Trên đại lục lơ lửng, người của Kiếm Minh và Tử Tinh đều an phận thủ thường, cả hai bên đều ngoan ngoan yên phận. Sau khi lão già thần bí đoạt lấy nhẫn không gian của hơn trăm người thì liên tiếp tới mười ngày sau không thấy bóng dáng lão đâu, cũng không ai biết lão cần số nhẫn không gian này làm gì, càng không biết tại sao lão lại cần những mảnh chiến hạm đó.
Dương Khai kết đồng minh với Thần Đồ, cách xa người của hai thế lực lớn kia, vui mừng tự đắc.
Trải qua thời gian khôi phục dài như vậy, Thần Đồ cũng đã dần khỏe lại, thương thế lúc trước về cơ bản cũng khỏi hẳn.
Chẳng qua vì Dương Khai vẫn ngồi mãi chưa tỉnh, nên y cũng không dám chạy lung tung.
Người của hai thế lực lớn bắt đầu tìm hiểu đại lục này, tra xét một phen thì phát hiện nơi đây quả như lời lão già thần bí đó nói, không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Bọn họ không phát hiện thấy có bất cứ sinh linh nào ở đây, như thể nơi này trước khi mọi người đến chỉ có lão già thần bí đó thôi.
Vừa e ngại lão già thần bí đó, mọi người cũng vừa không khỏi có chút thông cảm với lão.
Một thân một mình sống ở một chỗ như vậy, không có ai trò chuyện cùng đúng là quá buồn tẻ.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi cũng ngự sử Tinh Toa hướng lên trời cao, hòng rời khỏi đại lục vô danh này để trở về Tinh Vực, rời xa nơi có lão già thủ đoạn thông thiên kia.
Nhưng bọn họ phải tuyệt vọng vì bất kể bọn họ bay cao bay xa đến đâu, cũng đều không thể nhìn thấy vì sao nào, bầu trời bảy sắc mù mịt đó giống như cái lồng giam vây hãm bọn họ trên đại lục này.
Dần dà, mọi người bắt đầu đâm ra nóng nảy, nếu không có những lời của lão già nói lúc trước, chỉ e hai bên đã bắt đầu đại chiến rồi.
Trong thức hải, sức mạnh thần thức tựa ngọn lửa bùng cháy của Dương Khai bao vây lấy thần hồn còn lại của Ô Tác, dung hợp hấp thụ nó.
Hắn liên đã luyện hóa liên tiếp hơn mười ngày, thần thức của hắn mạnh đến vậy, nhưng cho tới thời khắc này vẫn không thể dung luyện hoàn toàn Tinh đồ.
Hắn đã đánh giá thấp cấp bậc của Tinh đồ này.
Nhưng hắn cũng thấy được hi vọng.
Năng lượng thần hồn của Ô Tác đã biến mất, chỉ còn lại một cụm tinh quang chiếu sáng một Tinh đồ xinh đẹp lạ thường.
Hắn không ngừng vận sức mạnh thần thức xâm nhập vào trong đó, lưu lạc ấn thần hồn của mình vào trong Tinh đồ, khắc lên khí tức sinh mạng của mình.
Toàn bộ quá trình giống như luyện hóa một món bí bảo.
Tinh đồ bắt đầu trở nên mất ổn định, dần căng phồng càng lúc càng lớn, dường như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.
Dương Khai không khỏi có cảm giác bất an, linh thể thần hồn tìm tới hòn đảo lục sắc, tiếp tục thúc đẩy sức mạnh thức hải, đốt luyện Tinh đồ.
Một tiếng động rất nhỏ bỗng truyền ra từ trong Tinh đồ. Dường như có thứ gì đó nứt ra tạo thành một khe hở. Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm thấy sức mạnh thần thức của mình đang điên cuồng rót vào Tinh đồ phòng thủ kiên cố kia, mực nước thức hải mênh mông như đại dương nhanh chóng sụt giảm.
Hào quang đủ màu sắc vỡ òa trong thức hải, từng ngôi sao lấp lánh bay vụt bốn phương tám hưởng, thức hải của Dương Khai rung chuyển dữ dội, hỗn loạn tột cùng, khiến đầu óc hắn trong phút chốc trở nên choáng váng.
Bầu trời chi chít sao như rừng châu chấu không ngừng thoát ra từ dưới thức hải, bay vụt lên trên bầu trời phía trên thức hải, bắt đầu điểm xuyết cho bầu trời vốn trống không.
Dần dần, bầu trời thức hải trở nên nhiều màu sắc, giống như có một bàn tay nhỏ bé vô hình đang trang trí cảnh sắc thức hải của Dương Khai.
Dương Khai thất thần, linh thể thần hồn đứng trên hòn đảo lục sắc kinh ngạc nhìn lên trời, ánh mắt ngày càng sáng ngời.
Cảnh sắc trong thức hải của hắn đang thay đổi hẳn đi với tốc độ cực nhanh.
Ước chừng trong thời gian một chén trà, thức hải rung chuyển rốt cục cũng ổn định lại.
Giờ phút này, cảnh sắc thức hải đã khác lúc trước rất nhiều.
Hòn đảo lục sắc vẫn đứng sừng sững ở vị trí trung tâm, Diệt Thế Ma Nhãn cũng lơ lửng giữa không trung, còn khoảng không đó giờ như về đêm, được bao phủ thêm một tầng sao sáng chói.
Đây không phải là do Dương Khai sử dụng sức mạnh thần thức ảo hóa ra, mà nó thực sự tồn tại.
Là dấu hiệu cho thấy Tinh đồ và Dương Khai đã hòa làm một thể!
Dương Khai vui mừng quá đỗi, đứng trên hòn đảo lục sắc nhếch miệng cười.
Chợt nảy ra một ý, ánh mắt của Dương Khai dừng ở một vị trí giữa bầu trời sao nọ, mấy vì sao nơi đó lập tức khắc sâu vào tầm mắt hắn.
Mấy ngôi sao chậm rãi chuyển động dưới sự dẫn dắt của sức mạnh xoay chuyển hệt như những ngôi sao có cùng vị trí bên ngoài.
Thần niệm Dương Khai du đãng trong những ngôi sao đó, tận mắt chứng kiến đủ điều thần kỳ của Tinh Vực, sức mạnh thần thức nhanh chóng vơi đi.
Tuy rằng để nắm được Tinh đồ này cần hao phí một lượng lớn sức mạnh thần thức nhưng Dương Khai lại rất hài lòng.
Có được Tinh đồ như vậy trong thức hải thì về sau hắn sẽ không phải lo bị lạc nữa, nhờ nó hắn còn có thể trở thành một đồ sư danh tiếng.
Kiềm chế tâm tư, Dương Khai bắt đầu điều tra vị trí của mình.
Bên trong Tinh đồ đó có một điểm sáng màu lóe lên liên tục, lúc Dương Khai dùng thần niệm dò xét nơi này, điểm trắng đó lập tức dao động lạ thường, khiến hắn hiểu được điểm trắng này chính là vị trí hiện tại của mình.
Biểu cảm trên mặt Dương Khai bỗng trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn phát hiện bên trong Tinh đồ đó, chỗ điểm trắng hiển thị vẫn còn ở trung tâm vực sâu hỗn loạn, vị trí mà lỗ đen đó nuốt chửng tất cả mọi người.
Tinh đồ này có chính xác, không có sai sót hay không thì Dương Khai cũng chẳng rõ, phải đợi kiểm chứng mới biết được.
Vì thế hắn kiềm chế tâm thần không lãng phí sức mạnh thần thức của mình.
Chậm rãi mở to mắt, bên tai liền truyền đến từng tiếng kinh hô.
Men theo thanh âm đó nhìn về phía không xa, Dương Khai phát hiện bên phía Tử Tinh, Liễu Sơn và Bích Nhã đang cầm vài thứ trông giống thảo dược, vẻ mặt kích động nói gì đó với Lã Quy Trần.
Lã Quy Trần cũng dần trở nên phấn khởi, tinh quang lóe lên trong mắt, nhận lấy thảo dược từ tay hai người này, ngưng thần tra xét.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Hình như người của Tử Tinh phát hiện ra thứ gì đó rất ghê gớm.
Thần Đồ vẫn luôn để ý động tĩnh bên đó, dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng cũng có suy đoán của mình.
- Thứ gì vậy?
- Dược liệu Thánh Vương cấp!
Thần Đồ nói khẽ.
Hai mắt Dương Khai tỏa sáng.
- Chúng phát hiện được trong lúc thăm dò đại lục này, hơn nữa có vẻ như số lượng còn không ít!
- Lão già đó đã từng nói nơi này linh khí nồng đậm, vật tư phong phú...
Dương Khai nhíu mày đăm chiêu.
- Lão còn nói điều duy nhất đáng tiếc chính là nơi này không có khoáng sản gì quý hiếm!
Thần Đồ bỗng nhiên nhìn hắn:
- Không có khoáng sản, vật tư lại phong phú... chẳng lẽ nơi này có nhiều dược liệu?
- Có thể!
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Người của Tử Tinh sắp hành động rồi.
Thần Đồ lại khẽ quát, Dương Khai quay đầu nhìn lại quả nhiên phát hiện đám người của Tử Tinh đều ồ ạt phát hồng quang phi ra bốn phương tám hướng.
Một lúc sau khi bọn chúng rời đi, Nguyệt Hi cũng triệu tập các thủ hạ lại vội vàng dặn dò vài câu. Ngay sau đó, người của Kiếm Minh cũng nhất tề xuất động.
Hòa Tảo trước khi đi còn nhìn về phía Dương Khai, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng đầy áy náy, khẽ gật đầu với hắn.
Dương Khai khẽ mỉm cười xem như đáp lại.
Mấy ngày nay hắn nhiều lần phát hiện Hòa Tảo và Hòa Miêu muốn tới chỗ mình nhưng bị một tên nam võ giả của Kiếm Minh ngăn lại.
Hắn biết đây là mưu kế của Nguyệt Hi nên cũng không thèm để ý.
- Dương Khai, chúng ta cũng đi tìm đi! Dù sao thì ngồi đây cũng không có việc gì làm. Hơn nữa nơi này linh khí nồng đậm như vậy chắc chắn cấp độ dược liệu sinh ra cũng không thấp.
- Được.
Dương Khai trầm ngâm một chút cũng không có ý kiến.
- Cũng may có thể thu thập ít dược liệu để luyện đan.
- Ngươi còn có thể luyện đan?
Thần Đồ kinh ngạc nhìn hắn.
- Ừ, miễn cưỡng thì cũng biết chút đỉnh, nếu tìm được nguyên liệu thích hợp, không chừng ta có thể luyện chế được Phá Giới Đan cởi bỏ cấm chế trong cơ thể!
Dương Khai thấp giọng.
- Vậy còn chờ gì, cầu người không bằng tự cầu mình, đi, ta đi cùng ngươi!
Thần Đồ vừa nói liền vận chuyển thánh nguyên bao phủ lấy Dương Khai tìm hướng bay ra ngoài.
Bốn phương tám hướng đều là võ giả của Tử Tinh và Kiếm Minh, Thần Đồ và Dương Khai bay qua, đôi lúc lại nghe thấy tiếng cười rộn rã.
- Bích Huyết thảo Thánh Vương cấp thượng phẩm, to thế này luôn, ha ha ha, phát tài rồi!
- Ninh Thần hoa Thánh Vương cấp trung phẩm…
- Mau tới đây, ở đây còn có Ám Nguyệt linh chi!
- Địa Hoàng quả Thánh cấp thượng phẩm, không đáng tiền...
Hình như vì dược liệu nơi đây sản sinh ra có cấp bậc rất cao, khiến nhãn quang những người này cũng nâng cao lên không ít, nếu là trước kia, linh thảo linh dược Thánh cấp thượng phẩm tuy rằng không phải thứ gì cao cấp nhưng cũng có giá trị không tệ, không có lý nào lại coi như không thấy, nhưng hiện tại những võ giả này căn bản không để ý tới những dược liệu Thánh cấp này, ánh mắt mọi người còn đang tìm kiếm linh thảo linh dược Thánh Vương cấp trở lên.
Thần Đồ mếu mặt lắng nghe những võ giả này chia sẻ niềm vui, trong lòng sốt ruột như mèo cào, sợ bọn họ sẽ nhanh chóng biến đại lục đầy thảo dược này thành hư không.
- Mẹ nó, không có Tinh Toa bay chẳng nhanh bằng bọn họ.
Thần Đồ bay liên tục hơn một canh giờ cũng không tìm được chỗ thích hợp để đặt chân, những nơi đã bay qua đều có người đang sục sạo.
- Tiếp tục đi đi!
Ánh mắt sâu xa của Dương Khai dừng ở phía trước, ở phía đó hắn mơ hồ nhìn thấy một rừng cây.
Rừng cây xưa nay luôn là nơi có nhiều thảo dược.
- Sao tới tận bây giờ họ mới phát hiện đại lục này có nhiều thảo dược?
Đang bay, Dương Khai hồ nghi hỏi, tới đây cũng đã khoảng nửa tháng, lẽ ra phải sớm phát hiện mới đúng.
- Bọn họ ngại lão già đó nên trước đó không dám tùy tiện hành động. Đến tận mấy ngày trước bọn họ mới bắt đầu thăm dò không trung xung quanh, muốn tìm hiểu tình hình thì phát hiện ra.
Thần Đồ giải thích, mắt chợt sáng rỡ:
- Khu rừng phía trước chắc là chưa có ai vào, chúng ta tới đó xem thử.
- Ừ.
Bóng hai người lóe lên rồi biến mất giữa không trung, nhanh chóng vọt vào trong rừng.
Vừa vào rừng, tinh thần hai người chấn động bởi vì linh khí nơi đây còn nồng đậm hơn xung quanh.
Liếc nhìn nhau, bọn họ biết đã đến đúng nơi cần đến.
Linh khí càng nồng đậm, cấp bậc thảo dược nhất định sẽ càng cao.
Thả thần niệm ra, chẳng mấy chốc sau, Dương Khai bỗng chỉ vào một hướng:
- Bên này có thứ gì đó.
Thần Đồ ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ngươi chắc không?
- Chắc, vì trong không khí có mùi thuốc.
- Ngươi là luyện đan sư thật đấy à?
Thần Đồ cả kinh.