Ba ngày sau, Dương Khai đang luyện đan, chợt nghe thấy tiếng Dương Viêm phấn chấn hét lên:
- Hợp!
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển, đá vụn trong thạch thất rơi lộp độp xuống đất, rất nhất, tất cả yên ổn trở lại, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô cực lớn.
Làm gì vậy? Dương Khai nghi hoặc, bèn dọn dẹp lò đan, dược liệu và đan dược mới luyện, tò mò đi ra ngoài.
Mới ra khỏi sơn động, Dương Khai liền thấy mấy chục người hớn hở đứng đó, như gặp chuyện gì rất vui, đến cả người tâm trạng mấy hôm nay luôn rất xấu là Vũ Y cũng cười tươi. Còn Dương Viêm thì ghê rồi, vẻ mặt đắc ý như thể thiên hạ này duy ngã độc tôn. Dư Phong đứng bên cạnh tâng bốc lên xuống đến mức Dương Khai không chịu nổi, hai người này đều mặt dày, không tự biết mình biết người một chút nào.
- Chuyện gì thế?
Dương Khai đứng cạnh Vũ Y hỏi.
- À, Dương Viêm bố trí xong trận pháp phòng ngự rồi.
Vũ Y mỉm cười đáp.
- Xong rồi sao?
Dương Khai quay đầu nhìn quanh, phát hiện bên ngoài không có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói chẳng khác gì lúc trước, nhưng cứ âm ỉ đâu đó, Dương Khai lại cảm giác được vùng đất này hơi khác, cụ thể khác ở đâu thì hắn không nói ra được.
Thần sắc lập tức ngưng trọng hẳn, hắn phát hiện có vẻ mình đã hơi đánh giá thấp khả năng về trận pháp của Dương Viêm, trận pháp phòng ngự này của nàng, hắn hoàn toàn không nhìn ra được chút manh mối.
- Dương Viêm, trận pháp phòng ngự này của cô uy lực thế nào?
Dương Khai giơ tay gọi nàng lại.
- Huynh có muốn vào thử không?
Mắt Dương Viêm lướt qua một tia giảo hoạt, giật dây:
- Vào đi, ta sẽ cho huynh thấy rõ.
Dương Khai nhìn chằm chằm nàng, một hồi sau mới lắc đầu:
- Nếu ta vào, có phải sẽ rất mất mặt không?
- Vậy thì chưa chắc, chẳng phải huynh rất lợi hại hay sao, Thánh Vương tam tầng cảnh còn giết được, nói không chừng có thể dễ dàng phá được trận pháp của ta đấy?
Dương Viêm lắc đầu, ra vẻ thần bí.
Dương Khai cười cười, chuyên chú quan sát hơn.
Thứ như trận pháp không thể dùng lẽ thường để bàn luận, đúng là hắn có thể giết chết Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng một khi rơi vào trận pháp cao thâm nào đó, nói không chừng lại lên trời không lối, xuống đất cùng đường.
Tuy Dương Viêm nói có vẻ lập lời, nhưng ai cũng nhìn ra được sự tự tin của nàng, Dương Khai dám khẳng định, nếu hắn vào, chắc chắn sẽ mất mặt.
Bao nhiêu con mắt nhìn vào thế này, còn lâu hắn mới làm chuyện xấu hổ đó.
Thấy Dương Khai có vẻ đang quan sát, Dương Viêm bĩu môi, âu cũng chẳng để bụng, nàng cực kỳ tự tin về trận pháp của mình, nếu không tinh thông trận pháp, một khi rơi vào đó, công lực có mạnh tới đâu cũng chẳng làm được gì.
Đáng tiền là thời gian hơi gấp rút, hơn nữa nguyên liệu không đủ, trận pháp vừa bố trí chỉ có thể phòng ngự, không thể giết địch. Nếu có đủ thời gian và nguyên liệu, nàng có thể biến cả Long Huyệt sơn thành cấm địa, bất cứ ai không được nàng cho phép mà bước vào phạm vi hai nghìn dặm quanh Long Huyệt sơn đều là lũ cừu đợi làm thịt.
Dương Khai rõ ràng không hiểu trận pháp, hắn mà nhìn ra được manh mối gì thì mới lạ, nàng không hề lo lắng chút nào.
Quả thật Dương Khai không nhìn ra được gì, sức mạnh thần thức lẻn vào đó mà như ném đá xuống biển rộng, không gợi lên được chút sóng gợn, khiến hắn cả kinh, không gian phía trước như có thể nuốt chửng thần thức!
Phải biết là sức mạnh thần thức của hắn không như người thường, cảnh giới tuy vừa lên Thánh Vương Cảnh, nhưng tu vi thần thức tuyệt đối không dưới Hư Vương Cảnh, đến thần thức của hắn mà cũng không làm được gì, có thể thấy trận pháp này cao minh đến đâu.
Sắc mặt hắn càng thêm ngưng trọng, hắn liền quyết định, trích ra một giọt Kim huyết, bôi trên mắt trái.
Từ khi hắn luyện hóa Diệt Thế Ma Nhãn của Đại Ma Thần tới nay, cũng mới dùng qua một lần, còn là dùng khi đối phó với cường nhân của Cốt tộc ở Thông Huyền đại lục, không ngờ đến nay chỉ vì điều tra trận pháp của Dương Viêm mà phải dùng đến lần nữa.
Kim huyết hòa vào đồng tử, ngay lập tức, mắt trái của Dương Khai hóa thành màu vàng kim, đó là thứ màu vàng đầy uy nghiêm, như có thể nuốt chửng thần hồn, Dương Viêm và Vũ Y đứng bên cạnh hắn co rụt người lại theo bản năng, không biết tại sao mà tự nhiên thấy rét run.
Dùng đến Diệt Thế Ma Nhãn, cuối cùng Dương Khai cũng phát hiện được chút ít dấu vết của trận pháp.
Diệt Thế Ma Nhãn là vật mà Đại Ma Thần sinh ra đã có, có thể nói là thần diệu vô cùng, xuyên thủng được tất cả những gì phi lý của thế gian, trận pháp của Dương Viêm quả thật rất kín đáo, cao minh, nhưng cũng không phải không thể tìm ra.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trong phạm vi gần nghìn trượng quanh vị trí sơn động, có những đường năng lượng mờ ảo đang âm thầm lưu động, loại năng lượng này mắt thường không thấy được, thần thức không phát giác ra, nhưng không qua mắt được Diệt Thế Ma Nhãn.
Từ dòng năng lượng nàu, Dương Khai cảm nhận được một mùi nguy hiểm!
Hắn nhìn ra được ít manh mối, không có nghĩa là hắn có thể phá được trận pháp này, trong lòng kinh hãi, đánh giá về Dương Viêm lại lập tức nâng lên một tầm cao, hắn phát hiện tiểu cô nương mình đưa tới đây không chỉ là một bảo bối, mà còn là một báu vật hiếm có!
- Dương Khai, rốt cuộc huynh có vào hay không đâu, nhanh lên, ta cũng muốn biết uy lực trận pháp của mình tới đâu.
Dương Viêm thấy Dương Khai im lặng, không kìm được thúc giục.
Dương Khai thu hồi Diệt Thế Ma Nhãn, mỉm cười lắc đầu:
- Ta không muốn chuốc rắc rối vào thân, có điều người thử nghiệm uy lực trậ pháp đã tới rồi.
Nói rồi hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phương xa.
- Ai tới vậy?
Dương Viêm thắc mắc.
- Người của Từ gia!
Vũ Y trầm mặt xuống, cũng phát hiện ra từ đằng xa có một đoàn người đang nhanh chóng đến gần, đợi đến khi nhìn rõ mặt người đi đầu, nàng không kìm được kêu lên:
- Gia chủ Từ gia Từ Chí Khôn, Ngũ đại trưởng lão, Tứ đại cung phụng đều đến!
- Ghê gớm thật.
Dương Khai cười nhạt.
Ân oán giữa hắn và Từ gia nói ra thì đúng là chẳng đâu vào đâu, chẳng qua chỉ là hắn đi Thiên Vận Thành mua bán ít đồ, Dương Viêm bị tên thiếu gia phế vật của Từ gia đùa giỡn, kết cục giờ lại làm đến mức không thể nói chuyện được nữa.
Song nếu đã kết thù, thì hắn cũng không sợ.
- Dương Khai, huynh đừng xem thường mấy người này, Từ Chí Thâm tuy thuộc hàng khá trong Từ gia, nhưng không phải là lợi hại nhất. Nghe nói gia chủ Từ gia Từ Chí Khôn đã sắp đến Hư Vương Cảnh rồi, chắc chắn lão lợi hại hơn Từ Chí Thâm rất nhiều. Các trưởng lão cung phụng khác cũng đều là Thánh Vương tam tầng cảnh, nhiều người cùng đến tới vậy...
Vũ Y lo lắng nhắc nhở.
Dù nàng biết Dương Khai lợi hại, nhưng dẫu sao mãnh hỗ vẫn không chịu nổi bầy sói, lần này Từ gia đều xuất hết tinh nhuệ, rõ ràng sẽ không chịu buông tha.
- Ta không xem thường chúng, có điều người của Hải Khắc gia tộc cũng đến rồi, vui đây!
Dương Khai chĩa cặp mắt lạnh tanh về một phía khác.
Phía đó, cũng có một đám người đang bay về phía này, về mặt đội hình thì không hề thua kém Từ gia, đều là võ giả Thánh Vương Cảnh, tam tầng cảnh cũng không ít.
Vũ Y nhìn theo hướng mắt hắn, sắc mặt liền trắng bệch, lẩm bẩm:
- Gia chủ cũng tới...
Người của hai gia tộc này rõ ràng là đã bàn bạc xong rồi cùng tới. Từ gia thì Dương Khai không định để cho họ được yên, chỉ là không biết Hải Khắc gia tộc có thái độ ra sao trong chuyện này.
Lần trước Dương Khai đuổi Ba Thanh Nham đi, làm Hải Khắc gia tộc mất mặt, nói không chừng Hải Khắc gia tộc cũng sẽ đứng cùng trận tuyến với Từ gia.
Nếu đúng là vậy, mặc kệ họ có phải là người nhà của Vũ Y hay không, Dương Khai cũng sẽ không nương tay, hắn mang ơn Vũ Y, nhưng với Hải Khắc gia tộc thì một chút thiện cảm cũng không có.
Người của hai gia tộc nhanh chóng hội tụ lại, cũng không biết đang thảo luận chuyện gì mà đứng yên đó không đi nữa.
Một chốc sau, hai bên hình như đã nảy sinh mâu thuẫn, bắt đầu cãi nhau. Gia chủ Từ gia Từ Chí Khôn cáu tiết phất áo một cái, dẫn đầu các cường nhân Từ gia tiếp tục đi về phía sơn động, còn người của Hải Khắc gia tộc thì đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, Vũ Y không kìm được thở phào.
Nàng thật sự không biết nếu gia chủ và các trưởng lão cùng đến, nàng nên làm thế nào. Bất kể ra sao, ta cũng từng là người của Hải Khắc gia tộc, nay trưởng lão, cung phụng trong tộc đi cùng gia chủ tuy không có ý tốt, nhưng cũng không đến gần nơi này.
Đây là kết quả mà Vũ Y muốn nhìn thấy.
Cả Dư Phong và mấy chục võ giả đó có vẻ cũng như trút được gánh nặng, thoải mái hơn rất nhiều.
- Thanh Nham, ngươi biết rõ sức mạnh của nên Dương Khai đó nhất, ngươi thấy lần này hắn sẽ có kết cục ra sao?
Gia chủ Hải Khắc gia tộc Y Ân quay sang hỏi Ba Thanh Nham sắc mặt đang tái xanh.
Mấy ngày trước, Ba Thanh Nham bị Dương Khai đả thương, trở về Hải Khắc gia tộc, các trưởng lão và cung phụng đều kinh ngạc, họ đã đánh giá cao Dương Khai hết mức rồi, nhưng không ngờ vẫn còn hơi đánh giá thấp khả năng của hắn.
Theo miêu tả của Ba Thanh Nham, tu vi thần thức của Dương Khai không yếu ơn một cường nhân Phản Hư Cảnh, họ không biết rốt cuộc Dương Khai tu luyện như thế nào, nhưng điều này càng nói rõ, tên thanh niên này không đơn giản.
Có lòng chiêu dụ, nhưng thái độ của Dương Khai vẫn khiến họ rất phẫn nộ. Lần này Từ gia liên thủ với họ, muốn gây chiến với Dương Khai, Y Ân cũng không cho một câu trả lời rõ ràng, đến đây mà không đi tiếp, chỉ đứng một chỗ chờ đợi diễn biến, xem ra là định khoanh tay đứng nhìn, chưa chắc không có ý ngồi nhìn trai cò đấu nhau.
Nghe thấy câu hỏi của Y Ân, thần sắc Ba Thanh Nham liền trầm xuống:
- Tuy hắn rất lợi hại, nhưng thuộc hạ không nghĩ hắn có thể thắng được Từ gia. Vì Bách Nhạc Đồ, cao thủ lợi hại nhất của Từ gia gần như đều đến cả, cho dù hắn có thể giết được một hai người, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
- Thế thì tốt!
Mắt Y Ân chợt lóe tinh quang, tỏ ra hài lòng.
- Gia chủ, sao chúng ta không đi tiếp? Tên Dương Khai đó chết chắc rồi, hơn nữa thái độ của hắn với tộc ta cũng quá gay gắt, căn bản không cần chiêu dụ. Chúng ta đến đó có thể cho Từ gia nợ thêm món ân tình, nói không chừng còn có thể đợi khi Dương Khai chết cướp lấy Bách Nhạc Đồ!
Trưởng lão tên Ngõa Luân khẽ hỏi.
- Đúng vậy đó gia chủ, lần này Từ gia đã mất Bách Nhạc Đồ, nếu chúng ta cướp được, cho dù không giữ được, cũng có thể yêu cầu họ lượng lớn vật tư. Vì Bách Nhạc Đồ, thuộc hạ nghĩ Từ gia chắc chắn sẽ rất rộng rãi.
Cung phụng Hoàng Quyên cũng có vẻ động lòng, cho rằng đây là một mối mua bán không tồi.
- Không lẽ gia chủ muốn chờ họ đánh đến lúc lưỡng bại câu thương, chúng ta mới đến làm ngư ông đắc lợi?
Có người nhạy bén, nghĩ tới một khả năng cực lớn.