Trên khoảng đất bằng ở sườn núi, người của Tử Tinh và Kiếm Minh đều lo lắng đợi chờ, không ai dám nói chuyện, cả một vùng rộng lớn đột nhiên yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, không khí nặng nề.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể Dương Khai bỗng nhiên run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng.
Thông đạo hư không do pháp trận không gian kia mở ra cũng dần khép lại như mồm thú, trong nháy mắt thông đạo hư không tối đen biến mất, không gian vặn vẹo bên sườn núi liền trở lại bình thường.
Ngay khoảnh khắc khi thông đạo hư không khép lại, phân thần của Dương Khai và oán hồn của Quỷ Tổ theo nhau bay ra.
Quỷ Tổ khẽ phất tay, thu oán hồn đó vào trong cơ thể, Dương Khai cũng thu lấy phân thần của mình, kiểm tra một chút, mặt trầm như nước:
- Tiền bối, phân thần của vãn bối không thể vận dụng được nữa, đã sắp tan rã tới nơi rồi.
Quỷ Tổ hình như cũng đang kiểm tra tin tức do oán hồn mang về, nhất thời không chú ý tới Dương Khai, sau một hồi mới gật đầu:
- Ừ, ngươi làm không tệ, khôi phục đi!
- Tiền bối, nếu lần sau lại có chuyện này, chắc sẽ không bắt vãn bối đi nữa chứ?Dương Khai lạnh mặt hỏi.
Quỷ Tổ nhếch miệng cười:
- Coi tâm trạng thế nào đã, phải xem tiểu tử ngươi có thành thật hay không.
Dương Khai tối sầm mặt, không nói được một lời mà bay qua một bên, ngồi bên cạnh Thần Đồ.
- Đều đi cả đi, không được rời khỏi đây quá xa, lúc cần thiết ta lại tìm các ngươi!
Quỷ Tổ thản nhiên nói.
Nghe lão nói thế, mọi người như được đại xá, tất cả tản ra tứ phía, như muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Dương Khai cùng Thần Đồ cũng vội vã xuống núi, không muốn nán lại nơi này một chút nào.
Rất nhanh, trên sườn núi chỉ còn một mình Quỷ Tổ, lão nhìn vào pháp trận mình khổ tâm bố trí, thần sắc suy sụp, nhíu mày trầm tư, nghĩ muốn làm thế nào để sửa đổi trận pháp, để pháp trận không gian này có thể có được tác dụng thật sự.
Mặc dù lần này không thành công, nhưng lão cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không quá thất vọng.
Dù sao năm đó tới đây thì lão mới đột phá Thánh Vương Cảnh, sở học bản thân cũng không quá cao sâu, có thể dùng một nghìn năm để nghiên cứu ra pháp trận không gian này đã coi như may mắn lắm rồi.
TIếc là không gian quá huyền bí, lão cũng không thể hiểu rõ được. Dù lúc này lão đã tới trình độ Hư Vương Cảnh, nhưng bí mật không gian vẫn cực kỳ phức tạp.
Chuyện này, cần phải có thiên phú và cơ duyên.
Lão ngồi ngay ngắn trong đại trận, không qua bao lâu, lại bắt đầu dùng thánh tinh xây dựng lại trần đồ.
Cách nơi này khoảng mười dặm, Dương Khai bỗng dừng bước.
- Sao vậy, tiếp tục chạy đi chứ.
Thần Đồ ngạc nhiên nhìn hắn, thúc giục nói.
- Ngươi muốn chạy tới đâu?
Dương Khai nhìn y một cách cổ quái.
- Không biết, có thể chạy được bao xa thì tốt bấy nhiêu!
Thần Đồ rùng mình một cái:
- Ta không muốn để lão nhìn chằm chằm vào, nắm thóp ném vào trong thông đạo hư không đó, sinh tử không thể nằm trong tay mình!
Dương Khai lắc đầu:
- Ở nơi này, lão chính là chúa tể, ngươi chạy tới đâu cũng không thoát khỏi lão được!
- Điều này cũng đúng!
Thần Đồ ngẫm nghĩ một lát, gật đầu đồng ý:
- Tuy nhiên, huynh đệ à, vừa rồi xin lỗi ngươi, ta cũng thật sự bất lực, không cách nào phân ưu cùng ngươi.
- Không có chi. Là do ta đã làm một vài chuyện, bị lão theo dõi được.
Dương Khai biết vì sao Quỷ Tổ chọn mình, rõ ràng là vì hắn đã giết chết Vệ Vũ.
Lão nghĩ hắn đã làm trái lệnh của lão, cho rằng hắn không chịu an phận.
Chuyện này không liên quan đến Thần Đồ, hơn nữa, dù có y muốn giúp, nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối của Quỷ Tổ, y cũng không làm được gì.
- Trong thông đạo hư không đó, ngươi đã gặp được cái gì vậy?
Thần Đồ lại hiếu kỳ hỏi.
- Ta không rõ lắm, phân thần của ta không có được tư duy, tuy ta có thể gửi một thần thức đến đó, nhưng không quan sát được nhiều. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, với trình độ nghiên cứu về không gian pháp tắc của Quỷ Tổ, kẻ nào vào trong đó thì kẻ đó phải chết! Lúc đó, phân thần của ta có thể trốn về hoàn toàn là nhờ không có thực thể, tốc độ của thân thể không thể sánh được với thần thức.
Thần Đồ sắc mặt tái nhợt:
- Vậy lão còn nghiên cứu cái gì nữa?
- Lão bị nhốt hai nghìn năm, đương nhiên muốn rời khỏi nơi này. Có điều nơi này lại là thánh địa tu luyện đối với chúng ta, lão có thể ở nơi này tăng công lực tới Hư Vương Cảnh, chắc chắn có liên quan tới môi trường tu luyện của nơi này.
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi, cười khổ nói:
- Ngươi hẳn nên cầu mong cho lão nghiên cứu được gì đó, nếu như có một ngày lão không còn hứng thú với pháp trận không gian, cảm giác mình không có khả năng thoát khỏi nơi này... Vậy thì đó mới thật sự là tai họa!
- Huynh đệ ngươi đừng dọa ta chứ!
Thần Đồ hoảng loạn nói, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó, lập tức không rét mà run.
Một khi Quỷ Tổ không còn hứng thú với không gian pháp trận, cảm thấy không còn hi vọng thoát khỏi đây, với tính tình của lão, rất có thể mọi người sẽ sống không bằng chết!
- Tiếp theo ngươi muốn làm gì?
Dương Khai nhìn y hỏi.
- Không biết, chờ chết?
Thần Đồ nhếch mép nói:
- Ngươi thì sao?
- Chắc là tìm một chỗ bế quan tu luyện.
Dương Khai thuận miệng nói.
Thần Đồ kinh ngạc, có chút không hiểu vì sao Dương Khai lại không chút lo lắng như thế.
Suy nghĩ một chút, y nói:
- Ta cũng tìm chút chuyện làm vậy, cả ngày lo lắng đề phòng thật sự khổ sở!
Ở đại lục này, cũng chỉ có y và Dương Khai hợp ý với nhau, người của Kiếm Minh và Tử Tinh đều phân thành hai nhóm, tất nhiên sẽ không để ý tới hai người. Hiện tại Dương Khai muốn bế quan tu luyện, Thần Đồ sẽ không thể tìm ai nói chuyện được nữa, trong lòng liền có chút khó chịu.
Không biết vì sao, công lực của y rõ ràng cao hơn Dương Khai rất nhiều, nhưng y lại cảm giác đi tới đâu cũng thấy không bằng đối phương.
Dương Khai gặp phải chuyện gì đều rất điềm tĩnh, lúc không thể trụ vững thì hắn lại yên lặng quan sát, cho đến khi trụ được mới thôi.
Thần Đồ không khỏi cảm thấy khâm phục.
Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc rồi tách ra.
Thần Đồ muốn đi đâu, làm gì thì Dương Khai không biết, dù sao thì hắn lại trở về sơn động mà hắn luyện đan lúc trước.
Bất cứ lúc nào, có sức mạnh mới là sự bảo đảm tốt nhất để sinh tồn! Dương Khai rất rõ ràng điều này.
Bởi vì bị Lã Quy Trần hạ cấm chế, đã hai tháng hắn không tăng công lực được, hắn thật sự không muốn lãng phí môi trường tu luyện hiếm có này, cho nên hắn không thể đợi được nữa.
- Tiền bối, vãn bối muốn trở lại sơn động mà lúc trước tiền bối tìm được ta để luyện đan, được chứ?
Phòng ngừa vạn nhất, Dương Khai truyền thần niệm hỏi Quỷ Tổ.
Một lát sau, giọng nói của Quỷ Tổ vang bên tai:
- Đi đi, tạm thời còn chưa cần dùng tới ngươi!
- Đa tạ!
Dương Khai gật đầu, lấy Tinh Toa ra bay về phía đó.
Vừa bay được không xa, bên cạnh bỗng nhiên truyền lại tiếng gọi:
- Dương Khai!
Dương Khai chợt khựng lại, quay đầu liền thấy Hòa Tảo cùng Hòa Miêu đang bay về phía mình.
Một lát sau, hai tỷ muội đi tới trước mặt hắn.
Hòa Tảo lộ vẻ phức tạp, dường như không biết nên mở miệng thế nào, Hòa Miêu lại hỏi thẳng:
- Vệ Vũ sư huynh thật sự bị ngươi giết?
- Ngươi nghĩ sao?
Dương Khai không đáp mà hỏi lại.
- Ta cảm thấy không có khả năng này!
Hòa Miêu bĩu môi:
- Vệ Vũ sư huynh có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, công lực toàn thân nhận được chân truyền của sư phụ, ngươi yếu như vậy, sao có thể giết được hắn?
- Ta yếu lắm sao?
Dương Khai ngạc nhiên.
Hòa Miêu nghiêm túc nhìn hắn, thần niệm quét qua, cười hì hì nói:
- Dù sao cũng không mạnh, ta cảm thấy có thể thoải mái đánh bại ngươi!
- Vậy à...
Dương Khai gật đầu, cũng không giải thích, nói:
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hòa Tảo hạ giọng nói:
- Bọn ta muốn tới nói một lời xin lỗi với ngươi.
Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt áy náy:
- Ngươi đã từng giúp bọn ta tại vực sâu hỗn loạn, đã cứu bọn ta một mạng, vốn bọn ta phải cảm ơn ngươi, nhưng sư phụ...
- Không liên quan tới các ngươi!
Dương Khai cười cười, bình thản không quan tâm.
- Dù sao... bọn ta thật sự xin lỗi, hơn nữa, sư phụ rất tức giận vì cái chết của Vệ Vũ sư huynh, sư phụ bảo bọn ta giết ngươi ngay khi có cơ hội. Dương Khai, nếu sau này bọn ta rút kiếm chĩa về ngươi, mong ngươi đừng trách bọn ta, đó không phải là bản ý của bọn ta.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Ta biết rồi, nhưng mà nếu các ngươi làm như vậy, thì cũng xin chuẩn bị tâm lý sẽ bị ta giết. Ta cũng sẽ không để mặc người ta chém giết mà không hoàn thủ đâu!
- Ngươi mạnh mồm quá đó...
Hòa Miêu hừ hừ nói:
- Nếu tỷ muội bọn ta muốn giết ngươi, ngươi phản kháng được sao?
- Ngươi thử thì biết!
- Hòa Miêu, không được vô lễ!
Hòa Tảo khẽ khiển trách một tiếng.
- Biết rồi.
Hòa Miêu lè lưỡi nói.
- Không còn chuyện gì nữa chứ?
Dương Khai nghiêng đầu, nhìn họ hỏi.
- Hết rồi, bọn ta chỉ muốn nói với ngươi từng đó thôi.
- Vậy hẹn ngày tái ngộ.
Dương Khai điều khiển Tinh Toa, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn cau mày, nói:
- Hỏi các ngươi một câu, nếu hai ngươi chết tại vực sâu hỗn loạn, Vệ Vũ được lợi ích gì?
- Ngươi có ý gì?
Hòa Miêu kinh nghi nhìn hắn.
Dương Khai cười ha ha:
- Thuận miệng hỏi bừa mà thôi!
Hòa Tảo nhíu mày, trầm tư một lúc mới chân thành nói:
- Sư phụ là người của Kiếm Minh, cũng không thu nhận nhiều đệ tử, tỷ muội bọn ta và Vệ Vũ sư huynh có thể xem là những đệ tử khá trong số đó. Nếu bọn ta thật sự chết đi, sư phụ nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng hắn!
- Vậy các ngươi làm sao mà lạc trong vực sâu hỗn loạn?
Dương Khai lại hỏi tiếp.
- Vệ Vũ sư huynh đưa tin cho bọn ta, bảo bọn ta chờ ở vực sâu hỗn loạn, không ngờ gặp phải đám người cỉa Tử Tinh. Hai bọn ta không đánh được địch đông, bị bức tới, bị bức tới...
Hòa Tảo vừa nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp liền biến sắc, như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn Dương Khai.
- Tạm biệt!
Dương Khai cũng không nói nhiều, bóng hắn theo chùm sáng mà biến mất.
Để lại lại Hòa Tảo đang còn suy tư, vẻ mặt phẫn nộ, còn Hòa Miêu thì mặt ngơ ngác.
Sau một lúc, Hòa Miêu mới nhẹ giọng nói:
- Người này quả nhiên kỳ quái, toàn nói những lời không đầu không đuôi.
- Tỷ lại cảm thấy hắn khôn khéo hơn người khác nhiều!
Hai mắt Hòa Tảo bắn ra hào quang:
- Hơn nữa, muội quá coi thường hắn, hắn có thể giết được Vệ Vũ sư huynh, tuyệt đối sẽ không đơn giản như bề ngoài vậy đâu! Nói không chừng, hắn chưa từng xem hai chúng ta ra cái đinh gì.
- Không phải chứ, tỷ tỷ không đánh giá hắn quá cao đấy chứ?
Hòa Miêu kinh hô.
- Muội có nhớ lúc gặp hắn ở vực sâu hỗn loạn không? Hắn căn bản không tránh né, hắn không biết chúng ta là ai, có ác ý với hắn hay không, nhưng vẫn đứng một chỗ chờ đợi. Như vậy đã nói rõ, hắn cảm thấy, với sức của hắn, nếu hai người chúng ta có ác ý thì cũng không thể làm gì được hắn!
Hòa Tảo khẽ nói.