- Thôi đi, đừng có gây chuyện, nhìn hắn hình như không phải đang nói dối.
Nam tử Yêu tộc tên Địch Cơ chợt lắc đầu, cũng không biết đang băn khoăn điều gì, không hề có ý định động thủ với Dương Khai, dõng dạc nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng biết điều hơn đi, đám người bọn ta đã bôn ba ở đây lâu rồi, chỉ để tìm tung tích của một vài tên, nhưng mãi không tìm ra, thánh nguyên đã tiêu hao rất nhiều, nay không còn lại bao nhiêu nữa, ngươi đưa ít thánh tinh và đan dược dùng để hồi phục cho ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
Dương Khai nhíu mày, hắn tưởng đám người này định ra tay với mình, không ngờ tình hình lại có chuyển biến.
Khẽ gật đầu, hắn nói sảng khoái:
- Được!
Nói rồi nhẫn không gian trên tay lóe sáng, hơn nhìn viên thánh tinh che phủ trời đất bay qua đó.
Đám người đó thấy thánh tinh bay tới, ai nấy mắt cũng đỏ ngầu, tranh nhau giành lấy, ai cũng lấy được đầy túi, mặt mày hớn hở.
Đoán chừng họ thực sự đã bôn ba giữa Tinh Vực rất lâu rồi, bằng không với sức mạnh của họ, không thể nào chỉ vì được ít thánh tinh mà vui tới mức đó.
Dương Khai không khỏi nhớ đến hai tỷ muội Hòa Miêu và Hòa Tảo của Kiếm Minh. Ở vực sâu hỗn loạn, hai tỷ muội họ cũng vì dùng sạch thánh tinh và đan dược hồi phục mà không thể không tìm một cái động chui vào, tránh khỏi lực Tinh Không, nếu không có Dương Khai tiếp tế, e là họ đã chết rồi.
Ở quá lâu trong Tinh Không, thánh tinh và đan dược dùng để hồi phục cũng là cả tính mạng.
Thấy Dương Khai không thèm chớp mắt đã xả ra nghìn viên thánh tinh thượng phẩm, Địch Cơ không khỏi kinh ngạc, y cũng không ngờ tên thanh niên này lại giàu có đến vậy.
Có thể tung ra một nghìn viên thánh tinh thượng phẩm, tức là trong nhẫn không gian của hắn vẫn còn nhiều thánh tinh hơn nữa, ngay lập tức, Địch Cơ liền động tâm.
Không chỉ y, mấy võ giả cầm thánh tinh của Dương Khai cũng lộ ánh mắt tham lam, nhìn chằm chằm nhẫn không gian trên tay hắn, hận không thể xông tới cướp lấy chiếc nhẫn đó.
Có mấy người đã lén lút di chuyển, sức mạnh âm ỉ chờ bộc phát, chỉ đợi Địch Cơ hạ lệnh là lấy mạng Dương Khai ngay.
Vị phu nhân lên tiếng lúc nãy cũng nhìn Địch Cơ, ánh mắt tỏa hào quang, lộ vẻ trưng cầu.
Trong mắt Địch Cơ lướt qua một tia tranh đấu, bỗng nhếch miệng cười lớn, nói với Dương Khai:
- Tiểu tử biết điều, lần này tha cho ngươi một mạng, chúng ta đi!
Cả đoàn người bịn rịn không muốn đi, theo sát sau Địch Cơ, rất nhiều người không biết tại sao y lại bỏ qua một con dê béo bở như vậy, công lực thấp, tuổi trẻ, thánh tinh nhiều, không lý nào lại bỏ qua.
Nhưng Địch Cơ đã nói vậy, họ cũng không thể phản bác, chỉ thở dài ngao ngán.
Bọn họ dần xa, đến khi không nhìn thấy Dương Khai nữa, vị phu nhân đó mới nói:
- Địch Cơ, đây không phải phong cách của ngươi, ngươi đang băn khoăn gì vậy?
Địch Cơ hừ một tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện tất cả mọi người trong đoàn đều đang nhìn mình, hình như muốn y cho một lời giải thích, bèn quát:
- Kẻ to gan ta gặp nhiều rồi, nhưng tên tiểu tử đó không chỉ to gan, các ngươi toàn lũ đui mù, chẳng lẽ không thấy hắn không hề sợ chúng ta sao? Hắn chỉ có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, tại sao không sợ? Giữa Tinh Vực rộng lớn, hắn đơn thương độc mã, chúng ta muốn giết là giết, chẳng ai hay biết, hắn dựa vào đâu mà không sợ chúng ta?
Có người đăm chiêu, quát khẽ:
- Không lẽ bên cạnh hắn có trưởng bối khác mai phục?
- Vớ vẩn, con lợn ngu như ngươi nên chết sớm, siêu sinh sớm đi!
Địch Cơ giận dữ.
- Sống được tới hiện tại đúng là làm khó ngươi rồi.
Tên bị chửi đỏ bừng mặt, không dám phản bác, chỉ làu bàu một câu, không ai biết y nói gì.
Còn vị phu nhận nọi thì nói:
- Không lẽ ngươi muốn nói tiểu tử đó có cái để dựa dẫm, căn bản không sợ chúng ta hạ thủ với hắn?
Địch Cơ gật đầu:
- Chắc là vậy.
- Sao có thể? Hắn chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh, chúng ta đông thế này, nếu động thủ, hắn có thể giết sạch chúng ta chắc?
Bà kêu lên không tin.
- Hắn không giết nổi chúng ta, nhưng e là chúng ta cũng không giết được hắn. Sau lưng tiểu tử đó nhất định có cao nhân, có thể hắn có bí bảo do trưởng bối ban cho, một khi động thủ, hắn sẽ dùng bí bảo bỏ chạy, tới lúc đó chúng ta chẳng vớt vát được thứ gì, còn rước xúi quẩy vào người, đợi trưởng bối của hắn tới gõ tận cửa, ai mà ăn hết được?
Nghe Địch Cơ nói vậy, phu nhân đó và những người khác đều chìm vào suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy Địch Cơ nói có lý, nếu trong tay không có chỗ dựa thì một thanh niên Nhập Thánh tam tầng cảnh sao có thể thản nhiên như không khi đối mặt với nhiều võ giả công lực vượt xa hắn?
- Vậy ngươi còn dám đòi thánh tinh của hắn?
Phu nhân nọ nghĩ thông rồi bỗng toát mồ hôi lạnh.
- Làm vậy há chẳng phải kết oán với hắn hay sao?
- Không nghiêm trọng đến vậy.
Địch Cơ khoát tay.
- Một ít thánh tinh mà thôi, nếu hắn đã có trưởng bối che chở, tất sẽ không để tâm. Có lẽ hắn cũng biết, ta đang cho chính mình một lối thoát, bằng không cả đoàn người dương oai diễu võ trước mặt hắn cả buổi rồi lại lủi thủi rút đi, còn ra thể thống gì nữa? Không thấy hắn sảng khoái ném thánh tinh cho chúng ta sao? Tiểu tử đó là một tên thông minh, hiểu cách đối nhân xử thế. Mẹ nó, lũ thanh niên bây giờ đều khó nhằn như vậy ư? Có còn cho chúng ta ít không gian sinh tồn nữa không?
Phu nhân nhoẻn miệng cười, vuốt ve thánh tinh trong tay, phát hiện toàn là hàng thượng phẩm, lập tức biết lời Địch Cơ nói không ngoa.
Một tên thanh niên Nhập Thánh tam tầng cảnh, có lượng của cải dồi dào thế này, nhất được là được trưởng bối ban thưởng.
- Mặc kệ tiểu tử đó, kẻ chúng ta cần tìm nhất định đang ẩn nấp gần đây, ngươi dẫn theo một nhóm, chúng ta chia ra tìm, tìm được thì truyền tin. Làm cho xong việc rồi về sớm, trôi dạt ở đây cả nửa năm, ta thực sự không muốn ở lại thêm chút nào nữa!
- Được.
Phu nhân đó đáp, chọn ra nửa số người từ đội ngũ, tách khỏi Địch Cơ hành động.
Trên Tinh Toa, Dương Khai điềm nhiên như không, khúc nhạc đệm vừa rồi không ảnh hưởng gì tới hắn.
Càng biết nhiều về sức mạnh không gian, chuyện bỏ chạy cũng càng thuận lợi, nay chỉ cần không gặp cường nhân Phản Hư Cảnh trở lên, thì hắn đều không sợ, cùng lắm là xé không gian bỏ trốn, cũng chẳng ai dám đuổi theo vào loạn lưu không gian.
Có điều nếu một nghìn viên thánh tinh có thể giảm bớt phiền toái, hắn cũng vui lòng.
Thời gian trôi qua, hắn tiếp tục hướng về mục tiêu cần tới.
Ngày nọ, hắn xông vào giữa một biển thiên thạch, nhìn qua, các thiên thạch lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, lớn thì như núi, nhỏ thì như cái mâm, nối dài không dứt, hội tụ thành khu vực lớn như biển.
Trong Tinh Không, có rất nhiều biển thiên thạch như vậy, che phủ trời đất, có những biển thiên thạch, cho dù ngự sử Tinh Toa đi qua đó cũng phải mất mấy tháng mới thoát ra được, thông thường, chúng đều như nước chảy bèo trôi, không có quy luật.
Lúc chiến hạm đang di chuyển, đều ưu tiên tránh khỏi phạm vi có biển thiên thạch, những thiên thạch này không những ảnh hưởng tới tốc độ bay, mà còn mang đến nguy hiểm rất lớn, nhỡ không ổn là khiến chiến hạm bị hủy họa, người mất mạng.
Các đồ sư ưu tú sẽ căn cứ vào đích đến của chiến hạm, khắc ra lộ tuyến thích hợp, để chiến hạm đi trên con đường an toàn.
Đến đây, Dương Khai cũng không cách nào để Tinh Toa tự đi nữa, vì một khi gặp bất trắc sẽ tông phải thiên thạch bay từ phía trước, hắn không thể không tạm thời bỏ qua chuyện khác, chuyên tâm ngự sử Tinh Toa.
Đi giữa biển thiên thạch chi chít đó, qua mười mấy ngày thì tới vị trí trung tâm của biển thiên thạch, phía trước vẫn là bao la thiên thạch, không thấy đâu là điểm cuối.
Dương Khai cũng chẳng gấp, dù sao hắn cũng không có việc gì phải gấp rút.
Giữa biển thiên thạch tối đen, từng điểm sáng chợt tỏa ra từ phía trước, Dương Khai nhíu mày, vội vàng thả thần thức, kiểm tra phía đó.
Từng luồng sóng sinh mệnh mạnh có yếu có truyền đến, còn có vài tiếng ẩu đả quyết liệt.
Nơi này mà cũng có người?
Dương Khai cảm thấy hơi kỳ quái, hơn nữa nhìn phía trước, hình như đã xảy ra tranh chấp nào đó, đang liều chiến giao đấu.
Hắn bất giác nhớ đến đám người gặp được mấy ngày trước.
Không trùng hợp đến vậy chứ, Dương Khai đã phiêu bạt giữa Tinh Không nửa năm rồi, cũng không gặp ai, nay gặp lại, rất có khả năng vẫn là đám người đó.
Lần trước, qua lời nói của đối phương, hắn biết họ đang truy kích kẻ thù, từ tình hình trước mắt, có thể đoán là họ đã tìm ra rồi.
Dương Khai lén bay về phía đó, ẩn giấu khí tức của mình, mấy chốc sau đã tìm tới sau một viên thạch, quan sát phía đó, phát hiện suy đoán của mình không hề sai.
Một bên đang đại chiến đích thị là đám võ giả cầm đầu bởi Địch Cơ đã gặp trước đó, họ có gần hai mươi người, nhưng giờ chỉ còn lại chưa tới một nửa, những người khác không rõ tung tích, có điều từ những vết máu đỏ thẫm và tứ chi đứt lìa trên các thiên thạch xung quanh, có thể thấy một nửa mất tăm đó e là lành ít dữ nhiều.
Phe đang đấu với đám người Địch Cơ cũng chẳng khá khẩm hơn, ai nấy cũng trút hết toàn lực, thở hồng hộc, đủ loại sức mạnh tinh diệu và uy phong bí bảo tỏa sáng, rất nhiều người còn vừa đấu vừa chửi thề không ngừng.
Cả hai phe đều rất thê thảm, không ngừng có người bị thương, tử vong.
Dương Khai trốn ở một bên, cũng không ai phát hiện ra, thần hồn của mấy võ giả tử mạng đều bị hút hết vào thức hải của hắn dưới tác dụng của một lực kéo vô hình.
Những người này đều là cường nhân Thánh Vương Cảnh, rất có ích cho cảm ngộ thiên đạo võ đạo của hắn và nâng cao cảnh giới. Dương Khai khoái chí nhìn, lén di chuyển vào trung tâm chiến trường, đợi để hấp thụ năng lượng thần hồn của những người chết đó.
Đám người Địch Cơ đó chẳng phải hạng tốt đẹp, từ thái độ của họ với hắn trước đó là Dương Khai đã có thể nhìn ra, lúc đó nếu không phải Địch Cơ băn khoăn, thì họ đã động thủ với hắn rồi.
Thế nên dù họ có chết hết, Dương Khai cũng chẳng quan tâm.
Mấy người đấu với Địch Cơ thì Dương Khai cũng không quen, chẳng cần phải ra mặt giúp họ.
Dương Khai thích ngồi nhìn hổ đấu nhau, thu lợi ngư ông.
Không biết hai phe đã chiến đấu được bao lâu, từ mức độ tiêu hao của họ, có thể thấy ít nhất đã đánh được một hai ngày, chiến trường cũng không ngừng di chuyển theo các thiên thạch.
Dương Khai cũng luôn bám theo họ, âm thầm cầu nguyện những người còn lại sớm chết sớm siêu sinh.
Thời gian trôi qua, người còn sống càng ngày càng ít, cả hai bên đều chỉ còn lại năm ba người ít ỏi, cường nhân Thánh Vương tam tầng cảnh đều không thể tránh khỏi lời kêu gọi của tử thần.
Dương Khai lại nhạy bén phát hiện, có một người, cho dù đồng bọn có chết, cũng không để tâm, y chỉ bay qua bay lại trên mấy thiên thạch đó, kiểm tra trên từng thiên thạch, hình như đang tìm kiếm gì đó.