Lúc giọng Tân Nhuệ vang lên, Dương Khai còn đang đắm chìm vào nghiên cứu Tinh đồ.
Hắn nhận ra điều bất ổn trong tiếng quát dồn dập và kinh hoàng đó, lập tức rút thần niệm về, sau đó hắn liền cảm giác được sóng năng lượng kịch liệt truyền tới từ bốn phía, khiến hắn có ảo giác như sắp sửa mất mạng.
La bàn rung lên, bên trong truyền tới tức niệm của Huyết Đồng:
- Dương thiếu gia, mau...
Lời của y còn chưa nói hết thì đã im bặt.
Căn phòng bỗng nứt vỡ, từng mảng nguyên liệu hóa thành hư vô, Dương Khai lọt thẳng ra ngoài Tinh Không.
Hắn quay đầu nhìn quanh, nhìn thấy từng đám sương máu nổ tung, nhìn thấy từng võ giả Hằng La Thương Hội giãy giụa tháo chạy, nhưng không tránh được những guồng sóng đó nuốt chửng.
Từng guồng sóng cuốn qua người họ, cắt họ thành bột như lưỡi dao sắc bén.
Dương Khai ý thức được điều bất ổn, bèn vận sức, nắm tay vào trong hư không hòng xé không gian thoát khỏi đây.
Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là chiêu thần thông xé không gian xưa nay luôn thuận lợi lần này lại vô hiệu, khe nứt không gian không sinh ra thành công, gợn sóng đó lan ra đã ảnh hưởng đến vực trường không gian trong một phạm vi rộng lớn, khiến không gian ở đây trở nên hỗn độn.
Dương Khai không thể xé không gian!
Từng khe nứt như hố đen sinh ra quanh chiến hạm, chúng như miệng cá táp liên hồi, nuốt chửng tất cả những gì ở gần đó.
Dương Khai biến sắc, thi triển ngay Ma Thần Biến, nâng sức mạnh lên mức cao nhất, không nghĩ ngợi gì liền bay về hướng ngược lại hướng khuếch tán của guồng sóng đó.
Mùi chết chóc hủy diệt sau lưng như giòi trong xương, truy đuổi không buông tha, không gian vỡ nát như vũ khí không gian mãnh liệt nhất, cắt vào từng thớ thịt trên người Dương Khai, khiến da thịt hắn nhầy nhụa, toàn thân lấm đầy thứ màu vàng.
Hắn cố nhịn đau, vận thánh nguyên, ngưng tụ thành từng tấm Hạo Thiên thuẫn che quanh người. Bí bảo Ngân Diệp lâu rồi không dùng tới cũng được lấy ra, hóa thành một dải ngân hàng bọc từng quầng quanh hắn, kín không kẽ hở.
Vù vù vù...
Lực không gian tiếp tục cắt qua, ngân quang nhanh chóng nhạt dần, bí bảo Ngân Diệp ngang ngửa Thánh cấp thượng phẩm này mất đi linh tính trong thời gian rất ngắn, rồi vỡ nát.
Bí bảo này bị hủy thẳng tay.
Âm vang răng rắc vang không ngừng bên tai, Hạo Thiên thuẫn Dương Khai ngưng tụ ra cũng không kháng cự được uy lực hủy thiên diệt địa đó, từng tấm khiên vừa hình thành đã nứt vỡ, căn bản không cách nào tranh thủ cho Dương Khai được một cơ hội thở lấy hơi.
Toàn thân đau nhức vô cùng, Dương Khai cơ hồ còn nghi ngờ là mình sắp chết đến nơi.
Tốc độ của hắn đã lên đến cực hạn. Gầm lên, hắn bất chấp tất cả bắn về phương xa, hòng xông ra khỏi chỗ này, tìm một con đường sống.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên từ một bên.
- Thiếu gia mau đi đi! Thuộc hạ sẽ kéo dài thời gian cho ngài!
Dương Khai nhìn về phía đó một cái, thì thấy ngay một lão già đang đứng khựng lại, dang rộng tay hư muốn ôm lấy thứ gì đó, thần sắc ngưng trọng, lão nhìn từng guồng sóng đang đến gần từ phía sau, sóng năng lượng quái lại tản ra từ nội thể lão, trường khí của Phản Hư Cảnh khuếch tán, lão giải phóng sức mạnh của mình, dùng đó làm trụ chống, ép một khe nứt không gian sắp đóng lại phải mở ra, xé nó to hơn nữa.
Gợn sóng dội tới trước mặt lão, lão hiên ngang không sợ chết, vẫn đứng bất động, uy lực hủy thiên diệt địa đó phủ lên người lão, khiến lão chảy đầm đìa máu, quần áo rách vụn, da thịt đứt rời.
Nhưng cũng vì nỗ lực này của lão, rất nhiều sức mạnh mang tính hủy diệt bị kéo vào trong khe nứt không gian đó.
Dương Khai chợt cảm thấy áp lực nhẹ đi, bèn không khỏi mừng rỡ.
Cách lão già đó không xa, một tên thanh niên tuấn tú như yêu tà, tóc xõa trên vai trợn trừng mắt nhìn lão già xả thân vì mình, muốn cứu nhưng lại lực bất tòng tâm, nghiến răng lấy ra một bộ giáp trụ, bộ giáp này có màu đỏ lửa chói mắt, từng lớp giáp khoác lên người, bao bọc toàn thân y, khiến y trông vô cùng anh tuấn oai phong.
Y liếc nhìn Dương Khai một cái, rồi bay về một hướng.
Tuyết nguyệt!
Dương Khai thầm chửi thề một tiếng, hận không thể dừng lại bóp chết tên này!
Ánh mắt bi ai của đối phương chợt sáng rực, rõ ràng đã nhận ra thân phận của hắn, nhưng đang thời điểm sống chết, y cũng chẳng hơi đâu để ý đến hắn, hai tay nắm chặt nhau, lộ rõ sự bất lực và phẫn nộ trong nội tâm, y lại quay đầu nhìn xa xăm, thu gọn hết cảnh tượng những mảnh vụn thân xác của lão già đó vào tầm mắt, nén thù hận này vào đáy lòng, rồi bỏ chạy.
Có lão già Phản Hư Cảnh chỉ kéo dài được thời gian chưa tới ba hơi thở, khe nứt không gian bị lão ép mở ra bị hủy hoại, từng guồng sóng khuếch tán ra ngoài, khí thế không hề giảm.
Nó nhanh chóng lan tới vị trí của Dương Khai và Tuyết Nguyệt.
Dương Khai chỉ cảm thấy lắc lư, cả người như bị ngàn vạn nắm đấm tấn công, từng tấc da thịt đều nứt nẻ, thức hải rung chuyển bất an, ngay sau đó, hắn thấy như trời đất quay cuồng rồi bất tỉnh.
Ngay trước khoảnh khắc hắn hôn mê, hắn nhìn thấy bộ giáp Tuyết Nguyệt mặc trên người bị tróc từng mảng một, y phục của y cũng rách ra từng miếng, lộ ra cơ thể trắng ngần hoàn mỹ, không tì vết.
Đồng tử Dương Khai chợt to lên ngay lúc đó, hắn cảm thấy như mình đã nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm...
Ngực của tên này hình như có gì đó không bình thường...
Dương Khai nghĩ là lạ, rồi mất ý thức.
...
Trong Tinh Vực tối đen lạnh lẽo, một khu vực hoang vu tĩnh mịch.
Biển thiên thạch vốn tồn tại ở đây cũng bị quét sạch trong vụ nổ đó, chiến hạm Thánh cấp thượng phẩm cũng không rõ tung tích, mấy trăm võ giả trên chiến hạm bặt vô âm tín, tất cả vật tư đều thất lạc.
Tất cả như chưa từng tồn tại, không đề lại bất cứ dấu vết nào.
Trong tịch mịch, bóng dáng Dương Khai với máu thịt loang lổ lặng lẽ trôi nổi giữa Tinh Vực, hắn như rơi vào giấc ngủ say, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Hào quang vàng kim bao phủ lấy hắn, sức hồi phục mạnh mẽ của Ma Thần Kim Huyết lại phát huy tác dụng, khiến máu thịt bị tổn thương của hắn nhu động, vết thương bắt đầu khép lại, những chỗ bị khuyết thiếu được bồi đắp cái mới.
Ngón tay hắn chợt khẽ giật, mắt cố sức mở ra, ánh mắt vô thần, hắn đờ đẫn người, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Từng cảnh tượng trước khi hôn mê lướt qua mắt hắn, từng tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng và gầm rống quanh quẩn bên tai, hắn lập tức ý thức được mình đã gặp phải những gì.
Đứng phắt dậy, rồi lại khựng lại, cả người hắn cứng ngắc.
Hắn cảm giác như xương cốt toàn thân cũng bị tháo rời, chỗ nào cũng có vết thương.
Hắn lại nằm xuống, dùng thần niệm kiểm tra trạng thái mình.
Tình trạng rất tồi tệ máu thịt bị thiếu giảm rất nhiều, kinh mạch bị tổn hại nghiêm trọng, sức mạnh không thông suốt, hiện giờ hắn còn không bằng một nửa lúc ở trạng thái tốt nhất.
Cho dù có thân thể dũng mãnh của hắn, cho dù có Ma Thần Kim Huyết chảy trong cơ thể hắn, muốn khôi phục thương thế như vậy, ít nhất phải mất nửa tháng.
Làm rõ tình trạng hiện tại, hắn lấy ra ít Thánh đan khôi phục trong Ma Thần Bí Điển nhét vào miệng, hóa giải dược hiệu.
Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, nếu lúc đó không có lão già bên cạnh Tuyết Nguyệt kéo dài ít thời gian, thì thương thế hắn phải chịu có khi sẽ nghiêm trọng hơn nữa, thậm chí rất có khả năng mất mạng ngay tại trận.
Lão cường nhân Phản Hư Cảnh đó mà cũng mất mạng, huống chi hắn chỉ là một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh tiểu tốt?
Tuyết Nguyệt đâu? Y chết hay chưa?
Nhớ lại những gì mình nhìn thấy trước khi hôn mê, vẻ mặt Dương Khai chợt trở nên cổ quái, hắn nghĩ kỹ lại, xác nhận đó không phải là ảo giác. Không ngờ Tam thiếu gia của Hằng La Thương Hội nổi danh Tinh Vực này lại che giấu một bí mật động trời như thế!
Dương Khai thả thần niệm ra, không phát giác được một khí tức sinh mệnh nào ở chung quanh. Kể cả Tuyết Nguyệt không chết, e là y cũng như hắn, trạng thái cực kỳ tệ. Hắn vô tình nhìn thấy bí mật của đối phương, đối phương trước đây muốn giết hắn, bây giờ thì càng không thể buông tay được nữa rồi.
Dương Khai đã xem tên Tuyết Nguyệt này là kẻ địch của mình!
Huyết Đồng...
Hắn lại nhớ tới một người, vội vàng lấy la bàn ra, trút thần niệm vào trong hòng nối liên lạc với Huyết Đồng,
Nhưng hắn phải thất vọng, bất kể hắn có kêu la tới đâu, cũng không thấy Huyết Đồng đáp lại. Trước khi đại nạn ập tới, Huyết Đồng đã dùng la bàn truyền tin bảo Dương Khai mau chạy đi, nhưng lời còn chưa dứt thì liên lạc đã bị cắt đứt.
Có lẽ ngay lúc đó, y đã xảy ra chuyện rồi.
Dương Khai khẽ thở dài, cất la bàn đi, có chút buồn bã, e là Huyết Đồng lành ít dữ nhiều. Võ giả Yêu tộc này cũng không tệ, hơn nữa nếu không phải Thần Đồ bảo y đưa hắn đi, thì hắn đã chẳng gặp tai bay vạ gió này.
Y đúng là xui xẻo...
Rốt cuộc là kẻ nào đã giăng bẫy trong biển thiên thạch đó để hủy diệt chiến hạm của Hằng La Thương Hội?
Và cái bẫy như thế nào mà có uy lực kinh khủng như thế?
Là trả thù hay nhắm vào một người nào đó? Dương Khai không thể hiểu hết.
Hắn chỉ nhớ trước khi gặp nạn, Tân Nhuệ đã hét lên một câu “Toái Tinh Thiểm”, nhưng hắn lại không biết đó có nghĩa là gì.
Hắn âm thầm quyết định điều tra rõ hết thảy, không chỉ vì hắn suýt chết, cũng vì hắn phải đưa ra lời giải thích với Tinh đồ về cái chết của Huyết Đồng!
Phía dưới truyền tới một lực kéo, kéo hắn rơi xuống, Dương Khai vất vả điều chỉnh suy nghĩ, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện bên dưới cách mình mấy vạn trượng, có một ngôi sao chết không quá lớn.
Lực kéo đó chính là trọng lực của ngôi sao chết này.
Hắn mặc cho mình rơi xuống.
Hai canh giờ sau, lúc Dương Khai sắp rơi xuống ngôi sao chết nọ, hắn mới vận sức cổ định cơ thể rồi mới đáp xuống đất.
Nhìn trái phải, ngôi sao chết này quả danh xứng với thực, toàn mùi tử khí nặng nề, như một sa mạc hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ, cũng không có bất cứ sinh khí nào, không có dấu vết sinh linh hoạt động, đâu đâu cũng là núi non gồ ghề.
Hắn đứng cạnh một cái hố cực lớn, cả người không một mảnh vải che thân. Y phục của hắn đã tan tành trong vụ nổ đó rồi.
Hồi phục qua một thời gian, Dương Khai cảm thấy mình cũng đã đỡ hơn không ít, đang chuẩn bị lấy một bộ y phục từ Ma Thần Bí Điển ra thì hắn chợt động thần sắc, thả thần niệm ra.
Sau đó hắn phát giác ra một luồng khí tức sinh mệnh truyền tới từ nơi cách mình không xa.
Khẽ biến sắc, hắn không nghĩ được nhiều, vội vàng bay về phía đó.