Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1087: Xích Vĩ Tử Giáp hạt




Dương Khai tuy tuổi không lớn, nhưng miễn cưỡng thì cũng được xem là một tay ong bướm lão luyện, từ thần thái khí chất và lời nói của một nữ nhân là có thể đoán được tính cách nữ nhân đó ra sao, là đáng yêu, trụy lạc hoặc lạnh lùng, trang nhã, hay mạnh mẽ, vân vân.

Lần đầu tiên khi gặp thiếu phụ này, hắn còn tưởng đối phương là một nữ tử phóng đãng, thông thường những nử tữ mắt hoa đào đều không chịu nổi cô đơn, nét xuân tình và mị ý đó chính là điểm miêu tả tốt nhất cho tính cách của họ.

Bởi vậy ban đầu, hắn không tiếp xúc với nữ nhân này, sợ nàng giở trò với mình.

Nhưng sau khi quen dần, Dương Khai phát hiện nữ tử tên Lạc Dao này hơi khác biệt, nàng không hề như Bích Lạc của Tử Tinh, dưới bề ngoài quyến rũ là sự đoan trang tiềm ẩn, tính cách khá trầm.

Khí chất kết hợp mâu thuẫn giữa bề ngoài và bên trong này thu hút lạ thường. Rất nhiều lần Dương Khai phát hiện tên nam tử cao gầy nọ đi sau Lạc Dao, nhìn chằm chằm vào cặp mông to như cái thớt và vòng eo liễu của nàng, mắt không chớp lấy một cái.

Ngay cả Quỷ Triệt, lúc chia chiến lợi phẩm, cũng cố ý chia cho nàng nhiều hơn một chút.

Cam Cơ, tên này vừa nhìn cũng đủ biết là hạng liều mạng ác đấu, lúc chiến đấu y cũng nhiều lần quan tâm đến nàng.

Có thể nói Lạc Dao là người được thoải mái nhất trong nhóm người này.

- Tiểu tử, có phải muốn hỏi gì hay không? Muốn hỏi thì hỏi đi, giấu giấu diếm diếm làm gì?

Lạc Dao rửa sạch mặt xong, mỉm cười nhìn Dương Khai, nụ cười đó thoáng có chút đùa cợt, rõ ràng nàng đã nhìn ra ý đồ tiếp cận mình của Dương Khai.

- Ta chỉ muốn biết, các ngươi đến đây tìm thứ gì, và sao lại phát hiện ra pháp trận không gian đó?

Dương Khai thấy nàng chủ động mở lời, cũng không che giấu nữa.

Chỗ hai người nói chuyện cách ba người kia không xa mấy, nếu bọn Quỷ Triệt mà muốn che giấu tin tức, ắt sẽ lên tiếng ngăn lại.

Hiện giờ cả ba còn đang tĩnh tọa hồi phục, tức là họ không chú ý gì về phía bên này, bởi vậy Dương Khai mới to gan hơn hẳn.

Che giấu sức mạnh và tỏ ra yếu kém trong nhiều ngày cuối cùng cũng có tác dụng, đám người này cũng không đề phòng hắn nữa.

- Tìm một nơi tôi luyện thân thể.

Lạc Dao nói thẳng ra, đôi mắt đầy mê li.

- Chỉ cần có thể tìm được nơi đó, thân thể bọn ta sẽ mạnh hơn, tuy ngươi là luyện đan sư, nhưng cũng là một võ giả, hẳn phải biết ích lợi của sức mạnh thân thể chứ?

Dương Khai gật đầu, tất nhiên là hắn biết có thân thể mạnh thì sẽ tốt thế nào, có thể nói hắn biết rõ hơn cả bốn người này.

Nếu không nhờ có một thân thể mạnh, Dương Khai căn bản không thể trữ nhiều thánh nguyên đến vậy, càng không thể chiến đấu vượt cấp, thân thể rắn chắc là căn cơ của một võ giả, bất luận công pháp tu luyện của họ có ảo diệu tới đâu, thánh nguyên lạ đến mức nào, nếu không có cơ thể gánh chịu, thì họ chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.

- Nơi nào có thể tôi luyện thân thể?

Dương Khai không khỏi tò mò.

- Không rõ.

Lạc Dao lại lắc đầu.

- Đây là lần đầu bọn ta tới đây. Hôm đó chắc ngươi cũng nghe Quỷ Triệt nói rồi, nơi này đã nhiều năm không có ai đặt chân đến. Sở dĩ bọn ta tới được đây, là nhờ điển tịch của tổ thượng của Kỷ Bình để lại và một tấm bản đồ tìm được.

- Điển tịch?

Dương Khai nhướn mày.

- Tổ thượng ta trước kia từng đến đây.

Tên nam tử cao gầy tên Kỷ Bình đó cũng đã hồi phục xong, đi tới bờ hồ chen lời vào:

- Người đã gặt hái được rất nhiều, chính nhờ men theo những manh mối đó, ta mới có thể tìm ra pháp trận không gian ẩn giấu trong biển thiên thạch đó!

Lạc Dao khẽ cười, nhìn Dương Khai:

- Tiểu tử, ngươi chớ tưởng pháp trận không gian đó dễ tìm. Ngươi cũng tới đây qua pháp trận không gian đó, hẳn phải biết cả trận pháp đó được đặt trên một thiên thạch, pháp trận trôi dạt theo biển thiên thạch, thay đổi vị trí mọi lúc, nếu bỏ lỡ một chút thời gian, muốn tìm lại là rất khó, cũng may tổ thượng của Kỷ Bình đã suy tính được chút thông tin, xác định biển thiên thạch đó sẽ đi qua phạm vi nhất định trong một khoảng thời gian nhất định. Cho dù là vậy, bọn ta cũng phải tìm kiếm trong một phạm vi rộng lớn gần một năm trời, cuối cùng mới xác định được mục tiêu. Đáng ghét là bọn Địch Cơ không biết nghe phong thanh từ đâu, lại đuổi theo, khiến người của bọn ta chết quá nhiều.

- Thù này ngày sau sẽ báo!

Kỷ Bình hừ lạnh một tiếng, gương mặt gầy gò đầy vẻ âm tàn, nhìn Dương Khai không khách khí nói:

- Tiểu tử, cho ngươi biết những điều này cũng vì thấy ngươi thời gian quá rất thật thà, ngươi ngoan ngoãn hợp tác, đợi đến khi tìm thấy nơi đó rồi ắt sẽ có lợi cho ngươi, ngươi cũng có thể tôi luyện thân thể mình thêm rắn chắc.

- Ta biết rồi, ta sẽ an phạn thủ thường.

Dương Khai nghiêm mặt.

Nửa canh giờ sau, tất cả đã khôi phục xong, Kỷ Bình tiếp tục xem tấm bản đồ da thú, chỉ hướng cho mọi người, suốt dọc được cũng không gặp nguy hiểm nào lớn.

Ngày nọ, Quỷ Triệt đang đi đầu nhóm bỗng dừng lại, thần sắc ngưng trọng nhìn phía trước.

Cách đó mấy chục dặm, cát vàng vần vũ đầy trời, tựa như một con cự long màu vàng, chạm trời chạm đất, bao phủ cả một vùng rộng lớn, trông về phía trước chỉ thấy hoang vu, như không có sinh khí.

Một luồng khí tức hung hiểm lạ thường truyền đến từ đó, đám người Quỷ Triệt lần lượt thả thần niệm về phía đó điều tra, nhưng không thu được gì, thần niệm căn bản không xuyên qua được cát vàng, ở đó hình như có thứ gì ngăn cản không cho thần niệm xâm nhập.

Quỷ Triệt hướng mắt qua Dương Khai, ra hiệu cho hắn đi dò la.

Dương Khai không nói gì, gật gật đầu, cẩn trọng đi về phía khu vực phủ cát vàng.

Chẳng mấy chốc sau, hắn đã tới ngoài rìa vùng cát bay, vận sức bảo vệ quanh người, hắn sải bước vào trong khu vực đó.

Cát bay vần vũ như những đường lợi khí, điên cuồng đánh vào người Dương Khai, cho dù có thánh nguyên bảo vệ, hắn cũng bị đánh tới đau buốt, cố mở to mắt ra nhìn xung quanh nhưng chỉ có thể nhìn thấy được trong vòng một thước.

Đám người Quỷ Triệt đã nhận ra nguy hiểm ở đây, thì làm sao Dương Khai không phát hiện ra được?

Thần niệm hàm chứa bí mật không gian phóng thích, đột phá phong tỏa của không gian, nhảy vọt về phía trước, Dương Khai nhanh chóng nhìn rõ tất cả, phạm vi cát vàng bao phủ vào khoảng ba mươi dặm, trong ba mươi dặm này ẩn chứa sóng năng lượng gió và đất dày đặc.

Hai loại năng lượng pha lẫn vào nhau, dệt nên một tấm lướt lớn gió không thổi lọt, sở dĩ đám người Quỷ Triệt không dùng thần niệm điều tra được cũng chính vì nguyên do này.

Dương Khai vốn tưởng nơi này là kỳ quan tự nhiên, nhưng khi một luồng khí tức hung hiểm thình lình tới gần hắn từ một phía nào đó, hắn liền không cho là vậy nữa.

Trong khí tức đó ẩn chứa một luồng dao động sinh mệnh tà ác, giữa thế giới cát bay vần vũ này, rõ ràng còn có vật sống tồn tại.

Hắn đứng im một chỗ, mở to hai mắt nhìn về hướng bắt nguồn của khí tức đó, muốn xem xem rốt cuộc thứ gì đang tiếp cận mình.

Mặt đất bắt đầu run rẩy, khí tức hung sát đó cách hắn mỗi lúc một gần, thậm chí hắn còn ngửi được một mùi tanh hồi nghe mà muốn ngất đi.

Không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy được mặt đất không ngừng sụp lún, hình thành nên nhiều cát hơn nữa, bị cuồng phong cuốn lên trời, khiến tầm nhìn càng thêm mờ.

Mơ hồ, hai cái càng to lớn chụp về phía hắn, cái càng đó vừa đóng vừa mở, như có thể cắt đứt không gian,. Nguy hiểm cận kề, Dương Khai vội vàng bứt ra lùi về sau, ngay khoảnh khắc hắn rời khỏi phạm vi cát bao phủ, hắn đã nhìn thấy hai con bắt đỏ ngầu, nhìn chòng chọc mình qua màn cát.

Áp lực vô hình truyền ra từ trong bão cát, Dương Khai gần như không thở nổi.

Phong Lôi Vũ Dực mở rộng sau lưng, tốc độ của Dương Khai đẩy lên tới cực đại trong nháy mắt, thoắt cái đã vượt qua mười mấy dặm, một cái càng màu tím xuyên qua bão cát, hướng về vị trí trước đó của hắn, cắt ngang hư ảnh còn lại.

Cả người Dương Khai toát mồ hôi lạnh, không ngoái đầu lại, chạy về phía đám người Quỷ Triệt.

Mấy chốc sau, hắn tới cạnh Quỷ Triệt, sắc mặt tái nhợt.

- Phát hiện được cái gì rồi?

Quỷ Triệt vội vàng hỏi, Cam Cơ và Lạc Dao, Kỷ Bình cũng nhìn chằm chằm vào hắn.

- Một loài mãnh thú!

Dương Khai cau mày.

- Có thể ngự sử sức mạnh gió và đất, có hai cái càng lớn, mắt màu đỏ, hình như còn có một cái đuôi vểnh lên cao. Trong bão cát đó, cả người nó hoàn toàn bị che lấp, cho dù có đứng cạnh cũng không nhìn thấy, rất nguy hiểm.

- Người nó có màu tím đúng không?

Quỷ Triệt khẽ động thần sắc, vội vàng hỏi.

Dương Khai nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Phải, lúc ta đi, nó đưa càng ra ngoài, đúng là màu tím, ngươi biết đó là gì?

Ba người kia cũng giương mắt ra nhìn Quỷ Triệt.

Quỷ Triệt thì lại chợt nhếch miệng cười, nói ba với ba người với giọng khoe khoang:

- Xích Vĩ Tử Giáp hạt, nghe bao giờ chưa?

Vừa nghe y nói vậy, cả ba đều mắt sáng rực, đều lộ biểu cảm động tâm.

Cam Cơ quát:

- Không phải chứ? Là Xích Vĩ Tử Giáp hạt thật ư?

- Từ những gì Dương Khai nhìn thấy, cộng thêm phán đoán của ta, nó hẳn là Xích Vĩ Tử Giáp hạt không sai, lần này tìm được đồ tốt rồi, ha ha, cho dù không tìm được nơi tôi luyện thì một con Xích Vĩ Tử Giáp hạt cũng không uổng chuyến này.

Quỷ Triệt cười lớn không ngừng.

- Nhưng Xích Vĩ Tử Giáp hạt là yêu thú cấp chín, ngang với cường nhân Phản Hư Cảnh đó, mấy người chúng ta có thể giết được nó không?

Ánh mắt Lạc Dao đầy lo lắng.

- Hẳn là không có vấn đề gì.

Cam Cơ ngẫm một lúc.

- Yêu thú suy cho cùng vẫn là yêu thú, hơn nữa nó sống ở đây nhiều năm, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ dựa vào bản năng để đối nghịch với chúng ta thì chỉ có đường chết.

- Quả đúng là vậy.

Kỷ Bình cũng không có ý kiến, vẻ mặt manh động.

- Yêu thú đó tốt lắm hả?

Dương Khai lộ vẻ nghi ngờ.

Quỷ Triệt nhếch miệng cười:

- Còn tốt hơn cả yêu thú cấp mười. Các loài yêu thú khác ngoài nội đan ra thì chẳng còn thứ gì đáng giá. Móng vuốt, răng, lông hay da tuy có chút tác dụng, nhưng cũng không nhiều. Song loài Xích Vĩ Tử Giáp hạt này thì khác, giáp xác, đuôi, cặp càng của nó đều có thể dùng để luyện chế bí bảo, bí bảo luyện ra chắc chắn là Hư cấp. Máu và độc tố có thể dùng luyện đan, nội đan còn có thể giúp võ giả tăng công lực, có thể nói cả người nó toàn là báu vật! Đáng giá nhất là nội đan của nó, vì nó là yêu thú hai thuộc tính, nó đã dung hợp cả hai thuộc tính gió và đất một cách hoàn hảo, nếu cho võ giả tu luyện thuộc tính Phong hoặc Thổ hấp thụ, thì người đó rất có thể sẽ khám phá được bí mật của một lĩnh vực khác, ngươi nói xem có tốt hay không?

Lần này thì Dương Khai cũng giật mình rồi.