Trên ngôi sao chết, Dương Khai nhắm mắt ngồi xuống, khôi phục sức mạnh và thương thế của bản thân.
Phía trước truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, hắn mở mắt nhìn, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Tuyết Nguyệt giờ phút này đang đứng ở trước mặt hắn không xa, mặc một bộ váy dài màu đỏ lửa, bộ váy đó tỏa ra đủ hào quang, vừa nhìn đủ biết đó là bí bảo đẳng cấp bất phàm.
Bộ váy không biết may bằng loại chất liệu gì, tính chất mềm mại, dán chặt lấy thân thể nàng, phô bày trọn vẹn những đường cong đẹp mê hồn trên người nàng, làm cho nàng tựa như thần nữ sáng rọi mê người.
Mái tóc luôn xõa trên vai của nàng được vén thành búi, cài trâm ngang qua tóc, trong chiếc trâm đó cũng có hào quang lưu chuyển.
Bàn tay trắng mịn tựa như ngọc tựa hồ có thể nặn ra nước, khiến người khác chỉ muốn ào tới cắn một miêngs, trên cổ tay đeo hai cái vòng ngọc xanh, nửa cặp chân cũng lộ ra ngoài, từng món trang sức tinh mỹ làm tôn lên khí chất cao quý trang nhã của nàng.
Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ si mê, kinh ngạc nhìn qua nàng, không chớp mắt.
Hắn thầm cảnh giác, tự nhủ mình không được để nữ nhân này mê hoặc tâm thần, nhưng vẫn còn có chút gì đó không ngăn cản nổi vẻ đẹp của nàng, tựa hồ chỉ cần nàng ngoắc ngoắc ngón tay, hắn nguyện ý vì nàng xông pha khói lửa, quyết không từ chối.
Ý nghĩ này hiện lên, Dương Khai rốt cục cũng phải cảnh giác, khẽ cắn lưỡi cho tỉnh táo lại.
Tuyết Nguyệt nheo mắt, dương dương tự đắc quan sát Dương Khai, tựa hồ cũng biết hắn giờ phút này trạng thái như thế nào, miệng cười tươi rói, lại không khỏi có cảm giác thỏa mãn!
Một cảm giác thỏa mãn về nhan sắc mình của nữ nhân!
Đợi đến khi Dương Khai giãy thoát khỏi trường khí nàng tỏa ra, Tuyết Nguyệt không khỏi nhíu mày, lộ vẻ bất ngờ, có chút thất vọng.
Nàng xoay người, phô bày toàn bộ nét hấp dẫn của mình, sau đó mỉm cười mà hỏi.
- Thế nào?
- Rất đẹp!
Dương Khai nhiệt tình tán dương.
- Cảm ơn!
Tuyết Nguyệt càng vui hơn.
- Ngươi không mặc quần áo cũng rất đẹp!
Dương Khai bổ sung.
Tuyết Nguyệt trầm mặt xuống, mặt trắng không còn chút máu:
- Mồm chó nhả không ra được ngà voi! Ngươi nhớ kỹ, toàn bộ sự việc xảy ra trước đó đều không phải là thật, ngươi cũng không được nói với người khác, càng không được tiết lộ bí mật ta là nữ nhân, bằng không thỏa thuận giữa chúng ta hết hiệu lực, ta sẽ tự sát, sau đó linh hồn của ngươi sẽ bị xiềng xích lại.
- Ta biết rõ!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng đầu nhìn nàng, nhếch miệng cười nói.
- Sao ta lại có cảm giác hiện giờ hình như ngươi cũng có vẻ thích điều đó nhỉ.
Khi Tuyết Nguyệt nói chuyện, không ngừng cúi đầu xem kỹ bản thân, quan sát trang sức và quần áo trên người mình, càng nhìn càng vui, càng nhìn lại càng hài lòng.
- Đương nhiên là ta thích rồi.
Tuyết Nguyệt bĩu môi.
- Từ lúc ta biết nhớ đã bị nuôi dưỡng như nam nhân, từ nhỏ đến lớn chưa mặc qua đồ nữ nhân, những đồ này đều do ta cất ở bên trong nhẫn không gian, đã giữ bao nhiêu năm rồi. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội dùng tới, ngươi nói ta có vui hay không?
- Vì sao hội trưởng Ngải Âu lại muốn ngươi làm nam nhân? Vì sao phải che giấu giới tính của ngươi? Lão còn có những người con nối dõi khác, kể cả không có ngươi, lão cũng có người nối nghiệp, không cần phải nghiêm khắc đối với ngươi vậy chứ?
Dương Khái hỏi liên hồi, tâm ý tràn đầy nghi hoặc.
Tuyết Nguyệt bỗng giật mình, trầm ngâm mỗi lúc rồi nói:
- Cha cái lý của cha, ta cũng quen rồi.
Nàng cũng không trả lời thẳng, Dương Khai cũng không miễn cưỡng, nghĩ một lúc, đang muốn nói gì nữa bỗng nhiên biến sắc:
- Có người đến đây.
Tuyết Nguyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn qua hắn.
- Làm sao ngươi biết được?
- Bọn họ xâm nhập vào phạm vi thần thức của ta.
Dương Khai sắc mặt đầy nghiêm trọng.
Tuyết Nguyệt càng ngơ ngác:
- Ngươi phóng sức mạnh thần thức ra rồi ư? Sao ta không cảm nhận được?
Công lực của nàng nếu so với Dương Khai thì cao hơn rất nhiều, tuy nhiên giờ phút này cả hai đều đang suy yếu, nhưng nếu như Dương Khai thật sự phóng thần niệm ra ngoài, chắc chắn nàng phải phát giác ra.
Nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về việc này.
- Ta cũng có bí mật của ta, ngươi tin ta là được rồi.
Dương Khai nghiêm mặt.
Tuyết Nguyệt không nghĩ ngợi gì bèn gật đầu.
- Bao nhiêu người, tu vi gì?
- Nhân số không ít, có mấy tên Thánh Vương Cảnh, áp lực gây ra mạnh hơn cả ngươi lúc ở trạng thái tốt nhất!
Tuyết Nguyệt biến sắc, quát:
- Ngươi dò xét bọn chúng như vậy chẳng phải sẽ bị họ phát hiện rồi sao? Kẻ xuất hiện ở Băng Lãnh tử vực ngay vào lúc này chắc chắn có liên quan tới cái bẫy đó, nói không chừng chính bọn chúng đã giăng bẫy, hiện đang tìm người còn sống sót, muốn đuổi cùng diệt tận!
- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà bọn chúng sẽ không phát hiện ra thần niệm của ta đâu.
Dương Khai lắc đầu.
Kể từ sau khi nghiên cứu chân lý không gian từ đại lục lơ lửng đó, thần niệm của Dương Khai đã có thể đột phá vòng trói buộc của không gian, nhảy vượt bậc, lơ lửng quỷ dị, linh động không dấu vết, không giống sức mạnh thần thức của những người khác là nối liền không ngớt.
Loại thần niệm nhảy vọt này rất khó bị người khác phát hiện, mặc dù có bị phát hiện, cũng không cách nào tìm ra nguồn gốc mà bắt được Dương Khai, trừ phi người đó công lực cao hơn Dương Khai rất nhiều.
Chính vì nguyên do này, Tuyết Nguyệt mới không phát giác gì về thần niệm của Dương Khai.
- Ngôi sao chết này tử khí trùng tru trùng, không có chút linh khí và năng lượng nào, một khi bọn chúng tới đây, nhất định sẽ phát hiện ra sự hiện hữu của chúng ta!
Tuyết Nguyệt sắc mặt khó coi.
- Sức mạnh của ta còn chưa khôi phục được một nửa, nếu thật bị bọn chúng tìm được...
Nàng không dám tưởng tượng ra mình lại gặp phải cảnh ngộ như thế này.
Nếu như nàng vẫn là thân phận Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia, nàng còn có thể đặt điều kiện với kẻ địch chưa biết tên đó, nhưng giờ phút này, nàng chỉ là một giai nhân tuyệt sắc lạ mặt.
Nữ nhân xinh đẹp bị bắt được sẽ gặp vận mệnh ra sao, Tuyết Nguyệt hiểu hơn bất cứ ai.
Đó là vận mệnh vạn kiếp bất phục, bị lăng nhục vấy bẩn!
- Rời khỏi nơi này đi! Chúng ta tránh đi trước đi!
Dương Khai lại không bối rối, hắn lấy Tinh Toa ra, đứng lên trước rồi duỗi ra một tay mời Tuyết Nguyệt.
- Ngươi có chắc có thể tránh được con mắt sục sạo của chúng?
Tuyết Nguyệt trầm giọng hỏi.
- Chưa chắc, nhưng vẫn tốt hơn so với việc chờ chết!
Dương Khai lắc đầu.
Tuyết Nguyệt cắn môi, cũng hiểu được hắn nói có lý, gật gật đầu, chủ động đưa tay, bước lên Tinh Toa của Dương Khai.
Dương Khai ôm nàng phía trước mình, đầu kề lên vai nàng, thần niệm khẽ động, Tinh Toa hóa thành lưu quang rời khỏi ngôi sao chết này.
- Ngươi chớ động đậy lung tung, tuy ta bây giờ không ghét ngươi mấy, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn có một giọng nói đang bảo ta phải giết ngươi... Ngươi chớ có khiến ta lại trào dâng thù hận với ngươi.
Cổ của Tuyết Nguyệt ửng đỏ, khẽ giọng nỉ non.
Bị một nam nhân ôm trong tay, đây là lần đầu của nàng.
Trước đó ở ngôi sao chết, nàng cùng Dương Khai trần trụi, lăn lộn trên mặt đất, khi đó nàng còn trăm phương ngàn kế muốn đoạt quyền chủ động, đánh chết Dương Khai, căn bản chưa có thời gian cảm thụ sự khác thường của cơ thể.
Bây giờ Xích linh hồn đã có tác dụng, khiến cơ thể nàng trở nên nhạy cảm lạ thường với sự đụng chạm của Dương Khai, bên tai tựa hồ như có làn gió nóng thổi qua làm cho thân thể nàng khô quắt.
- Ngươi không tin ta đến vậy à?
Dương Khai cười một tiếng.
- Ta rất thật thà đấy.
- Hừ, ngươi mà thật thà mới lạ!
Tuyết Nguyệt nói như vậy, bắt ngay được bàn tay của Dương Khai đặt lên bụng nàng như thể vô tình, hung hăng nắm chặt.
Dương Khai tựa hồ cũng không có hứng tán tỉnh nàng, thần sắc dần dần nghiêm túc lên, ngự sử Tinh Toa bay giữa Tinh Không lạnh lẽo tối tăm, nhàn rỗi qua lại, không có quy luật chút nào.
Tuyết Nguyệt tuy không dám thả thần niệm điều tra, để tránh làm lộ tung tích của hai người, nhưng nàng cũng biết, Dương Khai hẳn là đang tránh né những kẻ địch đó.
Nàng không khỏi lấy làm tò mò về sức mạnh thần thức của Dương Khai, không biết một tên Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh cỏn con như vậy rốt cuộc từng có kỳ ngộ như thế nào mà có thể tu luyện sức mạnh thần thức lực lượng tu tới mức quỷ dị như vậy.
Hơn nữa không biết tại sao, bị Dương Khai ôm trong lòng như vậy, Tuyết Nguyệt bất giác thấy an toàn vô cùng, như thể cho dù có ngàn vạn truy binh, nàng chỉ cần trốn trong vòng tay của người này, đều không sơ hở tý nào, không bị người khác phát hiện.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, Tuyết Nguyệt liền rối bời, biết rõ đó là tác dụng phụ của Xích linh hồn, làm cho tiềm thức của nàng cảm thấy tên nam nhân này trở nên thân thiết, trở nên đáng tin cậy.
Một nỗi sợ hãi chợt dâng lên từ tận sâu trong nội tâm nàng, nàng sợ mình sẽ càng lúc càng lún sâu vào cảm giác này, muốn giải trừ Xích linh hồn càng sớm càng tốt, thoát khỏi sự nhu nhược này.
Nàng không nói thêm gì nữa, trầm mặt, nhắm mắt tập trung tư tưởng, khôi phục thương thế và sức mạnh bản thân.
Mấy ngày sau, phía trước hai người lại xuất hiện một ngôi sao chết, Dương Khai ngự sử Tinh Toa bay thẳng về phía đó.
Ngôi sao chết này hơi lớn hơn so với cái trước, nhưng cũng giống ở không khí trầm lặng, không có sinh cơ.
Trên ngôi sao này cuồng phong gào thét, khí hậu ác liệt đến cực điểm, cuồng phong đó quét dậy cát bụi vạn trượng, trong phạm vi ba trượng gần như không thấy gì.
Dương Khai đảo mấy vòng trên bầu trời trong chốc lát, tìm được một chỗ giống sơn động, đưa Tuyết Nguyệt chui vào, đóng kín cửa động, không cho bụi lọt vào, lấy ra kỳ thạch dùng để chiếu sáng đặt ở bốn phía.
Sơn động không lớn cũng không sâu, hai người trốn ở nơi sâu nhất.
Không biết là cố ý hay vô tình, Tuyết Nguyệt ngồi cách xa chỗ của Dương Khai, sợ hắn lại thừa cơ động tay chân.
- Phương hướng truy tìm của những kẻ đó không phải phía này, chúng ta tạm thời có thể trốn được một lúc.
Dương Khai thu hồi thần niệm, nói với Tuyết Nguyệt.
- Đợi tới khi nào chúng đến đi thì chúng ta hẵng đi.
- Ừm, ngươi làm chủ là được.
Tuyết nguyệt gật đầu, không có ý kiến, tự lấy ra môt viên thánh tinh nắm trong tay, bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc đang tĩnh tọa, nàng len lén để ý động tĩnh của Dương Khai.
Nàng tưởng Dương Khai không chịu nổi cô đơn, với dây dưa với nàng.
Dù sao nàng cũng là con gái của hội trưởng Hằng La Thương Hội, tu vi cao thâm, địa vị được tôn sùng, Dương Khai chỉ là một tên tiểu võ giả vô danh, bất luận về phương diện nào, cũng đều kém xa nàng.
Có thể có chút quan hệ với nàng là vinh hạnh của hắn, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội được ở một mình với nàng như vậy, chắc chắn sẽ cố tạo dựng cảm tình với nàng, ôm ấp những hy vọng không thực tế.
Cho nên Tuyết Nguyệttĩnh tọa trước, nói rõ là không quan tâm thái độ của hắn.
Đồng thời âm thầm chờ đợi Dương Khai chủ động tới mở lời, sau đó mượn cơ hội làm cho hắn nhục mặt một trận, cho hắn biết khoảng cách giữa hai bên, để hắn dứt bỏ ý nghĩ trong bụng.