Dương Khai không cách nào tưởng tượng người chưởng quản một thế lực làm thế nào quản lý nổi mấy ngôi sao tu luyện, thậm chí là còn hơn thế nữa, chỉ sợ không có thời gian đi tu luyện, riêng xử lý đủ mọi chuyện là đủ kín lịch một ngày cả họ rồi.
- Quản lý theo từng tầng.
Thần Đồ cười giải thích.
- Tầng cao cấp quản lí tầng trung, tầng trung quản lí tầng thấp, mỗi tầng phụ trách một tầng, sao lại không quản lý nổi? Đâu cần người thượng vị phải đích thân làm mọi việc.
Một câu giải thích đó của y khiến Dương Khai lập tức hiểu rõ vấn đề ngu xuẩn mà mình hỏi, liền ngượng ngùng im bặt.
Không ở vị trí của họ, thì không hiểu được gì, hắn chưa đạt tới đỉnh cao đó, cho nên hắn cảm thấy hơi khó tưởng tượng, nhưng làm người phải hướng đến nơi cao hơn, nước chảy về chỗ trũng, nhưng phàm là sinh linh, chẳng ai lại không phải khổ sổ bò lên trên cao.
Trong bầy thú có thú vương, trong đế quốc có quân chủ, họ đứng trên đỉnh cao, ngắm nhìn những phong cảnh không tầm thường, cũng có năng lực quản lý bầy đàn và đế quốc của mình, điều này không phải là chuyện hắn phải nhọc tâm.
Một lúc lâu sau, phía trước cách đó không xa có xuất hiện một khu nhà, chiếm diện tích không nhỏ, Thần Đồ bảo Dương Khai hạ xuống đó.
Những tòa nhà này tạo hình thiên kì bách quái, Dương Khai chưa thấy bao giờ, có cái như tháp nhọn, có cái giống như nhà cao tầng, nguy nga mấy trăm trượng, hội thành một khu.
- Đến rồi, đây là trung tâm, trong vòng ba nghìn dặm, là lãnh địa của ta.
Thần Đồ nhảy khỏi Tinh Toa, vươn tay ra, hít không khí một cách khoa trương, vẻ mặt sung sướng khi về đến nhà.
Dương Khai và Bích Nhã đều thu hồi Tinh Toa, hạ xuống cạnh y nhìn quanh.
Dương Khai thả thần niệm ra, khẽ cảm nhận một phen, thình lình phát hiện nơi đây tụ tập tầm mấy trăm võ giả, những võ giả này tu vi cấp độ không đồng đều, trong đó có vài người tu vi không cao lắm, chỉ tầm Thần Du Cảnh, Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có Chân Nguyên Cảnh, nhưng trong đó có vài người khí tức khá lợi hại, so về Nguyệt Hi và Lữ Quy Trần cũng không hề kém cạnh.
Đó là cường nhân Thánh Vương Cảnh!
Dương Khai hiểu rõ, biết ở Tinh Vực tuy cường nhân rất nhiều, nhiều không đếm xuể, nhưng những cường nhân này cũng đều trưởng thành theo từng bước một, mỗi người bọn họ đều phải trải qua Khai Nguyên cảnh, Khí Động Cảnh, Li Hợp Cảnh, Chân Nguyên Cảnh, Thần Du Cảnh...
Tu luyện qua từng dấu chân một, phá vỡ từng xiềng xích và trói buộc của từng cảnh giới, chạm đến tu vi cường hoành đáng tự hào.
Song võ giả có thể thoát ly sự trói buộc của ngôi sao tu luyện, xâm nhập đến Tinh Không, tối thiểu cũng phải là Nhập Thánh Cảnh, cho nên những người Dương Khai đã gặp ở Tinh Không đều không hề yếu
Võ giả chưa tới Nhập Thánh Cảnh, cho dù có Tinh Toa bảo hộ, cũng không dám phơi bày cơ thể giữa Tinh Không.
Lực Tinh Không vô tình sẽ vắt chết họ! Họ phải ẩn thân trong chiến hạm mới có thể bảo đảm an toàn cho mình.
Tựa hồ sự xuất hiện của ba người đã kinh động đến võ giả nơi này, có một gã trung niên kình phục màu đen bay tới, thình lình nhảy ra, sau khi nhìn thấy Thần Đồ, không khỏi thần sắc vui vẻ, la lên:
- Thần Đồ thiếu gia, ngài đã về rồi?
- Về rồi.
Thần Đồ nhẹ nhàng gật đầu với y, nhếch miệng cười cười.
- Lúc ta không ở đây, có xảy ra chuyện gì không?
Gã trung niên lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì cả, có điều nửa năm trước Ngải Âu hội trưởng đã đi tìm thiếu gia, vì thiếu gia đột nhiên mất tích, còn nổi trận lôi đình nữa.
Thần Đồ không khỏi hơi biến sắc, rụt cổ lại:
- Cha đến tìm ta? Có nói là có việc gì không?
Gã trung niên đáp:
- Không nói gì, chỉ bảo đợi khi thiếu gia về hãy lập tức đến gặp ngài!
Thần Đồ mếu mặt, thều thào:
- Thôi xong rồi, lần này ta chết chắc, nhất định không thoát được một trận nhục hình.
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Dương Khai quan sát và biết rõ người trung niên này và mấy cường nhân ẩn nấp bên trong hẳn đều là do Hằng La thương hội phái tới bảo vệ Thần Đồ, là thủ hạ của y.
Gã trung niên nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn Dương Khai và Bích Nhã, khi nhìn Dương Khai, y không lộ quá nhiều cảm xúc, có điều nhìn Bích Nhã, rõ ràng có một chút đáng ghét.
Hình như y liếc một cái là nhìn ra Bích Nhã là một nữ tử phóng đãng, cho rằng Thần Đồ bị nàng câu dẫn, mê hoặc.
- Thiếu gia, hai vị này là...
Y nhìn Dương Khai và Bích Nhã hỏi.
- À, vị huynh đệ này là Dương Khai!
Thần Đồ kéo Dương Khai đến bên cạnh, thân mật ôm vai hắn, long trọng giới thiệu.
- Là huynh đệ sinh tử ta kết giao được từ chuyến tại ngoại này, ừm, Gia Long thúc thúc, thúc đối đãi với huynh ấy như ân nhân của ta là được.
- Ân nhân của thiếu gia?
Thần sắc của Gia Long chợt nghiêm túc hẳn, cũng không hỏi nhiều, chắp tay thi lễ với Dương Khai:
- Đa tạ tiểu huynh đệ đã chiếu cố thiếu gia nhà ta, thiếu gia trời sinh tính bất hảo, chắc hẳn chuyến này đã khiến tiểu huynh đệ gặp không ít phiền toái, kính mong tiểu huynh đệ rộng lòng tha thứ!
- Tiền bối quá khách khí rồi, ta và Thần Đồ chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi.
Dương Khai cười khiêm tốn.
Gia Long khẽ gật đầu, trong mắt toát ra thần thái hài lòng.
- Nữ nhân này...
Thần Đồ lại chỉ vào Bích Nhã.
- Ừm, vốn là người của Tử Tinh, hiện muốn gia nhập vào thương hội chúng ta, Gia Long thúc hãy sắp xếp giúp cô ta.
- Người của Tử Tinh?
Gia Long chau mày.
- Công lực hơi thấp...
- Chỉ cần có thể cho ta bế quan một thời gian, nội trong vòng nửa tháng ta có thể đột phá đến Thánh Vương Cảnh!
Bích Nhã vội vàng nói, như thể nóng vội muốn có chỗ dung thân.
- Nửa tháng đột phá Thánh Vương Vảnh?
Gia Long nhướn mày.
- Nếu là Thánh Vương Cảnh, thương hội có thể tiếp nhận, ừm, ngươi tạm thời cứ ở đây bế quan tu luyện đi.
Nói xong, y khẽ vỗ tay, lập tức có một thị vệ đang đứng bên cạnh đi tới.
- Đưa vị cô nương này đến mật thất, cho cô ta ít thánh tinh và đan dược.
Gia Long dặn.
- Vâng.
- Cảm ơn Thần Đồ thiếu gia, cảm ơn Gia Long đại nhân.
Bích Nhã vui sướng ra mặt, dịu dàng thi lễ với Thần Đồ, lại nhìn Dương Khai nói:
- Hẹn ngày gặp lại.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Đợi cho Bích Nhã đi khỏi, Thần Đồ mới nhiệt tình rước Dương Khai vào trong hành cung.
Võ giả trung niên tên Gia Long đi theo sau.
Các thị vệ thị nữ gặp dọc đường đều nhao nhao quỳ gối hành lễ, cung kính vấn an.
- Huynh đệ, ta đi tắm rửa thay quần áo trước, có chuyện gì chốc nữa nói sau.
Vào trong hành cung, Thần Đồ tùy ý nói.
- Ở đây đừng xem mình như người ngoài.
- Được.
Dương Khai không khách khí nữa.
Thần Đồ cười hề hề, thò tay ôm lấy hai thiếu nữ trẻ ở một bên, vừa cười dâm đãng vừa đi vào bên trong.
- Vị thiếu gia này, mời đi bên này!
Một tỳ nữ khác đi tới, ánh mắt lấp lánh, tư thái thướt tha, cười mím chi dẫn đường cho Dương Khai.
Theo sau nàng, Dương Khaiqua lại không ngớt giữa hành cung.
Tuy Thần Đồ luôn miệng nói mình là con riêng của hội trưởng Ngải Âu, cũng chưa từng công khai với bên ngoài, nhưng cách sắp xếp người và diện tích của lãnh địa này, có thể thấy địa vị của Thần Đồ trong tim hội trương Ngải Âu không hề thấp.
Bằng không cũng sẽ không cho y mấy võ giả Thánh Vương Cảnh làm hộ vệ, càng không ban cho y lãnh thổ rộng ba nghìn dặm.
Chuyện của nhà người ta, Dương Khai chẳng muốn nghe ngóng, hắn vừa đi vừa cưỡi ngựa xem hoa, đi theo sau tì nữ đó tới một gian sương phòng cực lớn.
Trong sương phòng, một chiếc giường lớn với màn che màu hồng bao phủ, toát lên một không khí ấm áp.
Trong phòng hương hoa tràn ngập, ở chính giữa sương phòng, một bể tắm lớn điêu khắc từ bạch ngọc, trong bể chứa đầy nước ấm, hơi nhiệt bừng bừng, sương mù lượn lờ.
Trong bể tắm, rải đầy những cánh hoa đủ màu sắc, bên bể, có những nữ tử ăn mặc mỏng tang, thân hình bốc lửa đứng duyên dáng, lúc Dương Khai đi vào, họ đang mỉm cười nhìn về phía này, dịu dàng thi lễ một cái.
Sương mù bao phủ quanh họ, làm cho họ thoạt nhìn đẹp một cách mông lung.
Hơi nước làm ướt lớp vải mỏng, dán chặt lấy thân thể mê người của họ, sự mỹ diệu đó như ẩn như hiện, khơi dậy khí huyết sôi sục.
Dương Khai khẽ giật mình, không ngờ thứ đang đợi chờ mình lại là cảnh tượng này, lập tức hơi thở có phần nặng nề, ánh mắt không kìm được lưu chuyển giữa những thiếu nữ mỹ miều này.
Tuổi của họ thoạt nhìn cũng không lớn, ai nấy cũng xinh đẹp, da thịt trắng ngần hiện ra ánh hồng hào mê người, tư sắc xuất chúng, khí chất không giống nhau, có nụ cười có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng đều phải say mê.
Ánh mắt của Dương Khainhìn vào, trong số họ có người lớn mật đáp lại, ánh mắt nóng bỏng, có người ngượng ngùng, che lấy cái mỹ miều trước ngực và dưới thân mình, muốn tiến tới nhưng ngại ngùng...
Đời sống của tên Thần Đồ này lại hoang dâm phóng túng đến độ này...
Dương Khai không nhịn được oán thầm.
- Vị thiếu gia, có cần nô tì giúp người thay quần áo không?
Tỳ nữ dẫn đường nọ miệng mỉm cười, thấy Dương Khai đứng sững sờ không động đậy, bèn dịu giọng hỏi.
Dương Khai thu hồi ánh mắt, lắc đầu hỏi.
- Đây là do thiếu gia nhà ngươi sắp xếp?
- Là nô tì sắp xếp...
Tỳ nữ đó trả lời.
- Có điều cũng là do tiền lệ thiếu giađặt ra từ lâu, ngài là khách quý thiếu gia đưa về, cho nên nô tỳ muốn dùng quy cách cao nhất để tiếp đón ngài, ừm, ngài là vị khách thứ hai được hưởng vinh hạnh đặc biệt này.
- Ồ? Trước kia cũng từng có một vị rồi?
- Vâng.
Tỳ nữ đó gật đầu.
- Có điều ngài yên tâm, những tỷ muội này đều là thân toàn vẹn, bạch ngọc không tỳ vết, chưa từng bị làm bẩn, họ rất vui lòng được hầu hạ khách quý của Thần Đồ thiếu gia.
- Tại sao phải vui lòng?
Dương Khai kinh ngạc.
- Bởi vì Thần Đồ thiếu gia có ân với họ, họ đều tự nguyện tới nơi này làm tỳ nữ, không ai bắt buộc họ làm bất cứ chuyện gì, trước khi nô tỳ sắp xếp việc này, cũng đã hỏi ý kiến của họ.
Dương Khai lại gặp phải ánh mắt của mấy thiếu nữ đó, phát hiện họ không có bao nhiêu phần không tự nguyện, biết rõ người tỳ nữ dẫn đường cho mình nói thật.
- Ngài có hài lòng hay không? Nếu không hài lòng, nô tỳ có thể gọi thêm người tới, nhất định có thể tìm được người phù hợp cho ngài
- Không cần.
Dương Khai lắc đầu.
- Vậy ngài...
Dương Khai ngẫm nghĩ, nhếch miệng cười.
- Thôi vậy, Thần Đồ có ý tốt như vậy, ta từ chối thì bất kính quá.
Nói như vậy xong, hắn thong dong cởi áo ra, nhảy vào trong bể tắm.
Nữ nhân đứng bên bể đều tươi cười rạng rỡ, nhảy vào trong nước, như một những mỹ nhân ngư tư thái ưu nhã bơi tới bên cạnh Dương Khai, chủ động ép thân thể mềm mại dán chặt lấy da thịt Dương Khai, vừa phô bày vẻ đẹp của mình, vừa dụng tâm hầu hạ Dương Khai tắm rửa.