Dược liệu nào có thể sinh trưởng trong một thời gian dài như thế? Trong thời gian vạn năm, thiên tai nhân họa, bão táp sương gió, bất cứ chuyện đột ngột nào cũng đều có thể khiến cho thảo dược biến mất khỏi thế gian này. Có thể nói thứ dược liệu như vậy căn bản không có khả năng tìm thấy.
Trái ngược với các dược liệu quý khác, mặc dù giá trị cực cao nhưng lại không khó tìm kiếm. Hằng La Thương hội lấy việc buôn bán là chính, chỉ cần nói với đám người Cáp Lực Tạp, Dương Khai tin rằng sẽ nhanh chóng thu thập được những dược liệu khác.
Một cây Hoàn Hồn Tụ Phách hoa vạn năm tuổi khiến Dương Khai phải bó tay ngay lập tức!
- Phụ nữ thì trên đời này còn nhiều. Ta thấy tiểu tử ngươi trẻ tuổi sau này còn có cuộc sống tốt đẹp, tất sẽ gặp được những nữ tử xuất sắc. Có đôi khi nên từ bỏ thì phải từ bỏ... Ừm, từ bỏ cũng là một cách hạnh phúc đấy.
Tông Ngạo thủ thỉ cảm khái như đầy cảm xúc.
- Ta phải cứu sống cô ta!
Dương Khai lắc đầu, sắc mặt kiên định.
- Tiền bối, không còn cách nào có thể hóa giải nguy nan cho cô ta nữa sao?
Tông Ngạo chăm chăm nhìn hắn, sắc mặt cũng nặng dần, một lúc sau mới nói:
- Còn có một loại đan dược chắc là cũng có thể, hơn nữa nguyên liệu của loại đan dược này không khó tìm, bản thân nó đẳng cấp cũng không quá cao.
Mắt Dương Khai sáng lên, vô cùng chờ mong, hạ giọng nói:
- Kính xin tiền bối chỉ bảo!
- Thôi, thấy được tiểu tử ngươi một lòng một dạ si tình, lão phu sẽ lại chỉ bảo ngươi một phen.
Tông Ngạo thở dài, thản nhiên nói:
- Nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi đừng nên hy vọng quá nhiều.
- Xin tiền bối cứ nói.
- Ly Hỏa đan!
Tông Ngạo thốt ra mấy chữ.
- Ly Hỏa đan?
Dương Khai nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ. Một lát sau, ánh mắt kinh ngạc:
- Thánh Vương cấp hạ phẩm Ly Hỏa đan?
- Đúng vậy. Ly Hỏa Đan chính là đan dược Thánh Vương cấp hạ phẩm!
Tông Ngạo khẽ gật đầu.
Dương Khai vẻ mặt nghi hoặc:
- Tiền bối, vãn bối có chút không hiểu. Đẳng cấp Ly Hỏa đan không phải là cao sao lại có thể giải trừ nguy nan của đại nhân nhà ta chứ?
Hắn quả thực không hiểu lắm. Tông Ngạo đưa ra biện pháp đầu tiên là phải luyện chế đan dược Hư Vương cấp, biện pháp thứ hai lại là đan dược Thánh Vương cấp. Khoảng cách và khác biệt giữa hai phương pháp đúng là một trời một vực.
Tông Ngạo cười ha hả quái dị, nhếch mép nói:
- Ngươi nghĩ là Ly Hỏa Đan bình thường sao? Ý lão phu là Ly Hỏa Đan có đan vân!
Dương Khai vỡ lẽ, trong lòng bừng tỉnh ngộ.
- Ngươi đã coi là luyện đan sư, chắc hẳn biết được một viên đan dược sau khi có đan văn và đan vân thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội phần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đan dược có đan văn và đan vân lại có giá cao hơn nhiều. Nếu Ly Hỏa đan Thánh Vương cấp hạ phẩm có đan văn, vậy hiệu quả của nó đã ngang với Thánh Vương cấp thượng phẩm rồi. Nếu như có đan vân, kể cả không bằng đan dược Hư Vương cấp thì cũng không khác biệt nhiều.
- Ta hiểu rồi.
Hai tròng mắt Dương Khai sáng rực, lập tức khôi phục tinh thần.
Tông Ngạo nhìn lọt mắt hết biểu cảm của hắn, cười nhạt một tiếng:
- Nhưng Ly Hỏa đan có đan vân đâu dễ dàng luyện chế như thế chứ? Cái này có lẽ còn khó hơn cả việc ngươi tìm kiếm một cây Hoàn Hồn Tụ Phách hoa vạn năm tuổi. Lão phu vẫn giữ câu nói đó, tiểu tử ngươi hãy sớm từ bỏ thì tốt hơn, đừng làm những việc vô ích thế này nữa.
Lão nói những điều này cũng không phải là để đả kích tính tích cực của Dương Khai, chỉ là đánh giá sự thực một cách khách quan.
Cứ cho là để mấy vị luyện đan sư cao thủ nhất trong Hằng La Tinh Vực luyện chế Ly Hỏa Đan cũng không chắc có thể luyện chế ra đan vân.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Không thử thì sao biết có làm được hay không?
Tông Ngạo vội vàng tỏ thái độ:
- Tiểu tử ngươi đừng có nhằm vào ta, ta không thể giúp ngươi luyện chế Ly Hỏa đan được, lão phu và ngươi không có giao tình, cũng không có bản lĩnh lớn đến mức có thể bảo đảm luyện ra một viên đan dược Thánh Vương cấp có đan vân.
- Ta đâu định mời tiền bối luyện chế.
Dương Khai khẽ cười.
- Hả? Đã có người được chọn rồi à?
Tông Ngạo hơi kinh ngạc.
- Nói ta nghe ngươi đã chọn người nào luyện chế, lão phu giúp ngươi tham mưu. Vả lại xem kẻ đó có năng lực này hay không!
Lão không nghĩ trên Vũ Bộc Tinh này còn có người có thuật luyện đan cao hơn mình. Luận luyện đan thì mình mới là cái người lợi hại nhất ấy.
- Vãn bối tự luyện!
- Ngươi tự luyện?
Tròng mắt Tông Ngạo sắp lồi hẳn ra.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Tông Ngạo hình như muốn nhìn kỹ hắn một lần nữa vậy, nhìn từ trên xướng dưới, một lúc sau mới vẻ mặt cổ quái nói:
- Ngươi muốn càn quấy, lão phu cũng không ngăn cản, đó là việc của ngươi. Ừm, nếu như ngươi thật sự có thể luyện chế ra một viên Ly Hỏa Đan có đan vân thì lão phu sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia!
Lão căn bản không tin, với khả năng của Dương Khai có thể luyện chế ra được.
Dương Khai chẳng qua chỉ là một tiểu võ giả Nhập Thánh nhị tầng cảnh mà thôi. Cho dù hắn là một luyện đan sư, có chút thiên phận và tư cách trên luyện đan chi đạo đi nữa, thì cùng lắm mới có tuổi nghề hai mươi năm.
Thánh cấp thượng phẩm đan là cực hạn của hắn!
Tông Ngạo thầm nhận định.
Ngay cả đan dược Thánh Vương cấp cũng không luyện chế được, sao lại có thể luyện chế được ra đan vân tối cao chứ?
Tông Ngạo chỉ đành xem hắn như một tên thanh niên huyết khí phương cương, ăn nói ngông cuồng.
Dương Khai mắt lại sáng lên, cười cười là lạ:
- Tiền bối, người xưng hô như vậy vãn bối không dám nhận... Nếu người đã không tin tưởng ta như thế, vậy thì chúng ta đánh cược, thế nào?
- Đánh cược?
Tông Ngạo nheo mắt lại, hừ hừ nói:
- Đánh cược cái gì, ngươi cứ nói ra, ta tiếp!
- Nếu vãn bối có thể luyện chế ra Ly Hỏa Đan có đan vân, vãn bối cũng không có yêu cầu gì quá hà khắc, chỉ cần một nửa số Huyền Âm Quỳ Thủy đó là được!
Dương Khai mắt sáng quắc nhìn sang Tông Ngạo.
Da mặt Tông Ngạo giật rần rần, hừ nói:
- Tiểu tử, lão phu thấy ngươi thường ngày thành thật rất biết điều, hóa ra vẫn luôn che giấu ý đồ xấu, nhằm vào bảo bối của lão phu sao? Cũng không sợ tự đập nát hàm răng mình.
- Nếu như thật sự là đập nát răng thì cũng là vãn bối tự chuốc lấy.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Lẽ nào tiền bối sợ mình sẽ thua?
Tông Ngạo bĩu môi:
- Công kích lão phu vừa thôi, trò lừa bịp này lão phu không chơi từ lâu rồi.
Mặc dù nói vậy nhưng Tông Ngạo vẫn đáp:
- Cũng đành. Nếu như ngươi thực sự luyện chế được Ly Hỏa đan có đan vân thì lão phu sẽ chia cho ngươi một nửa Huyền Âm Quỳ Thủy, thế nào? Lão phu nghiên cứu đan văn nhiều vô kể, vẫn mù mịt không tìm thấy lối đi. Nếu như ngươi có bản lĩnh hơn lão phu, lão phu tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên, nếu như ngươi không luyện ra được thì thế nào?
Lão nhìn Dương Khai với sắc mặt âm u, lạnh lẽo, thần sắc rất bất thiện.
Dương Khai đưa ra cách thức đánh cuộc khiến lão có chút căm tức, cảm thấy Dương Khai coi thường thuật luyện đan, vô hình trung cũng coi thường những nghiên cứu bao nhiêu năm nay của lão, trong lòng đã âm thầm có sát cơ.
- Tùy tiền bối xử trí!
Dương Khai rất thức thời, dù sao đến lúc đó nếu như luyện không ra đan dược Tuyết Nguyệt sẽ phải chết, mình cũng xui xẻo theo.
- Được, lão phu đang thiếu một trợ thủ, nếu như ngươi làm không được sẽ phải dốc sức cả đời cho ta!
Tông Ngạo cười khặc khặc quái dị.
- Tuy nhiên ván cược này phải thêm thời hạn mới được, nếu chả nhẽ không phu cứ phải đợi mãi?
- Đấy là đương nhiên.
Dương Khai dường như sớm đã đoán được lão sẽ nói như vậy.
- Thời hạn chính là lúc đại nhân nhà ta chết, thế nào?
- Vậy sẽ là chuyện của một năm rưỡi, tiểu tử ngươi thật ngang ngược. Lão phu phải mở mắt to để xem xem ngươi có luyện chế ra được Ly Hỏa đan có đan vân như thế nào!
Tông Ngạo cười to một tiếng.
- Tiền bối cứ đợi xem được rồi.
Dương Khai nhếch mép cười, không thấy chút hoảng loạn, ngược lại còn tràn đầy tự tin.
Vẻ mặt này đã bị Tông Ngạo in sâu vào tròng mắt, khiến lão không khỏi có chút hoảng hốt, âm thầm nghi ngờ tiểu tử này rốt cuộc là cố làm ra vẻ huyền bí hay là thật sự chắc chắn.
Không yên tâm bèn hỏi một câu:
- Với tình trạng hiện giờ thì cao nhất có thể luyện chế ra đan được đẳng cấp nào?
- Thánh Vương cấp hạ phẩm đan!
Dương Khai thuận miệng nói.
- Làm sao có thể?
Tông Ngạo ngạc nhiên.
- Dựa vào sức ngươi mà có thể luyện được đan dược Thánh Vương cấp?
Lão không tin thấy rõ, nghĩ liệu có phải Dương Khai đang phóng đại hay không.
Dương Khai nhún nhún vai:
- Ta quả thực đã từng luyện đấy.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Tông Ngạo nghi thần nghi quỷ.
- Không đến ba mươi, hai bảy hai tám gì đó?
Dương Khai cũng không quá chắc chắn tuổi của mình. Hàng năm ở bên ngoài, khi thì bế quan tu luyện, từ lâu đã không có khái niệm về thời gian và tuổi tác nữa rồi.
Hai mươi bảy hai tám tuổi có thể luyện chế đan dược Thánh Vương cấp. Tông Ngạo kinh hãi, gần như không thể thốt lên lời.
Lão đột nhiên nảy sinh chút cảm giác không ổn. Huyền Âm Quỳ Thủy của lão dường như có một nửa đã đổi họ rồi.
Lắc lắc đầu, Tông Ngạo lại nói:
- Sau một năm rưỡi, sự việc sẽ tự sáng tỏ. Giờ lão phu cũng không tra cứu, nhưng tiểu tử, ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng. Cứ cho là ngươi luyện chế ra Ly Hỏa Đan có đan vân, cũng chỉ có thể loại trừ độc Huyền Âm Quỳ Thủy trên người nha đầu kia, khiến nó không bị chết đắc kỳ tử, việc linh thể thần hồn tán loạn, vẫn phải do ngươi tự mình giải quyết.
Dương Khai nhíu mày, chắp tay nói:
- Ta biết rồi.
- Ra ngoài đi.
Tông Ngạo phất tay.
Dương Khai lui ra, lại đi đến sương phòng đó nhìn Tuyết Nguyệt đang ngủ say, lúc này mới rời cung điện khởi hành đến phân hội của Hằng La Thương hội.
Nửa ngày sau, Dương Khai gặp đám người Cáp Lực Tạp trong đại điện ở dãy núi nọ.
Cáp Lực Tạp, Mộc Lâm Phong và người phụ nữ trung niên đó quây quần quanh một cái bàn. Trên bàn có đặt một vật dùng Ngũ Thái Vẫn Tinh tạo nên. Trong đồ vật ấy chứa mười giọt Huyền Âm Quỳ Thủy, trong suốt như trân châu.
Ba đôi mắt như châu chấu chăm chăm trên Huyền Âm Quỳ Thủy, làm thế nào cũng không xê dịch ánh mắt, kẻ nào cũng mặt mày hớn hở.
Ngũ Thái Vẫn Tinh ở Hằng La Thương hội không khó tìm. Sau khi Tông Ngạo rời đi, bọn họ nhanh chóng mang những báu vật này về, đến nay đang bàn bạc nên xử trí thế nào, rốt cuộc có cần bẩm báo Chủ tinh không.
Ba người ngoài hưng phấn thì đều có phần bó tay.
Thấy Dương Khai đến, cả ba cũng không giấu diếm, không cất Huyền Âm Quỳ Thủy đi. Cáp Lực Tạp đứng dậy hỏi:
- Tiểu huynh đệ, Tuyết đại nhân thế nào rồi?
- Tàm tạm, chỉ có điều vẫn hôn mê bất tỉnh.
Dương Khai thuận miệng đáp.
Cả ba sắc mặt tối sầm lại.
- Tuy nhiên Tông Ngạo tiền bối đã đồng ý chẩn đoán cho đại nhân, cũng đã tìm ra phương pháp cứu trị rồi.
Dương Khai thuận miệng nói.
- Thật sao?
Cáp Lực Tạp vẻ mặt vui mừng, Lâm Mộc Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, phu nhân trung niên kia còn vỗ vỗ ngực, sắc mặt lập tức rạng rỡ lên.
- Tiểu huynh đệ, nếu như có gì cần thương hội giúp đỡ cứ nói. Tuyết đại nhân gặp sự cố ở Vũ Bộc Tinh, nếu cần giúp đỡ bọn ta không thể từ chối.
Cáp Lực Tạp nghiêm túc nói.
- Ta tới đây chính là muốn nhờ mọi người giúp đỡ.
Dương Khai mỉm cười.