Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1117: Huynh sẽ không giết ta diệt khẩu chứ




Dương Viêm lại nói: Tìm mạch khoáng chỉ là một khả năng của Thạch Khổi thôi, còn có một khả năng khác mà bất cứ luyện khí sư nào cũng thèm muốn – nó có thể tôi luyện tinh hoa khoáng vật, chỉ cần có nó hỗ trợ, luyện khí sư chẳng cần phải khổ nhọc tôi luyện khoáng thạch nữa, Thạch Khổi có thể làm được việc này dễ dàng, hơn nữa còn xuất sắc hơn bất cứ luyện khí sư nào.

Luyện đan cần cô đọng dược dịch, luyện khí cần tôi luyện khoáng thạch, đều là quá trình loại bỏ tạp chất trong nguyên liệu, quá trình này đều không thể thiếu trong cả luyện đan và luyện khí.

Tạp chất được loại bỏ càng sạch, đan dược và bí bảo thành phẩm càng tốt, nhiều khi từ phần luyện đan sư và luyện khí sư loại bỏ tạp chất cũng có thể nhìn ra bản lĩnh thật sự của họ.

Về điểm này, Dương Khai và Dương Viêm đều thuộc hàng xuất sắc trong lĩnh vực của mỗi người.

Nhưng Thạch Khổi thì bẩm sinh đã có năng lực loại bỏ tạp chất, tôi luyện khoáng thạch này rồi, hơn nữa khả năng tôi luyện của nó là triệt để nhất, xuất sắc hơn mọi luyện khí sư, thế nên Dương Viêm mới hứng thú với tiểu tử này tới vậy.

Dương Khai không biết là Thạch Khổi còn có một danh xưng khác: Công cụ mạnh nhất của luyện khí sư.

Cả năng lực tìm mạch khoáng hay tôi luyện khoáng thạch của nó đều là những cái luyện khí sư cần nhất.

Không phải là luyện khí sư, nhưng Dương Khai lại sở hữu một Thạch Khổi, điều này thực sự khiến Dương Viêm ghen tị tới đỏ mắt, quả đúng là áo gấm đi đêm, phí cả của trời, nếu con Thạch Khổi này là của nàng thì tốt biết bao.

- Tiếp đi, còn chuyện gì khác nữa không?

Dương Khai tươi cười, càng nhìn tiểu tử đó càng thấy thuận mắt, hắn cũng chẳng ngờ, một trong hai hòn đá mình mang đến từ Thông Huyền đại lục lại sinh ra một thứ nghịch thiên đến thế này.

- Nó là một con rối, nên cũng có thể dùng để chiến đấu.

Dương Viêm thở dài.

- Huynh cũng biết luyện khí sư và luyện đan sư giống nhau, sức chiến đấu không mạnh, Thạch Khổi có thể bổ sung điểm này rất tốt, nó đúng là sinh ra để dành cho luyện khí sư.

Dương Viêm không hứng thú gì với chuyện chiến đấu, nên cũng chẳng nói chi tiết mấy.

Dương Khai nhíu mày nhìn vật nhỏ bé trên tay, không tưởng tượng ra được nó sẽ chiến đấu ra sao. Một con rối nhỏ bằng bàn tay, cho dù có sức chiến đấu thì cũng có hạn thôi, không lẽ dựa vào đào hầm? Nó đào hầm thì đúng là quá đỉnh.

- Dương Khai ca ca...

Dương Viêm đỏ mặt, nũng nịu kêu một tiếng.

Đang suy nghĩ, Dương Khai liền rùng mình một cái, trừng mắt nhìn nàng:

- Nói cho đàng hoàng vào!

Dương Viêm không phải là dạng nữ nhân biết làm nũng, nàng ra vẻ như vậy chỉ phản tác dụng.

- Thạch Khổi này của huynh liệu có thể...

- Không!

Chẳng đợi nàng nói hết, Dương Khai đã cắt ngang lời nàng.

Dương Viêm giận tím người:

- Ta đã nói hết đâu.

- Ta biết cô muốn gì, cô muốn có nó chứ gì?

Dương Khai cười ha hả.

- Không được đâu, giữa ta và nó đã có mối liên hệ rồi, cho dù có tặng cho cô, nó cũng chỉ nghe lệnh ta thôi.

- Huynh thu phục nó rồi?

Dương Viêm trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin:

- Huynh thu phục nó bằng cách nào? Thạch Khổi rất khó thu phục, trừ phi... Trừ phi là huynh nuôi dưỡng nó từ trước khi nó hoàn toàn trưởng thành.

- Trẻ nhỏ dễ dạy!

Dương Khai ngoác miệng cười lớn, đúng là hắn đã nuôi dưỡng nó nhiều năm, cuối cùng còn tốn một giọt Kim Huyết mới khiến giữa Thạch Khổi và hắn nảy sinh một mối liên hệ.

- Tức chết đi được!

Dương Viêm giậm chân hậm hực, vốn nàng còn muốn có Thạch Khổi,nhưng sau khi nghe Dương Khai đã thu phục được nó, mọi ý định đều tan biến.

Bởi vì Thạch Khổi không có trí tuệ, nên một khi nó đã theo một người nào đó, thì không thể bị ai khác cướp mất, trừ phi phá hỏng nó đi.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Viêm, Dương Khai đằng hắng một tiếng, đắc ý nói:

- Có điều tuy nó chỉ nghe lệnh ta, nhưng nếu cô muốn dùng nó để luyện khí, thì ta có thể cho mượn, dù gì thì ta cũng không biết luyện khí.

- Thật không?

Dương Viêm liền cười, vỗ tay nói:

- Tốt quá, có nó thì ta có thể tôi luyện tấm khiên đó lên Hư cấp trung phẩm! Những bí bảo tiếp theo cần luyện cũng sẽ ra lò với chất lượng tốt nhất, Dương Khai ca ca thật tốt, ta theo huynh quả đúng là quá hạnh phúc.

Nàng thỏa mãn vô cùng.

- Nào nào, cho ta xem thử nó tôi luyện khoáng thạch ra sao đi.

Dương Khai nổi cơn tò mò, lúc nãy nghe Dương Viêm nói nhiều rồi, bây giờ muốn nghiệm chứng cũng dễ hiểu.

- Rất đơn giản, huynh nhìn đi.

Dương Viêm lấy ra một khối khoáng thạch Hư cấp từ trong nhẫn không gian, đó là một khối Thiên Thanh thạch to bằng đầu người, do Dương Khai lần trước đến Thiên Vận Thành mua về để nàng luyện bí bảo Hư cấp.

- Tiểu tử mau tới đây, tỷ tỷ có đồ ăn ngon này.

Dương Viêm cầm Thiên Thạch thạch quơ quơ gọi Thạch Khổi.

Thạch Khổi lập tức nhảy ra khỏi tay Dương Khai, lao đến Thiên Thanh thạch.

Dương Khai chỉ nghe được một loạt tiếng răng rắc, trước sau chỉ mới một hơi thở, khối Thiên Thanh thạch to bằng đầu người đã bị Thạch Khổi ăn sạch, bụng của nó lại chẳng thấy dài ra chút nào.

Dương Khai há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên:

- Nhanh vậy sao?

Dương Viêm cũng rất phấn khởi, tuy nàng biết bí mật về Thạch Khổi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu thấy vật sống, đợi sau khi Thạch Khổi ăn hết Thiên Thanh thạch, nàng đặt nó xuống đất.

- Giờ thì sao?

Dương Khai hỏi.

- Chờ một lát.

Thế là hai người dán mắt vào quan sát động tĩnh của Thạch Khổi.

Rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện nước màu trên bề mặt cơ thể Thạch Khổi nhạt đi, hình như có gì đó thẩm thấu ra từ cơ thể nó, bao trùm thân hình bằng đá bóng loáng.

Một lát sau, Thạch Khổi trở nên mờ mịt, không còn sáng nhẵn.

Nó khẽ lay người, lớp đá xám bao quanh người lập tức tróc ra, rơi xuống đất vỡ thành vô số mảnh.

Dương Viêm giải thích:

- Đây là tạp chất bên trong Thiên Thanh thạch, tất cả tinh hoa cũng đã được nó ngưng luyện ra rồi.

Nói xong, nàng hòa nhã nói với Thạch Khổi:

- Mau nhổ thứ đó ra đi.

Thạch Khổi ngơ ngác đứng im.

Dương Viêm biết mệnh lệnh của mình không có tác dụng, chỉ biết nhìn sang Dương Khai.

Dương Khai hiểu ý, liền ra lệnh cho nó.

Ngay sau đó, Thạch Khổi há miệng, thần kỳ thay, một khối khoáng thạch to bằng nắm tay, không chút tạp chất được nó nhổ ra, Dương Khai mắt sáng rực, Dương Viêm cũng đang định giơ tay ra nhặt lên.

Nhưng Thạch Khổi lại phun ra một khối khoáng thạch khác, tiếp theo đó, từng khối khoáng thạch xuất hiện như mưa đá, liên tục không dứt, chúng va vào nhau phát ra tiếng leng keng lạch cạch.

Dương Khai sững sờ, Dương Viêm cũng vậy.

Cảnh tượng trước mắt dường như không giống như họ tưởng tượng.

Sau mười hơi thở, trước mặt hai người xuất hiện một ngọn núi nhỏ chất đầy khoáng thạch, từng khối sáng lóng lánh như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, trong đó chỉ có một khối khá đặc biệt, có màu xanh.

Thạch Khổi đứng một chỗ lảo đảo, hình như có vẻ mệt, ngồi phịch ngay xuống đất.

Nhưng tâm thức Dương Khai và Dương Viêm đã không còn ở chính họ nữa, tất cả đều ngơ ngẩn nhìn đống khoáng thạch như núi trước mặt.

- Dương Viêm, sau khi Thạch Khổi nuốt một khối khoáng thạch, có thể bỗng dưng sinh ra nhiều thế này không?

Dương Khai cũng thấy mình hỏi hơi buồn cười.

- Không thể nào.

Dương Viêm cũng không biết nên giải thích ra sao nữa, nàng vươn tay nhặt khối đá xanh duy nhất giữa đống đó lên, cảm nhân một phen rồi nói:

- Đây là Thiên Thanh Thạch, hẳn là khối mà lúc nãy ta cho nó ăn, tôi luyện rất xuất sắc, không hề có một chút tạp chất.

Dương Khai cũng vội vàng nhặt lên một khối, lặng lẽ quan sát, chốc sau hắn chấn động kêu lên:

- Đây không phải là Thiên Thanh thạch, mà là Không Linh Tinh!

- Không Linh Tinh?

Dương Viêm biến sắc, cũng vội vã nhặt một khối lên, nàng lập tức run rẩy:

- Quả đúng là Không Linh Tinh!

Mới vừa rồi còn kinh ngạc vì biểu hiện của Thạch Khổi, nàng cũng chưa để ý đây là khoáng thạch gì, đến lúc này mới nhận ra.

Hai người liếc nhau, trong lòng cùng lúc nổi sóng lớn.

Khoáng thạch nào là quý nhất trên đời, điều này chưa ai có thể đưa ra câu trả lời, nhưng không thể phủ nhận, Không Linh Tinh chắc chắn là một trong những khoáng vật quý nhất!

Không Linh Tinh cực kỳ khó khai thác, vì nó không có khoáng mạch riêng như những khoáng thạch khác, nó thường có lẫn trong quặng Không Minh thạch, Không Minh thạch giá trị không lớn, tuy có lúc luyện khí cần dùng đến, nhưng chẳng phải khoáng thạch đẳng cấp cao, nhưng Không Linh Tinh sản sinh trong mạch của nó thì lại khác, giá trị cực cao, nhẫn không gian mà các võ giả đeo, vật liệu phủ trên các trận pháp không gian đều là Không Linh Tinh.

Thông thường trong cả một quặng Không Minh thạch, có thể tìm thấy một lượng Không Linh Tinh bằng cái chậu rửa mặt đã là nhiều rồi, rất có khả năng căn bản chẳng có Không Linh Tinh. Muốn tìm Không Linh Tinh cần đến may mắn, nếu may thì tìm được một ít, không thì chẳng có gì cả.

Vì nhu cầu quá lớn, sản lượng quá ít, nên giá của Không Linh Tinh chỉ tăng chứ không giảm.

Mà giờ đây, một ngọn núi Không Linh Tinh lại bày ngay trước mắt Dương Khai và Dương Viêm, khối nào khối nấy cũng bằng nắm tay, ít nhất phải ba đến bốn trăm khối.

Một vốn của cải kinh thiên như vậy đừng nói là Dương Viêm, mà cả Dương Viêm cũng thất sắc, một khối Không Linh Tinh đó có thể đổi lấy tối thiểu năm vạn viên thánh tinh thượng phẩm, giá trị không thấp hơn một bí bảo Hư cấp.

Không lý nào Thạch Khổi ăn một khối Thiên Thanh thạch lại làm ra được nhiều Không Linh Tinh thế này, chỉ có một cách giải thích là nó đã dự trữ sẵn trong bụng mình từ trước.

- Dương Khai...

Dương Viêm phát hiện giọng mình có hơi run.

- Thứ này trước đó có đi qua mạch khoáng nào không?

Dương Khai lắc đầu:

- Mấy ngày nay ta mới bồi dưỡng cho nó được, trước đây nó luôn ở tròn hòn đá, có điều thời gian gần đây thì nó rất hay chạy dưới lòng đất!

Dương Viêm không kìm được nuốt nước miếng một cái, yếu ớt hỏi:

- Ý huynh là...

Dương Khai hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt khẳng định trả lời nàng.

Dương Viêm che miệng lại, nàng sợ mình không cẩn thận lại hét toáng lên. Mấy trăm khối Không Linh Tinh bằng nắm tay đã khiến nàng chấn động lắm rồi, giờ lại biết được thêm một tin động trời thế này.

Nàng bỗng ứa nước mắt nhìn Dương Khai:

- Dương Khai, huynh sẽ không giết ta diệt khẩu đấy chứ?