Đấu võ mồm một hồi, chẳng ai thuyết phục được ai.
Trong phòng, Dương Khai chán nản nhìn Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt không ngừng uống trà để dập tắt phẫn uất trong lòng, trà trong chén nàng đã uống sạch từ lâu rồi, chỉ còn lại không khí.
Không khí nặng nề đến mức muốn phát điên.
- Ngươi vô tình vô nghĩa đến vậy ư?
Tuyết Nguyệt bỗng lên tiếng, nhìn Dương Khai với ánh mắt trong trẻo, sự kiên trì của tên nam nhân này đã làm nàng hơi tổn thương.
Dương Khai lắc đầu:
- Mặc ngươi nói thế nào, ta cũng phải đi. Lần này ta đã chịu thiệt thòi nặng, không bao giờ muốn liên kết tính mạng với người khác nữa, nhất là với nữ nhân như ngươi, bí mật ở ngươi quá nhiều, một khi bị bại lộ, kể cả Hằng La Thương Hội cũng không thể bảo vệ được ngươi. Nếu ngươi chết, thì ta cũng phải xui xẻo theo.
Long Tủy Phượng Thể của Tuyết Nguyệt là một loại thể chất đặc biệt, nàng nói mình là Nguyệt nô xuất sắc nhất trong thượng hội cũng không quá.
Lúc những Nguyệt nô đó bị nam nhân chiếm hữu, chỉ khiến nam nhân có được một chút ích lợi nhỏ.
Nhưng Tuyết Nguyệt thì khác, với công lực của nàng, đủ để làm Dương Khai tấn thăng lên Thánh Vương Cảnh. Công lực Tuyết Nguyệt càng cao, thì ích lợi mà thể chất này đem lại cho nam nhân đầu tiên sở hữu được nàng sẽ càng lớn.
Hơn nữa đó không chỉ đơn thuần là nâng cao sức mạnh, mà còn là cảnh giới!
Cường nhân trên đời này quá nhiều rồi, rất nhiều người khổ tâm tu luyện mấy trăm, mấy nghìn năm cũng không cách nào đột phá được một cảnh giới nhỏ. Cơ thể của Tuyết Nguyệt là công cụ phá bỏ gông cùm tốt nhất cho họ.
Ngải Âu hội trưởng nhin xa trông rộng, nuôi dưỡng Tuyết Nguyệt như nam nhân ngay từ lúc nàng ba tuổi, chính vì sợ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Đến lúc đó, điều Tuyết Nguyệt mang đến cho Hằng La Thương Hội chỉ có tai họa thôi.
- Ngươi có thể trói buộc ta được bao lâu?
Dương Khai lãnh đạm nhìn vào mắt Tuyết Nguyệt, không hề né tránh.
- Dưa hái xanh thì không ngọt, hơn nữa, cả ta và ngươi đều biết, có một phần lớn nguyên nhân là do Xích linh hồn đang tác quái, một phần nguyên nhân khác thì là do con tim nhi nữ của ngươi. Ngươi sống với thân phận nam nhi lâu như vậy, chỉ đến khi đứng trước mặt ta mới buông thả bản thân, không phải lo lắng, chú ý điều gì. Sở dĩ ngươi muốn giữ ta lại, là vì một phần lớn nguyên nhân này đúng không?
Tuyết Nguyệt im lặng.
Lời Dương Khai nói đã đâm đúng điểm mấu chốt, nàng cũng không có gì tiện phản bác.
Thần sắc Dương Khai dần nghiêm túc hơn, dần dần ngạo nghễ, giọng nói cũng trầm xuống:
- Ngươi chỉ xem ta là một võ giả nhỏ Nhập Thánh tam tầng cảnh, mặc cho ngươi sai khiến, nghe theo mệnh lệnh của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ta đã là người đầu tiên rời khỏi đại lục quê hưởng đến với Tinh Vực, vậy thì ta chính là võ giả xuất chúng nhất ở đó, ta là chúa tể ở nơi đó!
Tuyết Nguyệt hơi thất thần, ánh mắt đăm chiêu.
- Ngươi đã từng săn yêu thú rồi chứ? Có bắt được vua của yêu thú không?
Biểu cảm trên mặt Dương Khai đầy mỉa mai.
- Vua yêu thú mà ngươi bắt được, vận mệnh cuối cùng của nó là gì, ngươi có thuần phục được thú tính của nó không?
Tuyết Nguyệt bất giác nhớ đến một chuyện cũ, chuyện bắt một con đầu đàn trong bầy thú. Con thú đó dã tính khó thuần, vùng lên đả thương người, bất luận nàng có cố đến đâu, cũng không thể bắt nó nghe theo mệnh lệnh của mình, cuối cùng không thể không giết nó.
- Ta...
Tuyết Nguyệt há miệng, nhận ra không biết nên nói gì.
- Ngươi hãy suy nghĩ kỹ hơn đi, ta đợi ngươi ba ngày, ba ngày sau hãy cho ta câu trả lời. Ta không muốn làm căng chuyện này hơn nữa.
Dương Khai thản nhiên nhìn nàng một cái rồi quay người rời đi.
Từ ánh mắt đó, Tuyết Nguyệt nhìn thấy sự đoạn tuyệt, ánh mắt đó nói rằng, nếu nàng đưa ra bất cứ chọn lựa nào, Dương Khai cũng sẽ không ở lại làm hộ vệ cho nàng, tên nam nhân này sẽ rời đi.
Với tiền đề chưa giải Xích linh hồn, một khi hắn đi rồi, thì tình cảnh của nàng sẽ đầy đáng lo.
Võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh phiêu lưu bên ngoài sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, Tuyết Nguyệt hiểu hơn bất cứ ai, sao nàng dám yên tâm để tính mạng mình bị một tên yếu ớt cõng đi khắp Tinh Vực được?
Trong lòng nàng rối như tơ vò, Tuyết Nguyệt nắm cái chén trên bàn lên hung hăng ném xuống đất, nghiến răng cả một lúc lâu mới bứt ra được mấy chữ:
- Lòng lang dạ sói!
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ yếu thế khi đấu với người khác, trước giờ nàng luôn là người nắm quyền chủ động, bất luận đó là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần rơi vào tay nàng, là chỉ biết mặc cho nàng vuốt ve.
Mấy tiền bối trong thương hội đều nói nàng là người thừa kế tốt nhất, cũng là người thừa kế ưu tú nhất.
Nàng thoải mái chấp nhận phần thưởng như vậy.
Nhưng khi đối mặt với Dương Khai, nàng lại phát hiện mình bị chế phục đủ điều, nói chuyện một hồi, nàng đến phản bác cũng chẳng được, điều này khiến nàng rất tức tối, không cam lòng.
Nàng trốn trong phòng, tâm trạng buồn phiền, khoanh chân ngồi trên giường, lặng yên vận huyền công, làm tâm thần đang nhiễu loạn ổn định lại. Hơi thở đều lại, nàng bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của mình với Dương Khai, lợi và hại khi giữ hắn lại và thả hắn đi từ một góc độ khác.
Ra khỏi phòng Tuyết Nguyệt, Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Hắn cho Tuyết Nguyệt thời gian ba ngày, ba ngày sau, bất luạn Tuyết Nguyệt chọn lựa thế nào, hắn cũng sẽ tránh xa nữ nhân này, có lẽ do Xích linh hồn mà quyết định này khiến hắn hơi có cảm giác không nỡ.
Mấy cái đầu thò về phía này trông ngóng càng khiến Dương Khai khó chịu hơn.
Xem kịch thì xem kịch, cũng chẳng biết tìm chỗ nào tốt hơn, ai cũng thần sắc nhiều chuyện rõ ràng, như muốn hỏi tình hình ra sao nhưng lại không tiện mở lời.
- Lão Cáp!
Dương Khai vẫy tay với phía đó.
Cáp Lực Tạp đỏ mặt, cùng đám người Lâm Mộc Phong bước tới, vừa đi vừa vờ như đan bàn bạc gì đó, thần sắc nghiên túc cực độ.
- Lão Cáp!
Đợi họ đến gần, Dương Khai lại hét một tiếng.
- Tiểu huynh đệ...
Cáp Lực Tạp tỏ ra không vui.
- Người khác gọi ta là lão Cáp thì khỏi tính, ngươi hét như vậy thì không thích hợp lắm, có phải không biết lớn nhỏ gì nữa không. Tuy ta không để tâm, những nếu người ngoài nghe thấy thì cũng không tốt.
- Tuyết đại nhân cần vài thứ để tu luyện, dẫn ta tới nhà kho xem sao.
Dương Khai ngó lơ lời kháng nghị của lão.
- Tuyết đại nhân cần?
Cáp Lực Tạp ngơ ngác, nhưng cũng không hỏi nhiều, quay người nói:
- Đi theo ta, trong nhà kho cũng có vài thứ tốt, nhưng không biết có lọt mắt xanh của Tuyết đại nhân được không.
- Tuyết đại nhân không chú trọng lắm đâu.
Dương Khai khịt mũi.
Đằng nào thì ba ngày sau cũng đi rồi, lần này hắn vì đánh thức Tuyết Nguyệt mà đánh mất nửa cái mạng, lại lo lắng thấp thỏm ở Vũ Bộc Tinh lâu như vậy, trước khi đi không vớt vác chút gì thực là có lỗi với bản thân.
Nhất là thánh tinh, Dương Khai đã chẳng còn đến một viên.
Giả mượn danh nghĩa Tuyết Nguyệt cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đợi đến lúc Tuyết Nguyệt tra ra chuyện này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi.
Trước nhà kho, Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong mỗi người cầm một chìa khóa mở cánh cửa dày đó ra.
Lão Cáp là một người thực tế, đứng ngay cửa kho nói:
- Ngươi tự vào đi, thấy gì cũng đừng khách khí, cứ việc lấy, bọn ta chờ ở đây.
Dương Khai gật đầu, ngông nghênh đi vào.
Ngay lập tức, hào quang rực rỡ khiến Dương Khai gần như không thể mở mắt.
Đây là nhà kho của phân hội Hằng La Thương Hội, của cải chứa bên trong kinh khủng vô cùng, đủ mọi loại vật liệu tu luyện, bí bảo đan dược, phân theo loại đặt trên từng cái kệ cao, khoáng thạch ngũ hành cần gì có đó, thậm chí đến Không Linh tinh chế tạo nhẫn không gian mà ở đây cũng có.
Nhìn những thứ rực rỡ muôn màu này, Dương Khai sải bước lớn đi thẳng tới một đống thánh tinh.
Thánh tinh của chỗ này xếp thành núi nhỏ, thánh tinh hạ phẩm, thánh tinh trung phẩm, thánh tinh thượng phẩm...
Dương Khai chỉ lấy thánh tinh thượng phẩm, lấy được khoảng năm vạn viên mới ngơi tay. Nếu có nhiều thánh tinh thế này, hẳn là đủ cho hắn dùng trong một thời gian rồi. Bôn ba đã lâu trong Tinh Vực, hắn ít nhiều cũng hiểu về giá trị của thánh tinh, không ngơ ngác như lúc đầu nữa.
Năm vạn viên thánh tinh, đủ để mua một bí bảo Hư cấp thượng phẩm!
Cất thánh tinh xong, hắn lại qua chỗ chất đầy dược liệu.
Hiện giờ Dương Khai có rất nhiều dược liệu Hư cấp, Hư Vương cấp, có điều những dược lieuj này tạm thời chưa dùng tới, dù sao thì kỹ thuật luyện đan cũng chẳng tới đâu.
Còn dược liệu Thánh Vương cấp thì lại không nhiều, hơn nữa đẳng cấp luyện đan sư của hắn hiện tại cũng vừa mức Thánh Vương cấp trung phẩm, nếu cố gắng thêm một chút, thậm chí có thể luyện được đan dược Thánh Vương cấp thượng phẩm.
Dược liệu Thánh Vương cấp dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt, có thể cho hắn luyện đan, tăng cường kỹ thuật luyện đan/
Dương Khai cũng không làm quá mức, chuyện vớt vác của nải này cũng phải biết chú trọng, cần vơ vé ở mức khiến người khác đau lòng, còn mình hài lòng, nhưng không đến mức kế đại thù sinh tử, phải có một mức nhất định giữa hai bên.
Dương Khai nắm bắt rất tốt, chất đầy những dược liệu Thánh Vương cấp vào nhẫn, hắn mới chịu dừng.
Khoáng thạch ngũ hành cũng cần. Hai viên đá đen trong không gian Hắc Thư cứ như động không đấy lấp suốt không đầy, số khoáng thạch lần trước mua ở Thủy Nguyệt Tinh đã bị chúng hấp thụ sạch sẽ, lần này vừa hay có cơ hội bổ sung.
Không hổ là nhà kho của phân hội thương hội, đẳng cấp khoáng thạch cất giữu cũng không tệ, Dương Khai ngắm mắt cất vào trong, cảm thấy được kha khá mới chịu thôi.
Đi tới khu vực cất bí bảo, Dương Khai nhìn đầy chờ mong.
Hắn vốn hy vọng tìm được một hai bí bảo tiện tay ở đây, tốt nhất là bí bảo phòng ngự, với bí bảo loại tấn công thì hắn luôn giữ thái độ sao cũng được, so sánh với bí bảo mà nói, hắn muốn tin vào sức mạnh của bản thân hơn.
Nhưng loại phòng ngự thì lại khác, loại bí bảo này càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng dễ bảo vệ tính mạng.
Nào ngờ hắn tìm cả một vọng lại quay về với thất vọng.
Nơi này bí bảo không ít, nhưng thứ có thể khiến hắn để mắt tới lại không có.
Cấp bậc tốt nhất cũng chỉ là Thánh Vương cấp thượng phẩm, lại còn mang hình dạng cây trường kích.
Dương Khai xưa nay không có hứng thú với loại vũ khí mở ra mở vào này, chỉ có mấy tên trong óc chỉ toàn cơ bắp mới thích dùng loại bí bảo phụ họa cho uy mãnh của mình. Nếu hắn mà dùng chắc trông chẳng ra sao, luyện hóa ôn dưỡng cũng rất tốn thời gian.
Sau một hồi lâu tìm kiếm, hắn chán nản bỏ cuộc, hậm hực đi ra khỏi nhà khó.
Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong chờ bên ngoài thấy hắn đi ra, cũng không hỏi hắn đã lấy những gì, lại càng không kiểm tra tổn thất bên trong, cứ thế mà đóng cửa kho.
Họ còn trông mong khi người của Chủ tinh đến, Tuyết đại nhân sẽ nói đỡ cho họ vài câu, để phía Chủ tinh miễn trừ trách phạt họ, nay Tuyết đại nhân cần ít đồ, họ tất phải rộng mở hào sảng.
Dương Khai không khỏi cảm thấy lo lắng cho Hằng La Thương Hội, nếu người phụ trách mỗi ngôi sao tu luyện đều vô trách nhiệm như lão Cáp, vậy há chẳng phải Hằng La Thương Hội sẽ lỗ tới mức mất cả chì lẫn chài hay sao?