Dương Khai dọn dẹp sơ trong sơn động một chút rồi kiếm một vị trí khá ổn, coi như phòng ngủ.
Rồi hắn rời khỏi sơn động, đảo một vòng trong Long Huyệt sơn rộng nghìn dặm, trong đầu hồi tưởng lại những đại trận dùng để hội tụ thiên địa linh khí.
Loại trận pháp này hắn từng tiếp xúc rất nhiều, trước kia ở Thiên Tiêu Tông, Cửu Thiên Thánh Địa của Thông Huyền đại lục, ở chỗ của Quỷ Tổ trên đại lục lơ lửng, ở địa bàn của Tông Ngạo trên Vũ Bộc Tinh cách đây mấy năm cũng đều gặp qua trận pháp như vậy.
Nếu quyết định nán lại đây, tất phải cho bản thân một môi trường tu luyện thoải mái chút mới được.
Dương Khai nghiên cứu không nhiều về trận pháp, cái hắn hiểu nhiều nhất là linh trận dùng luyện đan, nhưng trận pháp thì nhiều vô số kể, phải tích lũy dần qua năm tháng, hắn cũng biết nên bố trí một trận pháp tụ linh khí như thế nào.
Việc này cần địa lợi phối hợp, cộng thêm chút nguyên liệu, thông qua nhiều cách bố trí là có thể hình thành nên một trận pháp đường hoàng.
Long Huyệt sơn tuy diện tích không lớn, nhưng Dương Khai phát hiện điều kiện tự nhiên nơi đây rất tốt, ở gần sơn động mà Vũ Y tìm cho hắn có mấy ngọn núi, mấy ngọn núi này bao quanh bốn phía, nếu lấy chúng làm căn cơ, có thể tiến hành bố trí ra trò.
Hắn vừa đi giữa vùng núi, vừa không ngừng hồi tưởng lúc mình còn là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, đại trưởng lão Từ Hối từng nói với hắn một vài chuyện, trong đó có Thánh địa Cửu phong, bí ẩn trận pháp.
Rất nhanh, hắn liền làm một vài phép so sánh.
Hắn chưa về sơn động, mà đi thẳng đến Thiên Vận Thành cách đó năm mươi dặm.
Thiên Vận Thành được xem là thế lực của Ảnh Nguyệt Điện, Hải Khắc gia tộc cho dù ở gần, cũng không được hưởng quyền khống chế đối với Thiên Vận Thành, vì cả tòa thành trì này rất giàu có, một tiểu gia tộc ngoại vi không thể nào bá chiếm được.
Hải Khắc gia tộc chỉ kinh doanh vài nơi trong thành, kiếm ít vật tư tu luyện từ các võ giả vãng lai thôi.
Vào Thiên Vận Thành, Dương Khai phát hiện nơi này cực đông người, cửa tiệm nhiều vô số, luận về mức độ phồn hoa thì không hề kém Vũ Bộc Tinh hoặc Thủy Nguyệt Tinh, thậm chí còn hơn hẳn.
Chủ các cửa tiệm đa phần là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, cũng có người của thế lực phụ thuộc Ảnh Nguyệt Điện, họ tứ hải phùng nguyên, tiền tài như nước, kiếm được đầy chậu đầy bát, mỗi một cửa tiệm đều là một cây rụng tiền.
Ở cổng thành không có thủ vệ thu tinh thạch, Ảnh Nguyệt Điện cho phép bất cứ ai tự do ra vào tòa thành này.
Dương Khai đi tới, hứng thú tràn trề, bước đi không nhanh không chậm, dạo qua từng cửa tiệm.
Rất nhanh, hắn ngạc nhiên phát hiện, ở tòa thành này, thậm chí có thể nói là ở U Ám Tinh này, giá trị của thánh tinh cao hơn rất nhiều so với những ngôi sao tu luyện khác.
Ví dụ một bình Ôn Nguyên đan dùng để tu luyện, ở nơi khác có giá ba trăm viên thánh tinh hạ phẩm, nhưng ở đây chỉ cần hai trăm viên là đủ.
Những thứ có giá năm trăm viên thánh tinh hạ phẩm thì cũng chỉ cần khoảng bốn trăm viên.
Sự ngăn cách với thế giới bên ngoài khiến U Ám Tinh có cho riêng mình phương thức tính toán giá trị riêng. Thánh tinh khan hiếm khiến giá trị của nó càng lớn hơn, một lượng ít thánh tinh đã có thể mua được rất nhiều thứ.
Dương Khai rất phấn khởi.
Vì trong không gian Hắc Thư của hắn, có đến hơn bốn vạn bảy nghìn viên thánh tinh thượng phẩm, tỷ lệ chuyển đổi giữa các thánh tinh khác đẳng cấp là một trên năm, nói cách khác, một viên thánh tinh thượng phẩm có thể đổi lấy năm viên thánh tinh trung phẩm, một viên thánh tinh trung phẩm có thể đổi được năm viên thánh tinh hạ phẩm.
Tính như thế thì hắn có đến hơn một triệu viên thánh tinh hạ phẩm, muốn mua gì cũng được.
Hắn chỉ mua một ít khoáng thạch và nguyên liệu cần dùng đến.
Sau đó liền phấn khởi đi tới một nơi gọi là Luyện Khí Các.
Bất cứ một tòa thành nào cũng đều có nơi chuyên luyện khí này, về điểm này thì bất kể là ở Thông Huyền đại lục hay trong Tinh Vực, chỉ cần là thành trì có đông đúc võ giả, thì nơi như vậy tất sẽ tồn tại.
Vì không phải võ giả nào cũng biết luyện khí, lúc họ cần thì thường đi tìm những luyện khí sư tài nghệ tinh thông xin giúp đỡ, có như vậy, những luyện khí sư đó không những có cơ hội luyện tay nghề, mà cũng có thể lấy được món thù lao không nhỏ.
Luyện Khí Các của Thiên Vận Thành cũng được xem như thuộc về Ảnh Nguyệt Điện. mấy chục vị luyện khí sư trấn thủ trong đó đa phần là người của Ảnh Nguyệt Điện, cũng có một số người mướn về. Những người được mướn về này sau khi nhận thù lao, sẽ chia lợi nhuận với Ảnh Nguyệt Điện, tuy thù lao có được bị Ảnh Nguyệt Điện lấy đi rất nhiều, nhưng những người này đều khá tự do, có thể đi bất cứ lúc nào, không bị Ảnh Nguyệt Điện quản hạt.
Lúc Dương Khai đến đây, bỗng chốc đã bị kinh ngạc vì cảnh tượng náo nhiệt ở trong.
Có ít nhất gần hai trăm võ giả công lực cao thấp khác nhau đang xếp hàng chờ đợi, chờ các luyện khí sư của Luyện Khí Các giúp mình luyện chế bí bảo.
Dương Khai vừa mới xuất hiện, đã có từng ánh mắt không lạnh thì nóng đổ dồn về phía hắn, có người thậm chí còn khá cảnh giác, như thể sợ hắn sẽ chen ngang.
Cảnh tượng này không khỏi khiến hắn nhớ lại biển người bên ngoài Cửu phong hồi Cửu Thiên Thánh Địa giúp mọi người luyện đan. Lúc đó, rất nhiều người cam nguyện chờ một hai tháng, thạm chí là lâu hơn ngoài Cửu phong, cũng muốn thỉnh cầu luyện đan sư trong Thánh địa giúp luyện đan.
Giờ khắc này, tình cảnh này, Dương Khai không khỏi cảm nhận được tâm trạng bất lực sốt ruột của những người đó.
Chắc mình cũng phải đợi lâu rồi nhỉ?
Hắn không khỏi nhíu mày.
Một người dáng vẻ như tạp vụ đi đến bên cạnh, tuổi không nhỏ, công lực lại không cao, xem ra đã từ bỏ việc tu luyện, chỉ là làm chút việc vặt ở đây kiếm chút tiền, duy trì kế sinh nhai.
Y nhiệt tình đưa cho một tờ giấy, cười bảo:
- Tự xem, tự chọn, có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Dương Khai hồ nghi nhận lấy, xem được một lúc, liền phát hiện trên tờ giấy này viết tên cùng năng lượng, tiêu chuẩn thu ví của mấy chục vị luyện khí sư của Luyện Khí Các, phía sau còn có một con số.
Dương Khai hỏi mới biết, con số đó biểu thị cho số võ giả đang đợi vị luyện khí sư đó ra tay luyện chế bí bảo.
Hắn nhìn lướt qua, nhận ra người lợi hại nhất, đã có ba mươi võ giả đang chờ rồi, và năng lực lớn nhất của người này là có thể luyện chế bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm!
Thảo nào nhiều người cầu y đến vậy, luyện khí sư cũng như luyện đan sư, đều có chế độ cấp bậc của riêng mình, đẳng cấp càng cao, thì càng luyện được bí bảo hoặc đan dược cao cấp.
Các võ giả tìm kiếm nguyên liệu không dễ dàng, muốn góp nhặt nguyên liệu của một món bí bảo khó khăn hơn một viên đan dược, thế nên lúc chọn lựa luyện khí sư, luôn phải cẩn trọng, thà chọn người lấy đắt, chứ không chọn người kém cỏi.
Luyện khí sư có thể luyện chế bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm này thu phí không ít, nhưng đẳng cấp của y rành rành ra đó, tất sẽ thu hút đám võ giả kia.
Ánh mắt Dương Khai đảo qua một lượt tên của mấy luyện khí sư này, nhanh chóng dừng lại ở tên của một luyện khí sư – Dương Viêm, cau mày nhìn kỹ một hồi rồi mới vẫy tay gọi người tạp vụ kia.
- Quý khách đã chọn được vị luyện khí sư nào sẽ phụ trách luyện chế bí bảo cho mình rồi?
Y cười chạy lại.
- Thông tin trên này có đúng không đó.
Dương Khai hỏi.
Y vẫn cười hì hì:
- Quý khách quá lo rồi, Luyện Khí Các bọn ta là sản nghiệp của Ảnh Nguyệt Điện, luyện khí sư ở đây đa phần là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, bản lĩnh và năng lực của họ đã thông qua khảo hạch của Ảnh Nguyệt Điện, giá cả vừa phải, không lường gạt già trẻ, tuyệt đối không phải nghi ngờ là hàng giả.
Dương Khai nhìn xoáy vào y, đưa tờ giấy đó ra trước mặt y, chỉ lên trên:
- Ngươi xem thử người này, cái gã tên là Dương Viêm này thu phí cao vậy, hơn nữa còn nói mình có thể luyện chế bí bảo Hư cấp, tại sao không có ai đếm xỉa đến hắn?
Con số phía sau Dương Viêm rõ ràng là số không, tức là không có ai đang xếp hàng chờ y luyện khí, đối lập với sự nhàn rỗi của y, các luyện khí sư khác đều đang bận đông bận tây.
Tên tạp vụ cười cổ quái, đáp:
- Quý khách, là thế này, bảo đảm danh dự của Luyện Khí Các chỉ dành cho các luyện khí sư xuất thân từ Ảnh Nguyệt Điện, còn những luyện khí sư thuê bên ngoài thì bọn ta không đảm bảo tính chuẩn xác về thông tin họ cung cấp. Ừm, bọn ta cũng không rảnh rỗi đến vậy, lúc vị Dương Viêm đại sư này đến Luyện Khí Các, bọn ta cũng nói vậy với hắn, có điều hắn kiên quyết bảo có thể luyện ra bí bảo Hư cấp. Nếu quý khách thấy không đáng tin thì đừng chọn, nếu có tổn thất gì, bọn ta cũng sẽ không bồi thường, bọn ta còn có rất nhiều luyện khí sư có thể chọn lựa.
Nghe tên này nói một hồi, Dương Khai lập tức hiểu ra, đây hẳn là một cách để Ảnh Nguyệt Điện chèn ép luyện khí sư từ ngoài tới.
Danh dự của Luyện Khí Các không dùng để đảm bảo cho luyện khí sư thuê từ bên ngoài, làm vậy thì võ giả đến luyện chế bí bảo sẽ băn khoăn, về cơ bản đều không chọn họ.
- Những luyện khí sư khác... Dương Khai chau mày, chậm rãi lắc đầu, lịch của các luyện khí sư khác đều đã kín, người nhanh nhất phỏng chừng phải mất mười mấy ngày.
- Quý khách đang vội sao? Nếu đang vội thì có thể để nguyên liệu ở đây, đợi luyện chế xong rồi thì hẵng tới lấy cũng được.
Tạp vụ đề nghị.
Dương Khai không trả lời, hỏi ngược lại:
- Có ai từng nhờ tên Dương Viêm này luyện chế chưa?
- Có.
- Kết quả như thế nào?
Da mặt tên này liền co giật, thần sắc quái dị, như thể biết nhưng không diễn đạt được, nín một hồi lâu mới nói:
- Quý khách, ta vẫn đề nghị ngươi hãy tìm đại sư khác để luyện chế bí bảo vẫn hơn, họ thu phí cũng công bằng hơn, không phải giá trên trời như tên này.
Ngay cả tên tạp vụ này hình như cũng không coi trọng luyện khí sư tên Dương Viêm đó, điều này khiến Dương Khai thấy khó hiểu, không biết tài nghệ tên Dương Viêm này rốt cuộc kém cỏi tới đâu.
Đang nói chuyện thì một tên cao to vạm vỡ ngông ngênh đi ra từ một gian phòng, sát khí đằng đằng, trên tay cầm một cây đại chùy thần quang chói sáng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, vừa chửi rủa vừa đi ra ngoài, có vẻ rất tức tối.
Có người dám mắng luyện khí sư?
Dương Khai thấy mà sững sờ.
Luyện khí sư, Luyện đan sư đều có thân phận tôn quý, là những người hiếm có, võ giả đắc tội ai chứ không bao giờ đắc tội với hai loại người này, vì bất cứ võ giả nào cũng cần bí bảo, cần đan dược, đắc tội với họ chẳng khác nào cắt đứt đường lui của mình.
Nhưng đám võ giả đợi trong sảnh này hình như đã quen rồi, có vẻ không phải mới một hai lần thấy cảnh này, không những không có ai khuyên bảo, ngược lại còn hứng thú nhìn về phía đó.