Thánh nguyên trong cơ thể quả thực một giọt cũng không còn. Công lực vất vả tích góp bao nhiêu năm như vậy phút chốc tiêu hao sạch sẽ, không khỏi khiến lòng người hoang mang, Nhưng căn cơ vẫn còn, Dương Khai thử vận chuyển công pháp và phát hiện ra mình vẫn có thể lấy linh khí từ trong thiên địa chuyển hóa thành chất nuôi dưỡng cơ thể.
Chỉ cần còn căn cơ thì việc hồi phục công lực chỉ còn là vấn đề thời gian. Có đan dược và thánh tinh phụ trợ thì thời gian này cũng sẽ không quá dài, nhiều nhất vài ngày là được. Nhưng muốn có lại được sức mạnh dồi dào như trước kia thì phải tích lũy năm dài tháng rộng lần nữa rồi.
Sức mạnh thần thức lại không hao tổn bao nhiêu, ngược lại còn tăng rất nhiều.
Thần niệm thăm dò bên trong cơ thể, Dương Khai nhanh chóng ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Trong cơ thể hắn, thứ máu màu vàng đang chảy đó dường như càng trở nên thuần khiết, cô đọng.
Hơn nữa có gần trăm giọt, Ma Thần Kim Huyết chính thống nhất. Mỗi giọt Ma Thần Kim Huyết đều tích chứa uy năng cực kỳ khủng khiếp. Đây mới chính là Ma Thần Kim Huyết đích thực, là thứ máu không phân cao thấp với máu của Đại Ma Thần. Nếu so với trăm giọt kim huyết này, thứ máu chảy trong cơ thể hắn trước kia chỉ là có năng lực hồi phục mạnh thôi.
Nhưng trăm giọt kim huyết này lại tích chứa cảm ngộ của Dương Khai về thiên đạo võ đạo, về lí giải các loại sức mạnh, dường như diệu dụng là khôn cùng.
Sự uể oải và chút bất an trong lòng ngay lập tức được mừng vui điên cuồng thay thể.
Tôi thể Thần Trì đó cũng không biết rốt cuộc là thứ gì. Dương Khai dám khẳng định chắc là hắn đã động chạm vào cấm chế gì đó ở Tế Đàn làm cho cả bể nước đều bị ép vào một viên tinh thạch màu đỏ máu. Khi trôi dạt trong Tinh Không, máu trong cơ thể vẫn được tôi luyện mạnh mẽ và có lực, mới xuất hiện tình trạng khiến người ta hưng phấn như hiện giờ.
Thánh nguyên sẽ không tự nhiên biến mất, rất có khả năng đã dung hòa vào máu, nuôi dưỡng trăm giọt kim huyết này.
Máu trở nên tinh thuần, Dương Khai tin rằng lúc chiến đấu, sức mạnh khí huyết của hắn bộc phát ra sẽ tràn đầy. Sức mạnh khí huyết và lực hồi phục, lực sinh mệnh trực tiếp gắn kết với nhau. Điều này cũng đồng nghĩa với khả năng hồi phục và sức mạnh sinh mệnh của bản thân mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia.
Để nghiệm chứng cho suy đoán của mình, hắn ngưng tụ lại chút sức lực vừa mới hồi phục, rạch một đường dài và sâu đến tận xương trên lòng bàn tay mình.
Hào quang màu vàng lấp lánh, máu thậm chí không từ đó chảy ra mà vết rạch sâu ấy lại nhanh chóng liền lại. Trước sau không đến thời gian nửa chén trà đã không thấy gì nữa, lòng bàn tay cũng không hề để lại bất kỳ dấu tích nào.
Dương Khai hít thở sâu, áp chế sự kích động trong lòng.
Nếu là trước kia thì vết thương như thế này mặc dù không nghiêm trọng, chỉ có thể xem như là vết thương nhỏ nhưng ít nhất cũng phải cần đến một hai canh giờ mới có thể liền lại hoàn toàn, nhưng giờ chỉ cần thời gian nửa chén trà là đủ.
Sức hồi phục quả nhiên mạnh mẽ gấp bội phần.
Sau khi kiểm tra thân thể mình xong, xác định tình hình hiện tại chỉ là vấn đề về thời gian ngắn, Dương Khai liền yên tâm lấy ra một viên thánh tinh nắm trong lòng bàn tay, vận công pháp, hấp thụ sức mạnh trong thánh tinh, lại bỏ một vốc đan dược vào miệng, hóa giải dược hiệu, cảm nhận sức mạnh bản thân mình đang từ từ tích lũy hồi phục. Dương Khai vô tình nảy sinh một ảo giác như được tái thế làm người.
Dấu hiệu Thiên Linh Quỷ Lan ở ngực đã biến mất, vì thế có thể suy đoán hắn đã hôn mê thời gian khá dài, cụ thể là bao lâu thì không phán đoán được.
Nữ nhân đó nói đây là nơi gần U Ám Tinh, cách Vũ Bộc Tinh quãng đường dài đến nhiều năm, cũng có thể nói có thể hắn đã bị phong ấn nhiều năm. Trong khoảng thời gian bị phong ấn đó, năng lượng trong tinh thể màu đỏ máu đã kết hợp với thánh nguyên của hắn, liên tục tôi luyện máu của hắn. Sau khi tinh thạch và thánh nguyên tiêu hao hết, Tế Đàn cũng biến mất theo cho nên sau khi tinh thạch vỡ ra Dương Khai cũng không thấy bóng dáng Tế Đàn đâu nữa.
Mấy thứ thiên tài địa bảo bày trên Tế Đàn đó chắc là cũng hóa thành chất nuôi dưỡng, thâm nhập vào trong máu của hắn.
Hành động chuyến này mặc dù có chút hồ đồ nhưng chung quy lại thì thu được lợi ích không hề nhỏ.
Dư Phong mặc dù có chút thô lỗ nhưng vẫn được xem như một kẻ thực tế, y tìm chút đồ ăn đem đến cho Dương Khai, Dương Khai cũng không khách khí, ăn hết sạch những thứ mà y mang đến, hồi phục chút sức lực.
Tuy là mới đến tu vi Nhập thánh tam tầng cảnh, cứ cho là không cần ăn gì cũng không thành vấn đề nhưng thèm ăn thì ai mà không thèm. Hơn nữa trong số đồ ăn mà Dư Phong mang đến cũng có chút tác dụng hồi phục, ăn rồi cũng có lợi với hắn.
Trong cả một đêm, Dương Khai tiêu hao ba viên thánh tinh thượng phẩm. Thánh nguyên trong kinh mạch đã tích lũy được không ít nhưng so với thời kỳ đỉnh cao thì không cách nào so bì được.
Ngày hôm sau, bên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến. Nữ nhân khi trước đã nói chuyện với hắn cũng không chờ hồi đáp cứ thế đẩy cửa bước vào. Có một tên niềm nở chuyển một chiếc ghế đi theo sau, vẻ mặt nịnh nọt đặt ghế xuống.
Sau khi Vũ Y ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho võ giả đó ra ngoài.
Võ giả đó chần chừ nói:
- Tiểu thư, người một mình ở đây với hắn có vấn đề gì không?
- Có vấn đề gì?
Vũ Y không vui trừng mắt nhìn y một cái.
- Hay là ngươi thấy ngươi lợi hại hơn ta, có thể bảo vệ an toàn cho ta?
Võ giả đó tức thời sắc mặt ngượng ngùng liền nói không dám. Cung kính bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Thoáng nhìn Dương Khai ngồi dưới đất, dựa cào vách tường, Vũ Y khẽ cười nói:
- Sống lại rồi?
- Ừm.
Dương Khai gật gật đầu, không biết nữ nhân này sẽ hỏi mình những gì. Hắn cũng cản nhận dược những võ giả trên chiến hạm này cũng không hề có ác ý với mình. Kẻ tên Dư Phong đó mặc dù lúc đầu kêu gào muốn giết hắn, nhưng cũng chỉ là cẩn thận cảnh giác quấy phá.
- Ngươi xem, ngươi trôi dạt mãi trong Tinh Không, lần này nếu như không phải ta ra tay cứu sống, nói không chừng ngươi vẫn còn đan lưu lạc bên ngoài. Nếu như không cẩn thận gặp phải Tinh thú lợi hại nào đó, há mồm nuốt gọn ngươi cũng rất có khả năng xảy ra.
Vũ Y nhẹ nhàng nói, đánh tiếng đe dọa:
- Nếu như bị Tinh thú nuốt thì ngươi thảm rồi.
Dương Khai nhìn nàng vừa nói vừa mân mê một chiếc nhẫn không gian, sao mà còn không biết nàng đang nghĩ gì, không kìm nổi cười nói:
- Các người cứu mạng ta đương nhiên nên cảm ơn hẳn hoi mới phải. Thế nhưng trên người ta chẳng có thứ gì, duy có chiếc nhẫn không gian hôm qua còn bị cái tên Dư Phong lấy đi rồi...
- Nói như vậy ngươi tự nguyện đem vchiếc nhẫn không gian đó làm quà cảm tạ tặng cho ta?
Vũ Y vui mừng.
- Tốt quá rồi, chiếc nhẫn này cùng với những thứ bên trong giờ hoàn toàn thuộc về ta rồi, ngươi không được lấy lại nữa đâu.
- Ta không cần.
Dương Khai lắc đầu.
Vũ Y giờ mới yên tâm thoải mái lấy những đồ trong nhẫn không gian đó ra cất vào trong nhẫn của mình sau đó lại ném cái nhẫn trống rỗng trả lại cho Dương Khai.
- Ngươi cũng thật là giàu có đấy, trong nhẫn lại còn có năm trăm viên thánh tinh thượng phẩm, ngươi có hiểu món của cải lớn thế này dễ khiến người khác để ý lắm không. May mắn cho ngươi là gặp chiến hạm của ta, nếu như chiến hạm khác rất có thể đến giờ mạng ngươi cũng không còn.
- Thế này cũng được coi là giàu có?
Dương Khai nhéo nhéo mũi.
- Không được sao?
Vũ Y hơi buồn rầu.
- Cũng đúng, người ngoài các ngươi quả thật có rất nhiều thánh tinh nhưng U Ám Tinh chúng ta lại không như thế. Quặng thánh tinh chỉ có vài chỗ, chỉ có thể mạo hiểm tính mạng ra quặng bên ngoài Tinh Vực tìm kiếm khai thác, lần nào cũng có rất nhiều người chết.
- Chỗ các người nghèo như vậy sao?
Dương Khai ngạc nhiên vô cùng. Từ sau khi đến Tinh Vực hắn không cần buồn sầu về chuyện thánh tinh. Ở đại lục lơ lửng đã cướp được không ít thánh tinh từ người của Tử Tinh và Kiếm Minh. Ở Vũ Bộc Tinh lại vơ vét được thương khố của phân hội Hằng La Thương Hội.
Hắn quả thật không biết có người lại buồn vì năm trăm viên thánh tinh đến vậy, hơn nữa thấy thân phận nữ nhân này có vẻ cũng không thấp.
- Ngươi nói ngươi đến từ Vũ Bộc Tinh? Theo như ta được biết thì ngôi sao tu luyện đó là của một thế lực tên là Hằng La Thương Hội đúng không?
- Ừm.
- Hằng La Thương Hội có lớn không? Có nhiều cao thủ không? Công lực mạnh nhất có phải là Hư Vương Cảnh không? Nghe nói ở đó có cung điện xây bằng thánh tinh, nghe nói ở đó dùng đan dược làm thức ăn, có phải không?
Vũ Y liên hồi hỏi khiến Dương Khai có phần chóng mặt.
Chần chừ một lúc nới hỏi:
- Ngươi chưa từng ra bên ngoài?
Vũ Y lắc đầu:
- Ta chỉ có thể hoạt động trong vùng phụ cận U Ám Tinh, nơi đây quá heo hút, Nghe nói việc buôn bán của Hằng La Thương Hội phân bố trong toàn bộ Tinh vực nhưng ở U Ám Tinh thì không có, đúng là tức mà, bọn họ quá coi thường chúng ta rồi.
- Sao các người lại chỉ có thể sinh sống ở vùng phụ cận U Ám Tinh, đã nghĩ như vậy rồi thì tự mình đi ra ngoài xem không phải là tốt rồi sao?
Dương Khai đột nhiên cảm thấy nữ nhân này có chút đáng thương, rõ ràng có một lòng hướng ra thế giới bên ngoài mà lại bị những nguyên nhân không tên trói buộc.
- Ngươi cho rằng muốn đi ra ngoài dễ dàng như vậy sao?
Vũ Y lườm hắn một cái, đượm vẻ phong tình. Dương Khai không kìm được nhìn đăm đăm.
- Không có Tinh đồ thích hợp, không có chiến hạm kiên cố, không có dư thừa tài nguyên, bọn ta sao có thể duy trì được hành trình dài vài năm? Rất ít người ở đây có thể đi ra bên ngoài, người bên ngoài cũng không bao giờ tìm đến. U Ám Tinh đã bị sắp đặt thuộc về nơi bị lãng quên.
Nghe nàng nói vậy Dương Khai không khỏi nhớ đến Thông Huyền đại lục.
Hai người có rất nhiều điểm tương đồng. Đều ở những nơi cực kỳ heo hút, nhưng U Ám Tinh rõ ràng còn tốt hơn Thông Huyền đại lục một chút. Người ta ít nhất cũng biết tình hình Tinh vực còn Thông Huyền đại lục thì là một thế giới hoàn toàn khép kín, ngay cả đến tư cách quan sát Tinh Vực cũng không có.
Trong Tinh Vực mờ mịt, sự nơi như Thông Huyền đại lục và U Ám Tinh tuyệt đối không phải trường hợp đặc biệt. Rất có thể ở một góc vô danh nào đó còn có rất nhiều ngôi sao tu luyện như thế.
Nhất thời Dương Khai nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân với nữ nhân này, nghĩ chốc rồi nói:
- Thực ra hoàn cảnh của ngươi còn tốt hơn ta nhiều.
- Tốt chỗ nào chứ?
Vũ Y không hiểu.
- Ngươi biết nơi ta xuất thân là đâu không? Mảnh đất nơi ta sinh ra, người công lực mạnh nhất chỉ có Nhập Thánh tam tầng cảnh...
Miệng Vũ Y cong thành hình tròn.
- Không tin?
Dương Khai cười cười.
- Nhưng đó là sự thật, bọn ta thậm chí còn không biết đến Tinh Toa, không biết chiến hạm, không biết trong Tinh Vực còn có những ngôi sao tu luyện khác. Bọn ta ếch ngồi đáy giếng, cho rằng Nhập Thánh tam tầng cảnh là đỉnh cao của võ đạo. Nếu như không phải ta vô tình có được một cái Tinh Toa thì cũng không có khả năng đến thế giới muôn màu bên ngoài. Nhưng trên mảnh đất đó, ngoài ta ra cũng không có ai có thể vào Tinh Vực được nữa. Bọn họ vẫn sinh sống một cách vô tri ở đại lục đó.
Vũ Y ngơ ngẩn nhìn Dương Khai, rất lâu sau mới nói:
- Các người thật đáng thương.