Nhìn Dương Viêm nằm trong thạch thất của mình, ngủ say chỏng vó không có chút hình tượng nào, Dương Khai chỉ đành lắc đầu.
Một tháng luyện khí, hình như khiến nàng cực kỳ mệt mỏi, nàng nằm đó hít thở sâu, cả người dang ra thành hình chữ “đại”, cũng không cần biết có cám dỗ Dương Khai hay không, đôi núi cao ngất kiêu ngạo và thân hình lả lướt ấy thực là khiến người ta nhức mắt.
Động tĩnh khi trở về của Dương Khai không làm nàng thức giấc.
Quay người ra khỏi sơn động, bắt mấy con thú hoang mang về, đốt một đống lửa bên ngoài sơn động, đặt lên trên lửa nướng. Thể lực và tinh thần Dương Viêm tiêu hao rất nghiêm trọng, ăn chút đồ sẽ rất ích đối với việc hồi phục của nàng.
Mới nướng được một nửa, Dương Viêm đã hít hít mũi chạy ra, cười hi hi ngồi xuống một bên ôm gối, mắt cứ nhìn chằm chằm vào con thỏ vàng suộm đang nướng kia, chờ được ăn.
- Nghỉ ngơi đã rồi hả?
Dương Khai nhìn nàng ta một cái.
- Cũng được, vẫn còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới khỏe.
Dương Viêm thuận miệng đáp rồi lại hồn nhiên kêu lên:
- Mau lật nó đi, nướng cháy cả rồi. Trời ạ, đần quá, để ta!
Nói rồi cứ thế cướp lấy đồ từ tay Dương Khai.
Dương Khai cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngồi nhàn rỗi một bên, hồ nghi nhìn nàng nói:
- Một luyện khí sư Hư cấp như ngươi, sao lại thê thảm đến nông nỗi này?
Đây là điểm mà hắn không thể hiểu được, Dương Viêm có bản lĩnh, chỉ cần nàng thể hiện bản lĩnh của mình ra là có thể sống một cuộc sống hơn người. Bất kỳ thế lực nào trên U Ám Tinh đều sẽ tiếp nhận và hậu đãi nàng, hơn nữa còn tranh nhau vỡ đầu chảy máu để tranh giành.
Dương Viêm bĩu môi:
- Ngươi thì hiểu cái gì. Ngươi nghĩ là ta nên đầu quân cho đám thế lực lớn đó đúng không?
Dương Khai gật gật đầu.
- Ta thèm vào nương nhờ bọn chúng.
Dương Viêm hừ hừ.
- Bọn chúng đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ta sẽ không luyện khí cho chúng đâu.
Nàng vừa nói vậy Dương Khai liền hiểu ngay.
Không có sự ủng hộ của thế lực lớn thì một nữ nhân như Dương Viêm không cách nào phát huy được năng lực thật sự của mình. Bởi vì nàng không tìm được nguyên liệu cấp cao để luyện khí, vào nơi như Luyện Khí các cũng sẽ bị người ta nghi ngờ về năng lực của nàng, khiến những thứ mà nàng luyện chế cũng đều là những thứ bí bảo đẳng cấp thấp.
Cho dù nàng có luôn miệng nói mình là luyện khí sư Hư cấp thì cũng không ai dám đem nguyên liệu Hư cấp ra để nghiệm chứng năng lực của nàng.
Dưới vòng tuần hoàn ác tính, nàng không thảm thì ai thảm.
Kể cả Dương Khai cũng không dễ tin, nên đã cố ý lấy ra một vài nguyên liệu mà mình không dùng đến đưa cho nàng.
- Ngươi có thù với bọn họ?
Dương Khai hỏi.
- Chỉ là không thích thôi, cũng không có thù. Ta nghe nói bất kể là ở trong thế lực nào đều vướng mắc quyền lợi, tranh chấp lợi ích. Ta chỉ muốn yên tĩnh luyện khí, không muốn bị cuốn vào những chuyện phiền toái ấy.
Những lời này thật ra cũng đúng, càng là luyện khí sư giỏi thì càng được xem trọng và lôi kéo. Hơn nữa trong nội bộ mỗi thế lực đều không phải bền chắc như thép. Nội bộ tiểu gia tộc như Hải Khắc gia tộc còn không ngừng chia rẽ chứ đừng nói đến quái vật to lớn như Ảnh Nguyệt Điện.
Dương Viêm một khi đã vào trong đó, phỏng chừng sẽ bị đám người đó làm phiền chết.
Mùi thịt tỏa ra ngập tràn. Dương Viêm hài lòng nhìn thịt nướng trên tay, xé một cái đùi thỏ đưa cho Dương Khai. Dương Khai chậm rãi lắc đầu, lúc này Dương Viêm mới khách khí đưa vào miệng mình, ăn một cách thỏa mãn.
- Ta bán số bí bảo mà ngươi đã luyện chế đi rồi.
Dương Khai thuận miệng nói một câu.
- Ồ đó là đồ của ngươi, xử lý sao là tùy ngươi.
- Tổng cộng bán được hai vạn thánh tinh thượng phẩm!
- Giá cả coi như công bằng, không thiệt.
Dương Viêm gật đầu không chút để tâm.
- Ngươi có bao nhiêu thánh tinh?
Dương Khai lại hỏi.
- Để làm gì?
Dương Viêm lập tức cảnh giác, len lút bưng kín nhẫn không gian của mình, vẻ mặt như sợ Dương Khai có ý đồ với thánh tinh của nàng, nghĩ rồi cảm thấy không có khả năng lắm mới ngập ngừng đáp:
- Hơn hai nghìn viên... thánh tinh hạ phẩm.
- Nghèo thế!
Dương Khai không còn gì để nói, lắc đầu than thở rồi lấy ra một ít thánh tinh thượng phẩm và vài lọ đan dược dùng để hồi phục từ trong nhẫn không gian đưa qua.
- Luyện khí tiêu hao rất nhiều, chỗ này cho ngươi.
Dương Viêm xoa xoa tay, cũng không khách khí với Dương Khai, nhận lấy số thánh tinh đó rồi nhét vào nhẫn không gian của mình, lại còn mở lọ đan dược ra hít hà, không khỏi biến sắc:
- Đan dược Thánh Vương cấp?
Nàng dường như không nghĩ là Dương Khai lại hào phóng đến vậy. Giá một lọ đan dược Thánh Vương cấp cũng không phải vừa. Mấy lọ này thấp cũng phải đến một nửa bí bảo mà nàng luyện chế.
- Ngươi có vẻ rât giàu có.
Dương Viêm nhìn Dương Khai một cách kỳ quái. Nguyên liệu yêu thú bậc bảy bậc tám lấy ra vô số, đan dược thánh Vương cấp cũng tiện tay tặng cho mấy lọ, còn có cả Tinh Toa Thánh Vương cấp thượng phẩm, Hư cấp bí bảo Thất Thái Kỳ.
Dương Viêm rất khó có thể tưởng tượng một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh lại có thể có nhiều đồ tốt đến vậy.
Mình so với hắn quả thực là một trời một vực. Hắn có được những thứ này từ đâu? Trông bộ dạng hắn cũng không giống với người có gia cảnh tốt mà.
- Không cần tiết kiện đan dược, dùng hết rồi thì lại tìm ta lấy, ta có rất nhiều.
Dương Khai dặn một câu. Hắn cũng có chút hiểu tính cách của Dương Viêm, là kiểu người tiết kiệm, coi vật chất như sinh mệnh. Hắn thật sự sợ nữ nhân này không dùng đan dược phục hồi năng lượng tiêu hao của bản thân.
- Ngươi đúng là người tốt.
Dương Viêm quá cảm động.
Nói xong lại cầm miếng thịt nước lên gặm, miệng dính đầy mỡ.
Vài ngày sau, Dương Viêm hồi phục hoàn toàn, lại một bắt đầu luyện khí. Lần này, Dương Khai để nàng trực tiếp luyện trong thạch thất của mình. Trong thạch thất đã bố trí Tụ Linh Thất Thái Kỳ, có trợ giúp rất lớn đối với việc hồi phục của nàng. Như vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian luyện khí, nâng cao hiệu suất của nàng.
Luồng sức mạnh thuộc tính Dương cực nóng liên tục bùng phát. Dao động năng lượng này khiến Dương Khai cảm thấy rất thoải mái.
Dương Viêm luyện khí, hắn cũng không nhàn rỗi, đến chỗ Dương Viêm ở bế quan tu luyện tích lũy thánh nguyên.
Kể từ khi đột phá Nhập Thánh tam tầng cảnh đến giờ, ít nhất đã qua bốn năm năm. Mặc dù mấy năm nay Dương Khai đa số thời gian đều bị phong ấn trong tinh thạch huyết sắc, không nhận thức được thời gian, nhưng cùng với sự ra đời của trăm giọt Ma Thần Kim Huyết, Dương Khai đã rõ ràng cảm nhận được công lực của mình lại được nâng lên.
Trong lúc bản thân không hề hay biết thì cảnh giới đã nâng lên một mức rất cao rồi.
Hắn mơ hồ cảm thấy, Thánh Vương Cảnh có thể chạm tay đến, cảm ngộ về thiên đạo võ đạo hắn không thiếu, cái thiếu chẳng qua chỉ là tích lũy về lượng. Chỉ cần thánh nguyên trong cơ thể tích đến một mức độ nhất định là có thể đột phá thuận lợi.
Trong lúc tích góp từng chút một thánh nguyên, hắn cũng nghiên cứu diệu dụng của kim huyết đó.
Lần trước dùng một giọt kim huyết, hóa thành trường mâu kim sắc, giải nguy cho đám người Vũ Y. Điểm này khiến Dương Khai nhận thức được uy lực mạnh mẽ của giọt kim huyết này.
Hắn rất muốn biết ngoài dùng để chiến đấu thì kim huyết của mình còn có tác dụng gì khác.
Hồi tưởng kỹ lại tình cảnh lúc đó và cảm giác của bản thân, thần sắc dương Khai bỗng động, đột nhiên tuôn ra một ý nghĩ mới lạ. Hắn dứt khoát bấm tay nặn ra một giọt kim huyết.
Kim huyết len vào hư không, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa. Lúc tái xuất hiện thì đã ở xa ngoài ngàn dặm.
Cảm giác kỳ diệu như lúc đó nảy sinh. Dương Khai đang ở trong sơn động của Long Huyệt sơn nhưng đôi mắt lại có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật ngoài vạn dặm. Giọt kim huyết đó dường như có mối liên hệ mật thiết không thể tách rời với hắn, ý thức có thể chuyển đổi tùy ý giữa xác thịt và kim huyết. Thông qua kim huyết có thể dễ dàng thấy được cảnh tượng của cả một vùng nơi đó.
Hắn lập tức lâm vào một trạng thái kỳ ảo, thể xác và tâm hồn cùng quan sát xung quanh theo chuyển động của kim huyết.
Hắn nhìn thấy từng tòa thành trì từ phía dưới vụt qua, từng quả núi lớn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Kim huyết chuyển động nhanh chóng đến kỳ lạ, còn nhanh hơn Tinh Toa đến mấy trăm lần, hơn nữa còn bao hàm những lĩnh ngộ của Dương Khai về bí ẩn không gian, kim huyết có thể đột phá khỏi sự trói buộc của không gian, tốc độ còn khủng khiếp hơn cả thần niệm.
Lực khí huyết khổng lồ từ trong kim huyết tản ra. Những nơi mà nó tràn qua khiến cho bao nhiêu cường nhân trên U Ám Tinh đều phải kinh động.
Vô số ánh mắt của các cường nhân đều nhìn theo phía đuôi nơi kim huyết đi qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không biết rốt cuộc là ai đã tản phát ra khí tức sinh mệnh mãnh liệt đến vậy, cũng không biết công lực của kẻ đó mạnh đến mức độ nào mà tốc độ khuếch tán của thần niệm còn nhanh hơn so với bọn họ. Chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa, căn bản không thể dò xét.
Rất nhiều trưởng bối của các thế lực đều dồn ập hội tụ lại một chỗ, bàn bạc xem có khả năng có kẻ thù tìm tới cửa không.
Cũng có người không tin tà môn dị giáo, đuổi theo ánh kim quang chợt lóe sáng rồi vụt đi kia, muốn đuổi đến gần trước để xem cho rõ.
Dương Khai căn bản không biết rằng hành động trong vô thức của mình đã khiến cho lòng người cả U Ám Tinh bàng hoàng. Hắn chỉ đắm chìm trong sự kỳ diệu của kim huyết đó rất lâu, không cách nào thoát khỏi.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, kim huyết đó đã đi một vòng quanh U Ám Tinh rồi từ ngược hướng bay về.
Mà lực khí huyết trong kim huyết lại không yếu đi bao nhiêu, dường như chuyến đi đặc biệt lần này đối với hắn mà nói không hề có áp lực.
Dương Khai khẽ động sắc, tâm thần hắn theo kim huyết cũng đã du ngoạn khắp U Ám Tinh, biết rõ sự to lớn của ngôi sao tu luyện này. Nếu như dùng Tinh Toa phi hành thì ít nhất cũng cần thời gian bốn tháng mới có thể bay được một vòng quanh nó.
Nhưng thời gian kim huyết tiêu tốn chỉ ba ngày ngắn ngủi, dễ thấy tốc độ kinh khủng của nó.
Cực hạn của nó là đâu? Khoảng cách xa nhất của mối liên hệ giữa mình và nó là bao xa?
Dương Khai cảm thấy nhất định phải làm rõ, tâm thần vừa động, kim huyết vừa bay trở về lại bay thẳng lên, nhanh chóng vút lên tầng mây, xuyên qua trong Tinh Không, hướng đến Tinh Vực vô biên!
Tâm thần của Dương Khai trầm ngâm trong giọt kim huyết, hắn liền thấy một vì sao rồi lại một vì sao khác tử khí trầm trầm, nhìn thấy từng tảng từng tảng thiên thạch lớn. Trên những tảng thiên thạch ấy còn có Hắc Nham thú qua lại.
Đây là một trải nghiệm tương đối kỳ lạ, tâm thần ngao du Tinh Không, có lẽ kể cả là cường nhân Hư Vương Cảnh cũng không làm được điều này.
Kim huyết quả nhiên thần kỳ.
Lâm vào trạng thái kỳ ảo này, tốc độ cơ thể hấp thụ linh khí dường như cũng đột nhiên nhanh hơn, tích góp thánh nguyên của mình với một tốc độ mãnh liệt hơn trước, hiệu quả tu luyện cực kỳ phi thường.
Hắn cũng không buông lỏng cảnh giác tứ phía. Hiện giờ trên Long Huyệt Sơn chỉ có hai người là hắn và Dương Viêm. Dương Viêm đang chuyên tâm luyện khí, hắn tất không thể lơ là, bằng không có người muốn gây bất lợi cho hắn cũng không cách nào phòng bị.
Vẫn may là tâm thần có thể tùy ý chuyển biến giữa thân thể và kim huyết, giống như một linh hồn có hai phần thân thể. Dương Khai luôn chú ý động tĩnh của kim huyết, nhưng cũng rất nhàn nhã.
Một lúc sau, hắn cũng dần dần mất đi cơn hào hứng. Mặc dù phi hành trong không gian rất lâu rồi nhưng lực khí huyết chứa trong kim huyết hình như chỉ yếu đi một chút. Dương Khai phỏng chừng nó có thể chống đỡ trong thời gian vài năm mới biến mất.