Vũ Luyện Điên Phong

Chương 111: Cuộc chiến riêng lẻ




Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa, trời sẽ sáng.

Dương Khai và Hạ Ngưng Thường bước ra khỏi khe núi, đuổi theo hướng âm khí đang lưu động trong thung lũng.

Hiện tại phương hướng của âm khí rất dễ nhận ra, vì Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đang hấp thu linh khí trong thung lũng, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nên âm khí trong toàn thung lũng này đều đang hội tụ về một phía.

Hiện tượng kỳ lạ này chỉ có người quen ở trong thung lũng lâu mới phát giác được.

Dương Khai ước đoán hai tên Huyết Chiến Bang đó chắc chắn sẽ đi thăm dò, đến lúc đó ắt sẽ chạm trán chúng.

Đánh chết mấy tên Khí Động cảnh và Li Hợp cảnh, chiến ý sôi sục trong người Dương Khai vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, vì vẫn còn một tên Chân Nguyên cảnh đang ở đây, Bất Khuất Chi Ngao của Dương Khai vẫn luôn phát huy tác dụng, tinh thần và cơ thể đều đang căng thẳng.

Chỉ không biết tên Chân Nguyên cảnh này hiện tại còn lại bao nhiêu công lực.

Thời gian một nén nhang sau, hai người cũng dần tiến gần đến ngọn nguồn âm khí hội tụ, ở đó, có một cụm ánh sáng đang lơ lửng giữa không trung, âm khí len lỏi vào trong rồi biến mất như bị nuốt chửng.

Đây đúng là Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mà Dương Khai đã nhìn thấy.

Tuy nhiên nếu so với trước đó, thì hiện giờ trông nó khác hẳn.

Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ trước đó chỉ là một cụm ánh sáng thôi, không có hình dạng đặc biệt. Còn bây giờ trông nó như một nụ hoa sắp nở, mỗi một cánh hoa đều rất rõ ràng.

Hai người ẩn giấu thân hình, đứng cách Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ khoảng năm mươi trượng.

Hạ Ngưng Thường khẽ giọng nói:

- Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ ở ngay trong nụ hoa đó, hoa nở mới hiện thân, đến lúc đó mới lấy được. Cửu Âm Bát Tỏa Trận ta bày ra vốn để đối phó nó, nhưng lại bị bọn người kia ép phải khởi động trước. Bọn chúng chưa chết hết, thì tám luồng Âm Khí Liên Tỏa sẽ không trở lại được. Lần này chỉ còn nhờ vào thủ pháp của sư đệ thôi, Chân Dương Quyết của đệ là khắc tinh của nó. Ta không có trận pháp, không thể giúp được đệ rồi.

- Không phải nó sẽ lẩn trốn sao?

Dương Khai nhíu mày.

- Phải, vậy nên... Hy vọng không nhiều lắm.

Hạ Ngưng Thường lại có ý bàn lui.

- Vậy nếu giết hết bọn chúng thì tỷ có thể tái sử dụng trận pháp?

Dương Khai nheo mắt.

- Tuy là nói thế, nhưng nếu chúng không đến đây thì sao?

- Chúng đến rồi đấy.

Ánh mắt Dương Khai lạnh băng, đột nhiên quay lại về một phía.

Tiếng cười của Văn Phi Trần vang lên:

- Ha ha, tiểu tử thông minh đấy!

Hạ Ngưng Thường giật mình quay lại, thì thấy cả Văn Phi Trần và Long Huy, ánh mắt bọn chúng như tóe lửa, ghim chặt Hạ Ngưng Thường.

Chẳng qua chỉ là một tên thèm muốn Thiên cấp bí bảo trong tay nàng, còn một tên thì thèm muốn vẻ đẹp của nàng.

Dương Khai vẫn bình tĩnh, kề vai bên Hạ Ngưng Thường.

Văn Phi Trần ung dung bước đến chỗ cách hai người hai mươi trượng, miệng nở nụ cười:

- Các ngươi vẫn còn sống, xem ra lũ phế vật đó chẳng làm được chuyện gì hết.

Văn Phi Trần vẫn luôn cố gắng hóa giải Âm Khí Tỏa Liên trong cơ thể, nhưng làm thế nào cũng không hóa giải được, thủ hạ phái đi thì không một tên trở về bẩm báo tình hình, hắn và Long Huy đợi đến nóng ruột, bỗng chiên cảm thấy âm khí trong thung lũng thay đổi, bèn men theo dấu vết đi đến đây.

Vừa đến nơi, đã nhìn thấy Dương Khai và Hạ Ngưng Thường. Văn Phi Trần và Long Huy đều vui không thể tả, chúng không hề ẩn mình mà xông thẳng đến.

Sự tình đã đến nước này, Văn Phi Trần tự khắc sẽ không nương tay với họ nữa, hắn huýt dài một tiếng, muốn triệu hồi đám thuộc hạ về.

Nào ngờ tiếng huýt gió vừa dứt, hắn phát hiện gã thiếu niên đối diện đang nhìn hắn đầy mỉa mai, không hề sợ sệt.

Văn Phi Trần có phần không hiểu tại sao đối phương lại tự tin đến thế.

Dương Khai bước lên một bước, lạnh mặt nói:

- Ngươi có hét vỡ cổ họng cũng không có ai đến giúp ngươi đâu!

Văn Phi Trần thất sắc: -

- Bọn chúng làm sao rồi?

- Chúng chết hết rồi! Người chết thì dĩ nhiên không đến giúp ngươi được rồi.

Dương Khai bật cười ha hả.

Sắc mặt Văn Phi Trần trầm xuống, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Ngưng Thường.

Hắn nghĩ, có thể đánh chết mấy cao thủ Li Hợp cảnh, chỉ có Hạ Ngưng Thường thôi, chỉ một tên Dương Khai nhãi nhép thì làm gì có bản lĩnh đó.

Thất sách, thất sách rồi, hắn làm sao mà ngờ nữ tử này vẫn còn sức hạ thủ. Vài canh giờ trước, hắn đánh nàng một chưởng, rõ ràng đã cảm giác được nàng ta hoàn toàn mất hết sức phản kháng rồi, sao có thể hồi phục nhanh như thế?

- Cho dù bọn chúng chết cả rồi, các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay ta!

Văn Phi Trần hừ lên một tiếng, hiển nhiên không hề để tâm đến cái chết của những tên đó.

Dương Khai sải lên trước một bước, Chân Dương nguyên khí khởi động, máu trào cuồn cuộn, chiến ý vô tận, đang định hạ thủ với Văn Phi Trần thì từ phía sau, một cái bóng lướt qua, bay thẳng đến chỗ Văn Phi Trần.

Hạ Ngưng Thường đã động thủ trước rồi, hơn nữa lại là một chiêu đánh úp lên cả Văn Phi Trần và Long Huy.

Nàng hiển nhiên là vì lo cho vết thương của Dương Khai, mới muốn một chọi hai như vậy.

Thân ảnh nàng chớp lên, mười luồng khí lạnh bay ra, bảy hướng về Văn Phi Trần, ba hướng về Long Huy, nhanh như chớp giật, thanh thế kinh người.

Văn Phi Trần cười to: -

- Tiểu cô nương sát khí không nhẹ, như thế không hay đâu!

Vừa nói vừa tung ra hai chưởng, nhẹ nhàng hóa giải đòn của Hạ Nghi Thường, miệng nói:

- Long thiếu gia, tên tiểu tử đó giao cho cậu đó, để tôi đối phó với tiểu nha đầu này!

- Được!

Long Huy gật đầu, không quên dặn dò:

- Chớ đả thương mặt nàng đấy.

- Vãn mỗ biết rồi! Văn Phi Trần cười đầy ẩn ý, lập tức xông pha cùng Hạ Ngưng Thường.

Hạ Ngưng Thường tuy đã hồi phục được bốn phần công lực, nhưng trước đó đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ có thể phát huy công lực ở mức Khí Động cảnh lục, thất tầng.

Văn Phi Trần cũng không khá hơn, chỉ có thể phát huy công lực Khí Động cảnh lưỡng, tam tầng.

Nhưng dù sao cảnh giới thật sự của cả hai cũng không tương đương, Hạ Ngưng Thường là Li Hợp cảnh đỉnh phong, nội thể là nguyên khí, Văn Phi Trần lại là Chân Nguyên cảnh, nội thể là chân nguyên!

Chân nguyên và nguyên khí, có khác biệt về bản chất. Chân nguyên có thể phát huy lực sát thương mạnh hơn nguyên khí.

Cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của Văn Phi Trần phong phú hơn Hạ Ngưng Thường, trận giao tranh này, Hạ Ngưng Thường cảm giác ứng phó có phần khó nhọc, tuy sẽ không thất bại nhanh chóng, nhưng muốn dựa vào công lực bản thân để đánh bại Văn Phi Trường là không thể, cùng lắm thì chỉ đánh tay ngang thôi.

Cả hai đều là cao thủ, giao thủ cũng vô cùng kịch liệt, chỉ trong một cái xê dịch đã sải ra hơn trăm trượng.

Dương Khai không chú ý trận đấu của Hạ Ngưng Thường được, vì hắn cũng có đối thủ của mình.

Quăng một cái nhìn về tên Long Huy đang đứng cách mình hơn mười mấy trượng, Dương Khai khẽ cười:

- Long thiếu gia đúng không?

Long Huy lạnh lùng đáp:

- Muốn xin tha hả? Muộn rồi!

- Ta có vài câu muốn hỏi ngươi.

Long Huy buông ánh nhìn ngu lộng cho Dương Khai, dửng dưng đáp:

- Nếu đây là nguyện vọng trước khi chết của ngươi, thì ta có thể giúp!