- Nếu huynh không thích, ta có thể dẫn họ đi!
Vũ Y thấy Dương Khai không nói gì, cho là hắn không vui, liền cắn môi nói.
- Cô có thể dẫn họ đi đâu?
Dương Khai cười bảo.
- Đã đến rồi thì ở lại đi, hơn nữa, chỗ này cũng là của cô mà.
- Nhưng ta đã tặng cho huynh rồi.
Vũ Y áy náy.
- Đã tặng cho huynh rồi thì là của huynh.
- Đừng nghĩ nhiều, cô có được nhiều người theo mình đến vậy, là chuyện của cô.
Dương Khai mỉm cười.
- Dù sao thì trong sơn động thạch thất vẫn còn nhiều, thêm ít người cũng không sao.
- Cảm ơn huynh!
Vũ Y cảm kích nói.
Dương Khai lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn:
- Ta phải cảm ơn huynh mới phải.
Nếu không phải Vũ Y tặng Long Huyệt sơn cho hắn làm chỗ ở, hắn cũng không phát hiện được Không Linh Tinh ở đây. Tuy tạm thời không tiện nói ra, nhưng ơn nghĩa này phải ghi nhớ, đừng nói là cho mấy chục người theo Vũ Y ở lại, kể cả Vũ Y gặp phải rắc rối gì, hắn cũng sẽ ra mặt giải quyết giúp nàng.
- Hai người đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa.
Giọng Dương Viêm truyền đến, Dương Khai ngoái lại thì thấy nàng đang đi tới, có vẻ mệt mỏi. Tuy thần sắc tiều tụy, nhưng trong cặp mắt đó lại tràn đầy hưng phấn. Nàng tùy tay ném một vật cho Dương Khai, nói:
- Bí bảo này cũng không tệ, huynh xem xem có cần luyện hóa hay không, nếu không thì bán đi, giờ chúng ta nghèo mạt rồi.
Dương Khai đón lấy, quét thần thức qua, chợt phát hiện đây chính là Bách Nhạc Đồ của Từ Chí Thâm, liền ném vào trong nhẫn không gian của mình:
- Thứ này không bán.
Trong trận chiến với Từ Chí Thâm, hắn lấy được của lão hai bí bảo, một là U Ảnh Hồn Tơ, hai là Bách Nhạc Đồ. Dương Khai đều chưa kịp xem kỹ lại, nhưng hắn biết Bách Nhạc Đồ này là hảo phẩm. Hư ảnh sáu ngọn núi mà Từ Chí Thâm tung ra đã có uy lực đó, nếu luyện hóa, tung ra nhiều hư ảnh hơn, uy lực sẽ càng mạnh.
Đến lúc đó trăm ngọn núi đều xuất hiện, có lẽ Phản Hư Cảnh cũng không trụ được. Dương Khai trước giờ không quan tâm tới bí bảo tấn công cho lắm, nhưng hắn lại rất thích bí bảo như Bách Nhạc Đồ này.
- Vậy huynh đưa thánh tinh đây!
Dương Viêm xòe tay ra dứt khoát.
- Lần trước không phải đã lấy năm vạn thánh tinh đi mua nguyên liệu rồi sao? Hơn nữa còn là thánh tinh thượng phẩm, dùng hết rồi?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Dương Viêm, nữ nhân này là cao thủ kiếm tiền, nhưng cũng là một cao thủ phá gia.
- Huynh tưởng bố trí một đại trận đơn giản lắm à? Số nguyên liệu đó chỉ đủ bố trí trận pháp thôi, giờ nhiều người đến đây tới vậy, thạch thất của mỗi người đều phải bố trí Tụ Linh trận lại, ngày nào họ cũng tu luyện, lượng thánh tinh tiêu hao không ít đâu.
Vũ Y ở một bên khoát tay:
- Không cần bố trí đâu, trước đây khi còn ở gia tộc, họ cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hiện giờ linh khí Long Huyệt sơn cũng không kém mà.
Lần trước khi Dương Khai đột phá, khiến linh khí trong phạm vi ba mươi dặm quanh sơn động đều bị quét bay, nửa tháng trôi qua, giờ cũng hồi phục được một chút, ít nhất thì phía trên đỉnh núi đã có thể thấy lại sương mù linh khí nhàn nhạt rồi.
- Không phải khách khí với hắn, tiền tài của hắn cô không tưởng tượng nổi đâu.
Dương Viêm xích lại gần Vũ Y ghé vào tai nói.
Người biết Dương Khai có vô số Không Linh Tinh chỉ có mình nàng, dĩ nhiên là nàng biết Dương Khai không thể nào rầu rĩ vì thiếu thánh tinh được.
Dương Khai lắc đầu, lấy mấy vạn thánh tinh thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm còn lại trong nhẫn ra, chỉ để lại hơn nghìn viên cho bản thân sử dụng.
- Từ nay về sau Vũ Y sẽ là người lo việc thu chi cho Long Huyệt sơn chúng ta, tiền bạc cứ để cô ấy quản. Ta phải bố trí trận pháp, không có nhiều thời gian. Nếu cần gì thì ta sẽ nói với cô, nếu hết thánh tinh thì cô cứ bảo Dương Khai, hắn sẽ đưa cho.
Dương Viêm đưa chiếc nhẫn không gian chứa vô số thánh tinh cho Vũ Y.
- Hả?
Vũ Y sững sờ, không ngờ nàng tìm Dương Khai đòi thánh tinh lại là để chuyển cho nàng, có điều rất nhanh, nàng liền hiểu ra, Dương Viêm muốn cho mình ít việc để làm, để mình không nghĩ ngợi nhiều, nghĩ đến đây, nàng cảm động không chối từ nữa, trầm giọng nói:
- Hai người yên tâm, mỗi một viên thánh tinh vào tay ta sẽ có nơi đi rõ ràng!
Vũ Y có tư tưởng chấp chưởng Hải Khắc gia tộc, nhiều năm qua cũng từng quản lý nhiều việc thay gia tộc, nay chỉ quản lý hơn bốn mươi người tất nhiên không khó.
Dương Khai đảo mắt, cũng hiểu được dụng ý của Dương Viêm, bèn len lén giơ ngón cái với nàng.
Dương Viêm cười hì hì:
- Đại trận phòng ngự của ta sắp hoàn thành rồi, có điều, Dương Khai, huynh thật sự phải đi gom góp thêm nhiều thánh tinh nữa, muốn bảo vệ nghìn dặm quanh đây thật kiên cố, chỉ có trận pháp hiện tại vẫn chưa đủ, nó chỉ có thể bảo vệ phạm vi mười dặm quanh sơn động chúng ta thôi.
Dĩ nhiên Dương Khai hiểu hàm ý của nàng. Quặng Không Linh Tinh là chuyện lớn, Thạch Khổi đã khai quặng được nhiều ngày vậy rồi, vẫn còn đang không ngừng góp nhặt, chẳng ai biết dưới lòng đất lại có một kho tàng kinh khủng đến vậy, bất luận thế nào, hắn cũng phải bảo vệ nơi này.
Huống chi, bản thân Dương Khai cũng muốn ở lại đây, dùng nơi này làm đòn bẩy đưa tên tuổi mình vang xa.
Hắn gật đầu:
- Chuyện thánh tinh không cần phải lo, ta sẽ nghĩ cách.
Dương Viêm lại nhìn hắn lo lắng:
- Mọi chuyện phải cẩn thận đấy.
Nàng cho là nếu Dương Khai thật sự bất đắc dĩ phải đi bán Không Linh Tinh, nào biết Dương Khai căn bản không có ý nghĩ này.
- Đúng rồi Dương Khai, Ba trưởng lão trong tộc mấy ngày qua ngày nào cũng ghé, nói việc muốn thương lượng với huynh, chỉ là huynh đang bế quan, không vào được, hôm nay ông ấy cũng đến, giờ còn đang ở ngoài.
Vũ Y nhìn Dương Khai, có vẻ hơi không thoải mái.
- Ba Thanh Nham? Ý của cô thì sao?
Dương Khai nhìn nàng.
- Nếu cô muốn ta gặp thì ta sẽ đi, nếu không muốn thì ta đuổi lão đi ngay.
- Ta không biết.
Vũ Y lắc đầu, tay siết chặt, vẻ mặt khó xử.
- Vậy ta hỏi cô, cô có còn muốn về Hải Khắc gia tộc không?
- Không!
Lần này thì Vũ Y lại không hề do dự, lắc đầu quyết đoán, mỉa mai:
- Trước kia ta còn tưởng gia tộc tuy nhỏ yếu, nhưng chúng ta đều có mục tiêu chung. Vì mục tiêu này, cho dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không hề gì, nhưng giờ... Ta thật sự không muốn về nữa. Phụ mẫu ta cũng đã không còn nữa, gia tộc có ân dưỡng dục với ta, nhưng những năm qua ta đã cống hiến không ít cho họ, không tính ra được rõ ràng nhưng chắc cũng đủ rồi.
- Ta biết rồi, ta đi gặp lão vậy, nói cho rõ ràng, để lão sau này không đến quấy rầy mọi người nữa.
- Ừ!
Vũ Y khẽ gật đầu.
Ba Thanh Nham đã đến đây liên tiếp bốn ngày rồi, lão biết Dương Khai đang bế quan củng cố tu vi, nên cứ chờ. Lão nghĩ cũng đã tới rồi nên mới tới Long Huyệt sơn, ai ngờ đâu lần nào tới cũng không gặp được Dương Khai. Lão cũng không tiện lên mặt lắm, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, ngày nào cũng nhìn đệ tử gia tộc mình đi ra đi vào nơi này, trong lòng lão khó chịu vô cùng.
Tới tận hôm nay, từ trong sơn động mới chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Ba Thanh Nham mừng ra mặt, liền nhận ra người này chính là tên thanh niên đã giết chết Từ Chí Thâm, lão tươi cười chắp tay:
- Chúc mừng Dương tiểu hữu, Dương tiểu hữu khí tức sâu thẳm, xem ra lần bế quan này thu hoạch được không ít, tiểu hữ có tư chất trời phú, chỉ mất một thời gian ngắn mà đã củng cố được tu vi, lão phủ bái phục!
Dương Khai hờ hững liếc lão một cái, biết lời của lão có ý nhắc về viên Thánh Vương đan đó.
Người bình thường củng cố tu vi quả thật không chỉ tốn chút thời gian ngắn như vậy, nhưng nếu uống đan dược thì có thể rút ngắn quá trình. Ba Thanh Nham không nói ra ba chữ “Thánh Vương đan”, nhưng lão nghĩ hắn là Dương Khai biết rõ.
Ai mà ngờ Dương Khai căn bản chẳng để ý tới lão, không nói việc hắn không uống Thánh Vương đan, mà kể cả có uống thì làm sao? Chỉ là một viên đan dược Thánh Vương cấp trung phẩm nhỏ nhoi, chẳng lẽ hắn không mua được?
- Có gì thì nói thẳng đi, niệm từng lão là trưởng lão gia tộc cũ của Vũ Y, cho lão thời gian ba mươi hơi thở, quá thì ta không đợi!
Ba Thanh Nham suýt nữa bị câu nói của Dương Khai làm cho tức chết!
Lão không ngờ Dương Khai đến câu hình thức là mời lão vào ngồi nói chuyện cũng lười nói, không khỏi có cảm giác bị tạt một gáo nước lạnh, mặt lão đỏ bừng, nếu không phải vì sợ đánh không lại Dương Khai, e là lão đã phát tác ngay tại chỗ rồi.
Cũng may mà già sống lâu thành tinh, định lực không tệ, lão cố nén cơn giận, cười gượng gạo:
- Trận chiến kinh thiên động địa nửa tháng trước thực sự đã khiến lão hủ mở rộng tầm mắt. Trước giờ lão hủ chưa bao giờ nghĩ, trên đời này lại có một người chiến lực siêu tuyệt như Dương tiểu hữu. Tư chất của tiểu hữu có lẽ còn không thua kém Ngụy Cổ Xương của Ảnh Nguyệt Điện, Khúc Trường Phong của Chiến Thiên Môn, Phương Thiên Chủng của Lôi Đài Tông...
Dương Khai lạnh lùng nhìn lão, không cắt lời lão, đợi lão nói hết câu mới vô cảm nói:
- Lão còn hai mươi hơi thở.
Ba Thanh Nham nhăn mặt, tên Dương Khai này đúng là cứng đầu, lão đây đã hạ thấp thể diện để tán dương ngươi rồi, chí ít thì ngươi cũng phải tỏ ra khiêm tốn chứ? Cho dù không khiêm tốn thì cũng nên biểu lộ cái gọi là cao ngạo đắc ý của người trẻ tuổi. Lão không dễ gì mà làm trò tâng bốc này, già rồi mà còn phải làm việc này, lão ghê tởm tột độ.
Người ta nói thiếu niên đắc chí sẽ sinh ngang ngược, nhưng giờ xem ra không phải như vậy, hắn quả thực đã ngang ngược tới mức vô biên rồi.
Dường như đã nắm được tính khí của Dương Khai, Ba Thanh Nham đổi lại thần sắc nghiêm túc, lão không phí lời nữa, trực tiếp nói:
- Hải Khắc gia tộc ta có ý muốn gả mấy khuê nữ cho tiểu hữu, không biết tiểu hữu đã thành gia lập thất chưa?
- Không có hứng!
Dương Khai vẫn một mặt lạnh tanh.
- Ấy... Tiểu hữu, là thế này, ngươi đã giết Từ Chí Thâm của Từ gia, cướp đi Bách Nhạc Đồ của lão ấy. Từ gia không thể nào cho qua được. Hải Khắc gia tộc ta nguyện nhận lấy mối họa này vì tiểu hữu, chỉ cần tiểu hữu gia nhập tộc ta là được. Tộc ta bằng lòng đưa tiểu hữu vào làm cung phụng trong tộc, hưởng thụ đãi ngộ của cung phụng!
- Không có hứng!
- Tiểu hữu hãy nghe lão nói hết đã.
Ba Thanh Nham than vãn trong bụng, trộm nghĩ rốt cuộc lão đi ôm việc gì thế này. Trước giờ lão chưa từng gặp ai khó nói chuyện như Dương Khai, bất luận lão ba hoa chích chòe tới đâu, hắn cũng chỉ có ba chữ, “không có hứng”.
- Tiểu hữu, ngươi đắc tội với Từ gia, giết chết Từ Chí Thâm, lần sau Từ gia sẽ không chỉ phái đến một hai người thôi đâu. Vì Bách Nhạc Đồ, chúng có thể dốc toàn quân. Không có Hải Khắc gia tộc ta bảo vệ, ngọn núi nhỏ này của ngươi làm sao kháng cự? Cho dù ngươi không sợ chúng, còn vị cô nương bên cạnh ngươi? Đạo lý thành môn thất hỏa, tai bay vạ gió hẳn là tiểu hữu hiểu chứ? Bây giờ không phải là lúc khoe khoang chí khí nhất thời, nếu muốn bảo toàn cho mình và vị cô nương đó, Hải Khắc gia tộc ta bằng lòng góp chút sức lực nhỏ bé của mình!