chờ đợi Hải Khắc gia tộc sẽ là vận mệnh thế nào, chỉ mong Vũ Y giữ mình trong sạch, chưa mất thân sớm như tiểu thư kia. Nếu còn trong trắng, vậy chuyện lần này còn đường xoay chuyển, nếu không phải, Y Ân thật không dám tưởng tượng Hải Khắc gia tộc sẽ nghênh đón bão táp thế nào.

Các trưởng lão cung phụng trong tộc đều sắc mặc khó coi, run run sợ sợ, rõ ràng cũng nghĩ tới những chuyện xấu Tạ Hoằng Văn đã làm trước giờ, sợ hãi bởi vì chuyện Vũ Y mà mình bị liên lụy.

Sắc mặt Tạ Hoằng Văn âm trầm, bọn họ không dám thở mạnh.

Đợi cho tới gần hang động, sắc mặt âm trầm của Tạ Hoằng Văn bỗng nhiên tiêu tán, kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Viêm đang bố trí trận pháp, đôi mắt âm u lóe lên tia sáng mừng rỡ, cười to nói: - Không tệ không tệ, không ngờ trong này còn có một mỹ nhân, xem ra lần này đến đúng rồi.

Tuy rằng Dương Viêm mặc áo bào đen rộng thùng thình, nhưng dáng người kiêu ngạo làm sao cũng không che giấu được, mặt nhỏ tinh tế xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của Tạ Hoằng Văn. Ánh mắt của hắn không ngừng quét qua lại trên người Dương Viêm, trong lòng nóng bỏng, hận không thể lập tức cướp Dương Viêm cùng Vũ Y đi ngay.