Tông Ngạo lo lắng không phải không có lý, kể cả những thế lực lớn khi đào tạo những đệ tử trẻ tuổi, cũng sẽ không để cho những người trẻ tuổi gánh vác quá mức để trưởng thành. Như vậy không tốt một chút nào đối với những người trẻ.
Nhưng hiện tại, tất cả những gì mà Dương Khai đang làm rõ ràng đã vượt xa giới hạn có thể chịu đựng của võ giả trình độ như hắn.
Cho dù là võ giả Thánh Vương Cảnh nhất, nhị tầng, qua thời gian dài, e rằng cũng không thể chịu đựng được.
Dương Khai có chết hay không, chẳng có liên quan gì tới Tông Ngạo, Tông Ngạo chỉ quan tâm tới một câu nói ngông cuồng mà trước đây lão ta đã tự đánh cược với chính mình, lão ta có thực sự luyện ra được Ly Hỏa đan sinh ra đan vân hay không!
Trong đầu Tông Ngạo có hàng trăm thứ không tin được, nhưng không thể không ôm một chút kỳ vọng – kỳ vọng Dương Khai thực sư có thể như những gì hắn nói, làm cho lão thua tâm phục khẩu phục.
Đan văn là thứ mà cả đời lão theo đuổi, vì theo đuổi cái đó mà lão ta từ bỏ địa vị cao quý của mình và những vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay là có được, lựa chọn ở đây để luyện đan, luyện đan chính là ánh sáng của cả đời lão, lão hy vọng tìm thấy được một phương pháp nào đó đáng tin cậy hơn bất kỳ ai, nắm chắc trong tay được những thứ hư vô mờ mịt như đan văn hoặc đan vân.
Cho nên dù chỉ là một tia hy vọng, hay dù là lời nói ngông cuồng thiếu niên, Tông Ngạo cũng không thể không đi đến cuối cùng, vì thế lão ta không hề hy vọng Dương Khai xày ra điều gì ngoài ý muốn.
Sự lo lắng của lão uổng phí rồi.
Kể từ khi Dương Khai bố trí đại trận Tụ Linh Thất Thái Kỳ, bắt đầu tu luyện, cả tháng trời Tông Ngạo không luyện đan, mà ngồi ở một nơi trong cung điện lặng yên quan sát hắn, lão kinh hãi khi phát hiện ra cơ thể của tên tiểu tử đó phát ra khí huyết lực vượt quá sức tưởng tượng, lão kinh hãi phát hiện ra sau khi năng lượng có thể làm cho võ giả Thánh Vương Cảnh nổ tan xácnhập vào cơ thể tiểu tử đó, bị tên tiểu tử này tiếp nhận một cách dễ dàng, không có chút gì là không thoải mái, lão càng kinh hãi phát hiện ra rằng, sức mạnh của tên tiểu tử đó đang ngày một tăng lên.
Chẳng những không có bất kỳ một chút biểu lộ gì là khó chịu, hắn ta còn vui vẻ chịu đựng. Ngày nào tâm trạng cũng khoan khoái, làm cho Tông Ngạo dường như không dám tin vào mắt mình.
Thời gian trôi qua, xung quanh thân thể của Dương Khai bắt đầu lặng lẽ sáng lên một tầng hào quang màu vàng nhạt, lúc đầu màu sắc của vầng sáng ấy vẫn còn chưa hiện rõ, nhưng khi mà linh khí thổi vào đó ngày càng nhiều hơn, thì ngày càng sáng rõ hơn.
Linh khí của trời đất nồng đậm, giống như khói sương quanh quẩn ở bên cạnh hắn, chỉ tụ lại chứ không phân tán ra.
Khiến cho mấy trăm mẫu dược điền của Tông Ngạo đều phủ đầy sương mù. Thảo dược được vun trồng ở trong dược điền sinh trưởng ngày càng nhanh so với trước kia.
Có linh khí trời đất nồng đậm như thế này tụ hợp lại, thảo dược không sinh trưởng nhanh mới là lạ.
Trong nhất thời, sơn cốc này dường như trở thành nơi có năng lượng thiên địa dày đặc nhất Vũ Bộc Tinh, mà ngay cả cung điện trên núi của phân hội Hằng La Thương Hội cũng không thể bắt kịp nơi đây.
Chỉ dựa vào sức của mình hắn, thay đổi linh khí thiên địa của một mảnh đất có phạm vi lớn như vậy, khiến cho nơi đây như trở thành một thiên động phúc lành hiếm thấy, Tông Ngạo sống nửa đời người rồi, cũng chưa từng gặp phải hiện tượng kỳ lạ như thế này.
- Tên quái nào thế này?
Tông Ngạo suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được, chậm rãi lắc đầu, biết là mình lo bò trắng răng, sau khi quan sát một tháng. Vẫn không thể hiểu được Dương Khai, Tông Ngạo đi tới phòng luyện đan, phát động mười mấy lò luyện đan, bắt đầu đại nghiệp luyện đan của mình!
Cuối cùng lão cũng hiểu ra, dựa vào mức độ yêu nghiệt của Dương Khai, chắc chắn không có việc hắn lại tự hại mình vì tu luyện.
Tông Ngạo nhìn thấy rõ ràng, lão không ngừng cho những viên đơn dược tu luyện được vào miệng, thánh tinh thượng phẩm trên tay đổi hết viên này lại sang viên khác...
Bất luận công lực hiện tại của hắn như thế nào, sau này hắn ta nhất định sẽ trở thành một ngôi sao mới rực rỡ chói lọi trong Tinh Vực!
Tông Ngạo nhận định.
...
Nhân cơ hội ba tháng đem dược liệu tới cho Tông Ngạo một lần, Lâm Mộc Phong tự mình lấy mấy chiếc nhẫn không gian đặc biệt giao cho lão.
Trong mấy chiếc nhẫn không gian đặc biệt ấy toàn là những dược liệu mà Dương Khai cần, tràn đầy ắp, để cứu trị Tuyết Nguyệt bị hôn mê, Lâm Mộc Phong làm như vậy cũng là mất đi gốc vốn, số dược liệu đó đều là họ tự bỏ tiền ra mua, không thể báo sổ sách đó cho Hằng La Thương Hội được.
Đủ các loại dược liệu được mua về, tài sản của mấy người họ gần như vơi đi một nửa.
Tông Ngạo cầm lấy nhẫn không gian, liền đóng cửa chính của cung điện lại, ngay cả tâm trạng để cho Lâm Mộc Phong vào ngồi một lát cũng không có.
Lâm Mộc Phong cũng không dám biểu lộ vẻ mặt gì, ngượng ngùng đứng ở bên ngoài, nhìn về phía dược điền có linh khí ngập tràn, ánh mắt rạng ngời.
Xuyên thấu qua sự cách trở của năng lượng trời đất trùng trùng điệp điệp, lão phát hiện ra điểm phi thường của Dương Khai.
Có võ giả Nhập Thánh Cảnh nào có thể tu luyện một cách điên cuồng như vậy? Xem điệu bộ của hắn, rõ ràng là tu luyện đã lâu rồi, lại không có bất kỳ chỗ nào không ổn, bất luận thế nàođộ mạnh mẽ về thân thể của tên tiểu tử này có vẻ như có chút gì đó không giống bình thường.
Xem xét một hồi, Lâm Mộc Phong lặng lẽ rời khỏi, cũng không đi làm phiền Dương Khai.
Mặt trời lặn mặt trăng lên. Dương Khai cứ ngồi trong dược điền, hình ảnh đứa trẻ xuất hiện sau khi ăn Thiên Linh Quỷ lan đang tham lam há miệng nuốt linh khí của trời đất, Tụ Linh Thất Thái Kỳ cũng đột nhiên phát huy tác dụng, đem phần lớn linh khí của trời đất tụ tập về hướng đó.
Tác dụng của Tuyết trì Tinh Tủy liên tục được duy trì tới tận hôm nay, chưa từng suy yếu, tâm cảnh cũng bắt đầu ổn định như ban đầu, không hề dao động quá lớn.
Đan dược dùng phụ trợ tu luyện dùng hết viên này lại sang viên khác, mấy trăm viên thánh tinh thượng phẩm vỏn vẹn còn lại cũng hoàn toàn cạn kiệt!
Dương Khai chưa từng có một lần tu luyện nào điên cuồng và liên tục như lần này.
Tu luyện Nhập Thánh nhị tầng cảnh cứ lần lượt nâng lên, lực lượng được tích trữ trong cơ thể của hắn cũng ngày một lớn hơn, hắn dần dần tiếp cận được với cánh cửa của Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Cuối cùng cũng có một ngày, bên ngoài cơ thể của hắn bỗng nhiên nổi lên Ma diệm đen kịt quay cuồng không ngớt, dường như có xu thế choáng ngợp bầu trời, như muốn thiêu đốt cả khu vực này.
Bên ngoài cung điện, Tông Ngạo lạnh mặt xuống, không nói một lời, đứng từ xa theo dõi sự biến hóa của Dương Khai.
Ma diệm ngày càng mạnh mẽ, dần dần, Ma diệm từ trong cơ thể của Dương Khai như phun ra giống như đang sống dậy, tụ hợp thành một con cự long, Kim long trong cơ thể hắn chuyển động, dường như cũng bị kích thích, di chuyển càng ngày càng nhanh.
Một tiếng rồng gầm cao vút truyền ra, Kim long thoát khỏi cơ thể bay ra ngoài, hòa hợp cùng với Ma diệm, chuyển động quay cuồng giữa tầng mây.
Cự long đen như mực, dần tách rathành nhiều điểm kim quang, bao phủ trời đất.
Cự long mở to miệng, phun ra nuốt vào năng lượng của trời đất, mỗi lần như vậy lại làm cho sơn cốc bị sương mù bao phủ trở nên sáng sủa hơn phần nào, sau vài chục lần, sơn cốc trước đây thò tay ra không thấy được năm ngón tay đã sáng sủa trở lại, năng lượng trời đất trầm tính ở khu vực này đều bị cự long đen hấp thu đồng hóa.
Lại thêm một tiếng rồng gầm phát ra, cự long bốc lửa đáp xuống, lao thẳng vào trong cơ thể của Dương Khai.
Dương Khai chấn động, một dòng sóng khí vô hình lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên khuếch tán ra bốn phía, dọc ven bên đường, cát đá bay tứ tung, cây cối lay động, những gốc cây lớn thô cứng bao bọc xung quanh cũng đều bị nhổ tận gốc, thổi về phương xa.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, từng điểm thần quang lấp lánh trong mắt, nhiều điểm sáng xung quanh cơ thể hắn thì nhanh chóng thu lại, biến mất một cách nhanh chóng.
Nhập Rhánh tam tầng cảnh!
Một lần bế quan điên cuồng, khiến cho Dương Khai cuối cùng cũng đặt chân đến cảnh giới Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Tu vi như vậy mà ở Thông Huyền đại lục thì đã là cao nhất, bất luận là Ma tôn Trường Uyên, hay là Tứ đại Ma tướng dưới tay của y, hay là Mộng Vô Nhai, Sở Lăng Tiêu của Nhân tộc, hoặc mấy vị Đại tôn Yêu tộc như Lôi Long và lão Ngưu, tu vi của bọn họ đều là Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Chẳng qua là ở giới cảnh này, giữa bọn họ có sự chênh lệch rất nhỏ mà thôi.
Nhưng hôm nay, Dương Khai cũng thực sự đã đứng cùng ở một tầm cao so với những cao thủ ấy.
Tuy nhiên phóng tầm mắt nhìn về phía Tinh Vực, tu vi như vậy thực sự rất khiêm tốn, nếu như không có đường lối, thì về cơ bản không thể nương nhờ vào bất cứ một thế lực nào.
Những võ giả có tu vi đó ở Tinh Vực nhiều như lông trâu, tuy không phải là yếu nhất, nhưng cũng không có gì đáng nói.
- Tiểu tử, xin chúc mừng.
Tông Ngạo đi nhanh tới.
- Có thể chỉ mất thời gian ba tháng đã đạt đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, tuy là mượn uy lực của dị bảo, nhưng cũng đã vượt quá dự kiến của lão phu, ta tưởng ít nhất ngươi cũng phải mất năm đến sáu tháng mới đạt tới điểm đó, xem ra tư chất của ngươi quả thật không tồi.
- Đa tạ Tông lão.
Dương Khai vẫn chưa đứng dậy, thản nhiên gật đầu, không quá kích động, cũng không mất tinh thần, dường như tất cả đều rõ ràng rành mạch, như lẽ đương nhiên.
Tông ngạo kinh ngạc, biết Dương Khai không hề vì thực lực nhanh chóng nâng cao mà nảy sinh bất cứ sơ hở nào, biết đó là công lao của Tuyết Trì Tinh Tủy và cả nghị lực bản thân hắn.
- Tông lão, có tin tức gì từ bên Cáp Lực Tạp không?
Dương Khai hỏi.
- Lần trước Lâm Mộc Phong mang tới mấy chiếc nhẫn dược liệu, nhưng chỉ thiếu duy nhất Long Quy Linh quả, nghe nói Cáp Lực Tạp đang sai người lấy về từ dược tinh khác, khoảng một hai tháng nữa mới có thể mang tới được.
Tông Ngạo bình thản nói.
Dương Khai khẽ gật đầu, tuy mối quan hệ với Cáp Lực Tạp không thân thiết lắm, nhưng hắn cũng biết đối phương cũng không dám vì chuyện này mà miễn cưỡng, việc Long Quy Linh quả đến chỉ là vấn đề thời gian.
- Ta đi thăm đại nhân của nhà ta.
Dương Khai vừa nói xong liền đứng lên, cũng không hề thu hồi lại Tụ Linh Thất Thái Kỳ.
Trong sương phòng, Tuyết Nguyệt vẫn như chìm trong giấc ngủ, thần thái điềm tĩnh, song có lẽ là do lâu quá không có ai đến, người nàng như bị phủ một lớp bụi dày, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc yêu kiều của nàng, Dương Khai mang nước đến, thay nàng lau sạch một phen.
Có thể là do ảnh hưởng của Tuyết Trì Tinh Tủy, khi Dương Khai làm tất cả điều đó tâm trạng thản nhiên, không có một chút dao động cảm xúc nào, cư xử dường như chỉ là một người xa lạ.
Hắn sớm đã quyết định, đợi lần này sau khi cứu sống Tuyết Nguyệt, sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ với nàng ngay lập tức, cho dù nàng có tìm mình báo thù hay không, Dương Khai cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với nàng nữa.
Cảm giác thân thiết của hắn đối với Tuyết Nguyệt chỉ là ép buộc, không giống với Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường, đó là tình cảm lâu ngày sản sinh, là không nhận thức được.
Tin rằng Tuyết Nguyệt cũng như vậy, theo tính cách của nàng, một khi không có Xích linh hồn trói buộc, e là sẽ đòi hạ sát thủ ngay tức khắc để giữ gìn danh tiết, bảo vệ bí mật.
Bất kể là nguyên nhân gì, nàng cũng sẽ không cho phép Dương Khai sống trên cõi đời này, hai người nhất định sẽ vì việc bất hòa tình cảm này trở thành kẻ thù của nhau.
Thu dọn xong hết thảy, Dương Khai lại một lần nữa đi ra ngoài cung điện, ngồi ở vị trí trước đây từng tu luyện, tiếp tục vận chuyển công pháp.
Vừa mới đột phá đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, mặc dù có Tuyết Trì Tinh Tủy củng cố tâm cảnh, không ngại tâm cảnh xuất hiện kẽ hở, Dương Khai cũng ổn định lại tu vi của mình trong một thời gian ngắn, tốt nhất là có thể nâng cao hơn nữa trên cơ sở hiện tại.
Hy vọng xa vời của hắn không lớn, biết rằng trong vài năm bản thân không thể có cơ hội đột phá Thánh Vương Cảnh, chỉ cần tu vi ngày càng tiến bộ, không lãng phí thời gian duy trì của Thiên Linh Quỷ lan, nó chỉ có thể duy trì hai ba năm, qua một ngày là bớt tác dụng của một ngày.