Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1006: Luyện đan




Trong rừng, Dương Khai cùng Thần Đồ hành động như gió, từng gốc linh thảo cấp cao bị nhổ bỏ vào túi.

Đây là nơi sản sinh dược liệu, tốt thiểu cũng là Thánh cấp, đại đa số là Thánh Vương cấp.

Thần Đồ hưng phấn tới mức mặt mũi vặn vẹo.

Y chưa từng ngờ được, vật tư trên đại lục này lại phong phú như thế, gần như cứ mười trượng lại có một cây thảo dược sinh trưởng vô số năm đang đợi hắn và Dương Khai tới hái.

Linh dược trên đại lục này phong phú hơn gấp mười mấy lần so với bất kỳ tinh vực nào. Dược tính ngưng kết, thời gian đủ lâu, đáng quý nhất là cho tới bây giờ, nó vẫn ở trạng thái chưa từng bị ai “hỏi thăm” qua.

Lão già thần bí đó có tu vi cao thâm, hơn phân nửa là không để ý tới đám dược liệu này, thu thập cũng không có mấy tác dụng, cho nên linh thảo nơi này mới có đủ thời gian sinh trưởng.

Đối với thảo dược, Thần Đồ cũng không hiểu nhiều, bình thường y chỉ biết sử dụng đan dược đã luyện chế sẵn. Dù như thế nhưng khi nhìn thấy dược liệu phong phú cũng làm cho y hoa mắt, hưng phấn không kiềm chế được.

Dưới chỉ dẫn chuẩn xác của Dương Khai, y đi đến đâu, tất cả những dược liệu đủ lớn bị dọn dẹp sạch sành sanh đến đó.

- Này, Dương Khai, ngươi qua nhìn này...

Thần Đồ bỗng nhiên kêu lên, giọng y run rẩy, như thể phát hiện thứ gì đó cực kỳ ghê gớm.

Dương Khai nhanh chóng vọt về bên này, đi tới trước mặt y. Thấy y đang ngồi chổm hổm trước một cây hoa lan kỳ dị, cây lan này tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, vừa ngửi liền cảm thấy khoan khoái dễ chịu, toàn thân thư sướng, cánh hoa trắng nõn đầy ánh sáng lung linh, thật sự không tầm thường.

Dương Khai kinh ngạc, khẽ hô lên:

- Thất Sắc Thiên Kết lan?

Linh dược trên đại lục này căn bản không khác nhiều so với Thông Huyền đại lục, khác biệt duy nhât là cấp bậc cực cao, tuy nhiên cũng có nhiều loại mà ngay cả Dương Khai cũng không biết tên, đó là những loại thảo dược mà trên Thông Huyền đại lục chưa từng có.

Nếu một cây Thất Sắc Thiên Kết lan sinh trưởng ở đại lục Thông Huyền, tối đa cũng chỉ đạt tới cấp bậc Thánh cấp trung phẩm. Nhưng ở đây, đóa lan này lại phát ra dao động năng lượng kinh người, và dược lực vô cùng khủng khiếp, vượt xa Thánh cấp trung phẩm.

- Dương Khai, nó có cấp bậc gì, sao ta cảm giác nó không hề bình thường vậy.

Thần Đồ kinh ngạc kêu lên, hai mắt sáng quắc nhìn Thất Sắc Thiên Kết lan.

- Theo phân chia sức mạnh của võ giả Tinh Vực thì cái này hẳn là dược liệu Hư cấp.

Dương Khai trầm giọng nói.

Thần Đồ hít mạnh một hơi, sắc mặt liên tục biến ảo, nhưng phấn khích chiếm phần nhiều hơn, thì thào nói:

- Nơi này lại có dược liệu Hư cấp, ông trời ạ, nơi này lại có dược liệu Hư cấp!

Dù là xét ở toàn bộ Tinh Vực, dược liệu Hư cấp cũng có giá trị cực cao, bọn họ mới tới đây tìm kiếm không lâu đã tìm được một cây. Như vậy đủ thấy đại lục này có tài nguyên phong phú bậc nào rồi.

Dương Khai cẩn thận hái lấy Thất Sắc Thiên Kết lan, bỏ vào trong túi Càn Khôn, sâu trong nội tâm cũng có chút kích động.

Hai người liếc nhìn nhau, không nói một lời, liền tiếp tục ra sức tìm kiếm.

Đại lục lơ lửng có nhiều dược liệu, đám người Tử Tinh cùng Kiếm Minh cũng bị dược liệu kích thích, gần như tạm quên đi tình cảnh hiện giờ, tất cả đều điên cuồng chạy ngược chạy xuôi.

Mặc kệ có thể rời khỏi đại lục này hay không, những dược liệu này đều có tác dụng thăng cấp đối với võ giả.

Dương Khai và Thần Đồ cũng bội thu, đại lục này có diện tích không nhỏ, võ giả Kiếm Minh và Tử Tinh chỉ có hơn trăm người, sau khi phân tán bốn phương tám hướng, trên cơ bản sẽ ít khi phải đụng độ nhau.

Bọn họ có thể an toàn và toàn tâm tìm kiếm dược liệu.

Sau hơn mười ngày, Dương Khai dừng bước lại.

- Sao vậy?

Thần Đồ vẫn còn rất hưng phấn, tìm kiếm mọi nơi, hai mắt tỏa sáng, khi phát hiện Dương Khai dừng lại, y không nhịn được mà quay qua hỏi.

- Dược liệu đã thu thập được kha khá rồi, ta muốn bắt đầu luyện đan.

- Luyện chế loại đan dược giải trừ cấm chế trên người ngươi?

Thần Đồ hỏi.

- Ừ!

- Nhưng ngươi không thể vận sức, làm sao mà luyện?

Thần Đồ nghi hoặc hỏi.

- Ta tự có cách, ngươi tìm dược liệu đi, bên kia có một sơn động, ta tạm thời ở lại đó, ngươi có thể tìm ta ở trong đó!

Dương Khai chỉ tới một nơi cách đó không xa, vừa rồi, khi hai người vừa tới đây, Dương Khai đã phát hiện được một nơi nghỉ chân không tệ.

- Được thôi.

Thần Đồ cũng không miễn cưỡng, biết hắn nôn nóng muốn khôi phục sức mạnh:

- Ngươi hãy cẩn thận, ta đi tìm kiếm một chút.

Nói xong, y thoải mái rời đi.

Dương Khai phân biệt phương hướng, đi về phía sơn động phát hiện được kia.

Chốc lát sau, hắn đặt chân tới trước cửa sơn động, thần niệm dò xét bên trong một lúc, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì mới tiến vào.

Sơn động này hẳn là tự nhiên, phía trên trần có rất nhiều thạch nhũ lâu năm, từ những mũi nhọn thạch nhũ, những giọt linh khí kinh người chậm rãi nhỏ xuống.

Dương Khai hứng mấy giọt uống vào, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nước trong khe núi này không phải là nước bình thường, bên trong ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, gần như là thiên địa linh khí chuyển hóa mà thành, bất cứ ai uống vào chỉ có lợi chứ không có hại, cùng có hiệu quả gần giống như Vạn Dược Linh Dịch, có thể cải thiện thể chất, tăng cường công lực.

Tuy nhiên hiệu quả vẫn kém hơn một chút so với Vạn Dược Linh Dịch.

Dương Khai đi thẳng vào sâu trong sơn động, tìm một nơi khô ráo khoanh chân ngồi xuống.

Vùng cuối động có diện tích không nhỏ, lớn khoảng chừng với vài gian phòng, tuy hơi tối nhưng môi trường như vậy cũng vừa khéo tạo không gian cho Dương Khai phát huy.

Sức mạnh thân thể của hắn quả thật không thể vận dụng, nhưng sức mạnh thần thức lại không bị hạn chế.

Đã từ rất lâu, hắn đã không cần dùng sức mạnh thân thể để luyện đan, chỉ cần lửa thần thức là hắn đã có thể luyện ra bất kỳ đan dược nào hắn muốn, hơn nữa, phương thức này càng tiện lợi hơn so với dùng thánh nguyên.

Mỗi lần luyện đan, Dương Khai tìm lấy một ít dược liệu Thánh cấp trước, chuẩn bị luyện chế vài viên đan dược để làm quen trước.

Hắn lấy lò luyện đanra đặt trước mặt.

Thần niệm của Dương Khai phủ lấy từng cây dược liệu, ngọn lửa thần thức phát tán ra, cô đọng dược dịch.

Chẳng mấy chốc sau, vài phần dược liệu Thánh cấp đã được chắt lọc tinh hoa, lưu lại dược dịch thơm nồng và ngập tràn năng lượng.

Đủ loại linh trận dùng để luyện đan được khắc vào trong lò luyện, rồi đổ dược dịch vào trong đó, khống chế sức lửa.

Dương Khai quen việc dễ làm, rất là thuần thục.

Tuy lâu rồi không luyện đan, nhưng đây đã trở thành bản năng của hắn.

Không có bất cứ sai sót nào, chuẩn xác tới mức không thể bắt bẻ.

Thời gian dần trôi qua, trong sơn động tràn ngập mùi hương của đan dược.

Khi mùi thơm đó nồng đậm tới một mức nhất định, Dương Khai thu ngọn lửa thần thức về, im lặng đợi một lát, sau đó gảy nhẹ ngón tay lên lò luyện đan.

Một viên đan dược tròn vo bay lên, nằm ngọn trên đầu ngón tay hắn.

Không có đan văn, có chút đáng tiếc, nhưng đây là đan dược Thánh cấp trung phẩm hàng thật giá thật.

Khẽ gật đầu, Dương Khai rất vừa lòng, thuận tay ném đan dược vào trong Ma Thần Bí Điển, hắn liền nhắm mắt khôi phục.

Luyện chế ra một viên Thánh đan, cần tiêu hao một lượng thần thức, tuy không nhiều những cũng không ít. Dương Khai còn không thể tùy tiện phung phí sức mạnh thần thức của mình, cho nên mỗi thời khắc hắn đều phải duy trì ở trạng thái đỉnh cao.

Sau thời gian một nén hương, hắn tiếp tục luyện chế đan dược.

Ngay từ khi ở Thông Huyền đại lục, Dương Khai đã có thể luyện ra đan dược Thánh cấp thượng phẩm rồi, khi ở Cửu Thiên Thánh địa, có được rất nhiều dược liệu và của cải, tạo điều kiện hắn có thể tùy tâm mà nâng cao kỹ năng luyện đan của mình.

Nhưng đan dược Thánh cấp thượng phẩm còn chưa đủ để giải trừ cấm chế của Lã Quy Trần.

Lã Quy Trần là cường nhân Thánh Vương Cảnh, chỉ có đan dược Thánh Vương cấp mới có thể phá vỡ thủ pháp của y.

Cho nên, việc cấp bách hiện giờ của hắn là nhanh chóng dùng tài nguyên hiện có để nâng cao kỹ năng luyện đan của mình lên.

Khi rời khỏi Thông Huyền đại lục, hắn mang theo không ít vật tư, ở đại lục này, hắn cùng Thần Đồ thu thập thêm rất nhiều dược liệu cấp Thánh Vương, Hư cấp.

Hắn hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề dược liệu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai đắm chìm trong thế giới luyện đan, một mình ngồi giữa sơn động, giữa không khí tràn ngập mùi đan dược. Còn đại lục lơ lửng lại vô cùng náo nhiệt, hai bên Tử Tinh và Kiếm Minh đều có thu hoạch rất lớn, ai cùng đều cao hứng phấn chấn.

Nhưng Lã Quy Trần lại không vui nổi.

Bởi vì trên tay bọn họ không có bí bảo cất giữ!

Không có bí bảo cất giữ, dù cho thu thập được nhiều dược liệu thì cũng không biết bỏ chỗ nào. Đây là việc nhỏ, vấn đề nghiêm trọng là, sau khi bị nhổ lên khỏi đất, dược hiệu của linh dược đều bị mất đi từng giờ từng khắc.

Điều này làm cho Lã Quy Trần xót khỏi nói, cảm giác những dược hiệu của linh dược Thánh Vương cấp, Hư cấp đó không ngừng giảm đi, mỗi ngày y đều vô cùng đau đớn.

Y hận không thể đi tìm lão già thần bí đó, đoạt lại nhẫn không gian của mình.

Nhưng y chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu thật sự đối mặt với lão già đó, Lã Quy Trần không thể có nửa ý niệm phản kháng.

...

Trong ngọn núi đó, lão già thần bí lộ thần sắc căng thẳng, cẩn thận bố trí gì đó trên một khoảng đất bằng, trên đó có đặt rất nhiều thánh tinh cấp bậc cực cao, sắp theo từng hàng một, vẽ thành một đại trận.

Trung tâm đại trận có một thứ trông như cái cửa, dựng đứng trên mặt đất.

Cánh cửa này được luyện chế từ chính mảnh vỡ của chiến hạm mà lão nhặt được lúc trước.

Hai chiếc chiến hạm đều là Thánh Vương cấp thượng phẩm, vật liệu làm khung hạm cũng đều có phẩm cấp cực cao, vừa khéo cho lão luyện chế thành cánh cửa này.

Đại lục này không có khoáng vật quý hiếm, cho nên lão già trước trờ vẫn chưa tìm thấy vật liệu thích hợp để luyện chế ra cánh cửa quan trọng này.

Chỉ có trời mới biết, khi những mảnh vỡ chiến hạm từ trên không trung rơi xuống đại lục này, lúc đó lão đã hưng phấn tới cỡ nào!

Khung và phần đế của cánh cửa đó cũng được khảm đầy thánh tinh cực phẩm, nhìn vào đẹp vô cùng.

Một luồng sóng năng lượng kỳ dị từ trong cánh cửa chậm rãi truyền ra, nhân vật mạnh như lão già thần bí đó lại không dám tới gần cánh cửa này, dường như bên trong ẩn chứa nguy hiểm cực lớn nào đó.

Lão già lộ ra thần sắc dữ tợn mà điên cuồng, vừa bố trí, một bên lẩm bẩm:

- Sắp rồi sắp rồi, sắp rồi!

Trong mắt lão bắn ra hào quang cực kỳ ghê rợn, nhìn vào không rét mà run.

Bố trí được một chốc lát, lão bỗng nhiên ngừng lại, thần niệm khuếch tán ra như gợn sóng, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đại lục.

Tất cả động tĩnh của mọi người trên đại lục đều hiện lên rõ ràng trong đầu lão.

Lão nhếch miệng cười quái dị:

- Ha ha, tất cả đều rất sinh động nhỉ, không tệ không tệ, có sức sống là tốt rồi. Lão phu sợ nhất là không khí trầm lặng, lão phu cô độc hai ngàn năm, không chịu nổi sự hành hạ này nữa. Nếu các ngươi không có sức sống, thì lão phu đau đầu mất... Ồ, tiểu tử này, cũng thú vị đấy!