Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1004: Kỳ ngộ của Ô Tác




Hấp thu những năng lượng thần hồn này, lý giải của Dương Khai về cảnh giới Nhập Thánh Cảnh cũng đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, khả năng khống chế sức mạnh cũng vượt xa so với trước kia.

Không chỉ có vậy, bởi vì mỗi khi hấp thu năng lượng thần hồn của người khác thì ít nhiều gì Dương Khai cũng được tăng cường sức mạnh thần thức, một hai lần rơi rớt tuy ít nhưng tích tiểu thành đại, gia tăng theo cách này làm cho thần hồn của hắn cũng mạnh hơn nhiều lần võ giả cùng cấp.

Biển lửa do thần thức tụ thành dường như cũng vì vậy mà trở nên càng thêm đậm đặc.

Dương Khai hấp thụ nốt đám năng lượng thần hồn cuối cùng còn dư lại.

Tuy nhiên, khi nuốt chút năng lượng thần hồn cuối cùng đó, vẻ mặt của hắn bỗng trở nên cổ quái, hắn liền vội vàng dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn qua.

Lơ lửng trước mặt hắn là một đám năng lượng thần hồn không mạnh cho lắm, so với những cái khác thậm chí còn yếu hơn, chỉ tầm Siêu Phàm tam tầng cảnh.

Đây chính là năng lượng thần hồn của đồ sư Ô Tác để lại sau khi chết!

Dương Khai hiểu rõ, vì lúc đó hắn tận mắt thấy Ô Tác biến thành một đám sương máu trước mắt mình, hài cốt không còn gì, mà trong toàn bộ Động Lực thất của chiến hạm chỉ có mình Ô Tác là Siêu Phàm Cảnh, những người khác đều là Nhập Thánh Cảnh.

Năng lượng thần hồn của Ô Tác lưu lại hình như có chút khác thường.

Quả thật chỉ là Siêu Phàm tam tầng cảnh, yếu hơn hẳn so với những người khác, nhưng bên trong đó còn ẩn chứa những thứ khác không hề tầm thường.

Dương Khai ngưng xuất thần niệm tra xét trong đó.

Chợt, hắn dường như rời khỏi thức hải của chính mình, đứng giữa một vùng Tinh Không rộng lớn, bốn phía đầy sao trời chi chít, có vì những vì sao tỏa ra ánh sáng chói mắt mê người, có vì sao lại tản mát sức sống bừng bừng, có vì sao thì lại trầm lặng, lúc sáng chói, lúc tối tăm.

Cả người hắn trong nháy mắt dường như trở nên vô cùng to lớn, đứng giữa Tinh Không, nhìn xuống toàn bộ Tinh Vực.

Bất kỳ một góc hay một ngôi sao nào cũng đều không thoát khỏi mắt hắn.

Những ngôi sao này đang được điều khiển bởi một sức mạnh kỳ diệu, xoay tròn theo một quy luật cực kỳ phức tạp khiến hắn không thể nắm bắt được.

Dương Khai liếc mắt đã thấy được nơi nằm ở vị trí trung tâm trong toàn bộ Tinh Vực.

Những ngôi sao ở nơi đó dường như sáng hơn hẳn, có màu đỏ như lửa bóng thiêu đốt, cũng có trắng xóa như băng tuyết bao trùm. Có ngôi sao năng lượng gió ngưng tụ thành thực chất, hóa thành những con rồng gió thông thiên. Còn có những ngôi sao như một cây cổ thụ...

Vực sâu hỗn loạn!

Dương Khai chấn động.

Hắn lập tức ý thức được vùng Tinh Không lạ thường mà mình nhìn thấy chính là vực sâu hỗn loạn mà trước kia hắn bị lạc lối không thấy đường ra. Những ngôi sao chói mắt và bừng bừng năng lượng đó hắn đã quá quen thuộc rồi.

Điểm đến đầu tiên khi hắn tới Tinh Vực chính là vực sâu hỗn loạn, hắn sớm đã khắc sâu trong đầu hình ảnh nơi đó, nên những gì nhìn thấy không hề khác là bao.

Chỉ là đã thu nhỏ vô số lần.

Không ngờ năng lượng thần hồn của Ô Tác còn có một tấm bản đồ Tinh Vực.

Hơn nữa lại còn là bản đồ toàn bộ Hằng La Tinh Vực.

Dương Khai trợn tròn mắt, không biết sao lại như vậy.

Ngay lúc thần niệm của hắn còn lẩn quẩn bên trong Tinh đồ, âm thầm quan sát, thì nước trong thức hải như bị bốc hơi, mực nước nhanh chóng hạ xuống với tốc độ chóng mặt.

Cảm giác đau đớn như tê liệt từ thức hải lan tràn đến toàn thân, Dương Khai kinh hãi vội vàng thu hồi thần niệm, lúc này mới phát hiện sự thay đổi trong thức hải của mình.

Trong thời gian rất ngắn đó, sức mạnh thần thức đã tiêu hao mất gần một nửa.

Cơn đau đớn như xé toạc này chính là dấu hiệu của việc thần thức tiêu hao quá độ, hình như có chút liên quan tới việc hắn vừa thăm dò Tinh đồ huyền bí đó.

Dương Khai hít sâu một hơi, không dám lại lỗ mãng thêm nữa, vội vàng thoát tâm thần ra.

Ý thức trở về với thể xác, gió lạnh thổi qua, toàn cả người hắn liền thấy lạnh ngắt, quần áo ướt đẫm mồ hôi, các thớ thịt toàn thân căng chặt, người run như cầy sấy.

Thần Đồ ngồi ngay bên cạnh, trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Thấy hắn như gặp đại địch, đau như sống dở chết dở, không kìm nổi khuyên giải:

- Dương Khai, từ từ thôi, không cần gấp gáp, dù sao đó cũng là cấm chế của cường nhân Thánh Vương Cảnh, ngươi tạm thời không có cách nào giải trừ được đâu.

Rõ ràng y nghĩ Dương Khai đang cố giải cấm chế của Lã Quy Trần nên mới chật vật như vậy.

- Ta biết, cứ kệ ta.

Dương Khai thuận miệng ứng phó rồi lén lút lấy từ Ma Thần Bí Điển ra một viên Thánh đan bổ sung sức mạnh thần thức nhét vào miệng, vừa điều tức khôi phục vừa suy tư.

Theo lời Thần Đồ nói lúc trước, Ô Tác có thể nói là đồ sư xếp hạng ba trong thế lực Tử Tinh cho nên mới có tư cách trấn thủ trong chiến hạm Tử Tinh, phụ trách phương hướng của chiến hạm, tu bổ sửa chữa Tinh đồ.

Một vị đồ sư cao cấp như vậy chắc chắn có cách giải thích của riêng mình về những nghiên cứu Tinh Vực, cuộc đời của lão ngoại trừ dành ít thời gian tu luyện ra, thì thời gian còn lại chắc chắn đều dùng để nghiên cứu Tinh đồ.

Nhưng điều đó căn bản không thể giải thích được lý do tại sao sau khi uy lực thanh tẩy của kim quang diệt hồn giải phóng, Tinh đồ vẫn còn nguyên vẹn.

Kim quang diệt hồn có thể xoá đi toàn bộ trí nhớ cả đời của võ giả lưu lại sau khi chết, chỉ còn lại những năng lượng tinh thuần.

Đây cũng là lí do vì sao Dương Khai xưa nay chỉ có thể thấy được cảm ngộ của người khác đối với thiên đạo võ đạo mà không thể thấy được công pháp bí điển mà họ tu luyện.

Tri thức về Tinh đồ có thể xem là linh vực tu luyện cả đời của Ô Tác, theo lý mà nói thì sẽ bị tinh lọc sạch.

Nhưng nó vẫn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ.

Hiện tượng này rất kì lạ, trước nay chưa từng xảy ra.

Dương Khai nghĩ mãi cũng nghĩ ra một khả năng.

Tinh đồ còn nguyên này không phải kiến thức mà Ô Tác nghiên cứu học tập được mà cũng là kỳ ngộ của Ô Tác, cũng không biết lão dung hợp được Tinh đồ này ở đâu.

Nó không thuộc về Ô Tác cho nên không bị tinh lọc, và nó còn có cấp bậc cao hơn so với Diệt Thế Ma Nhãn!

Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được tình hình hiện tại.

Dương Khai càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là chính xác.

Hắn bỗng nhiên lại mở mắt ra nhìn sang Thần Đồ nói:

- Hỏi ngươi một chuyện nhé.

- Chuyện gì?

Thần Đồ quay đầu nhìn hắn.

- Ngươi biết bao nhiêu về đồ sư Ô Tác đó?

- Sao tự nhiên lại hỏi về lão ta?

Thần Đồ thần sắc quái dị.

- Hình như lão ta chết rồi, ta cũng chưa thấy lão ở đây, sao, trước kia ngươi có quen lão à?

- Không quen, chỉ là hiếu kỳ.

Thần Đồ khẽ cười một tiếng:

- Lão ra còn chẳng phải mỹ nữ, ta không biết nhiều, nhưng Ô Tác dù sao cũng là một vị đồ sư cao cấp nên ta cũng biết vài chuyện liên quan đến lão. Nghe nói người này vốn xuất thân từ một thế lực nhỏ, gia cảnh sa sút. Về tu luyện cũng không có gì gọi là thiên phú hơn người, cứ vậy tới gần hai trăm tuổi mới tới Siêu Phàm Cảnh, đúng là vô dụng...

Thần Đồ biết không ít, hễ há miệng ra là thao thao bất tuyệt.

Dương Khai cũng không ngắt lời y, nghe những tin tức vô thưởng vô phạt này thần sắc vẫn thản nhiên.

- Đúng rồi, việc lão ta trở thành đồ sư cũng mang đầy sắc thái huyền thoại. Trước khi đạt tới Siêu Phàm Cảnh, lão còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng sau khi tấn thăng đến Siêu Phàm Cảnh bỗng nhiên tỏa sáng ở lĩnh vực Tinh đồ, bản đồ do lão ta vẽ ra đều rất tinh chuẩn, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm. Nơi lão xuất thân là một đại lục của Tử Tinh, tiếng lành đồn xa, sau đó lão liền được Tử Tinh mời tới.

- Sau khi đạt tới Siêu Phàm Cảnh lão mới trở thành đồ sư sao?

Thần sắc Dương Khai kích động.

- Ừ, lạ không? Cũng có người tìm hiểu rồi nhưng lại không nghe được nhiều tin tức, có điều về cơ bản thì tất mọi người đều cảm thấy hẳn là một vị đồ sư lợi hại nào đó đã âm thầm chỉ dạy Ô Tác. Trước đó lão không có hứng thú với việc nâng cao tu vi hản là vì chuyên tâm học Tinh đồ, nếu không hẳn là lão không thể trở thành đồ sư với trình độ cao nhất trong thời gian ngắn như vậy, đồ sư ở cấp bậc này số lượng quá ít, để bồi dưỡng được một người cũng cần hao phí tinh lực và thời gian. Mỗi thế lực lớn trong Tinh Vực đều có cơ cấu bồi dưỡng đồ sư của chính mình, nhưng những đồ sư bồi dưỡng ra dùng được vẫn rất hiếm hoi.

Thần Đồ giải thích:

- Ngươi yêu cầu một vị đồ sư khắc bản đồ đi từ một ngôi sao đến một ngôi sao khác ai cũng làm được, nhưng một khi khoảng cách này được kéo dài thì những đồ sư này đều thành ra vô dụng, bản đồ bọn họ khắc ra căn bản không thể cung cấp lối đi chính xác, an toàn.

- Ta hiểu rồi, ngươi tu luyện đi.

Dương Khai nghe ngóng những tin tức mình cần nên không muốn nghe y lải nhải thêm nữa mà vội vàng nhắm hai mắt lại.

- Này ngươi còn chưa nói với ta ngươi tìm hiểu tin tức về Ô Tác làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành một đồ sư?

Thần Đồ nói một mình, cười to:

- Ta khuyên ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, nếu không có đam mê mấy chục đến hơn trăm năm và nghiên cứu về trường vực Tinh Vực, ngươi căn bản không thể làm được đâu, những gì đồ sư cần nắm giữ rất phức tạp.

Dương Khai không để ý đến y, Thần Đồ thấy mất mặt liền ngậm miệng lại, yên lặng vận chuyển huyền công.

Linh thể thần hồn của Dương Khai lại hiện ra trong thức hải, nói chuyện với Thần Đồ một phen hắn cơ hồ đã xác minh được phán đoán của mình lúc trước.

Ô Tác vì có được kỳ ngộ mới bỗng nhiên trở thành đồ sư, mà kỳ ngộ đó của lão ẩn giấu ngay ở Tinh đồ trong thần hồn của lão.

Có một tấm Tinh đồ như vậy, bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành đồ sư.

Sở dĩ sau khi tấn thăng đến Siêu Phàm Cảnh, lão mới tỏa sáng, e là vì để nắm được huyền bí của Tinh đồ này cần có sức mạnh thần thức khổng lồ, không đến Siêu Phàm Cảnh căn bản không thể dò tới được.

Điều này Dương Khai thấu hiểu rất rõ.

Vừa rồi hắn tuy dò xét mất thời gian một nén nhang, sức mạnh thần thức đã tiêu hao hơn nửa, nếu đổi lại là Ô Tác thì chỉ cần thời gian nửa chén trà đã kiệt sức mà chết.

Đối với nghề đồ sư, hắn không có quá nhiều ý tưởng, chẳng qua là cảm thấy hứng thú với cấu tạo Tinh Vực và sự phân bố của các vì sao mà thôi.

Giữa Tinh Vực có rất nhiều nguy hiểm, những nguy hiểm này ngay cả cường nhân Thánh Vương Cảnh cũng phải tránh né, đồ sư là người có thể kịp thời, thậm chí là người phát hiện được nguy hiểm trước tiên và tránh đi.

Nếu có thể dung hợp tấm bản đồ tinh vực như vậy vào tự thân, Dương Khai nghĩ bản thân mình về sau sẽ không cần e ngại chuyện lạc đường giữa Tinh Vực.

Hắn đã nếm mùi đắng cay ở vực sâu hỗn loạn nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho nên hắn quyết định luyện hóa Tinh đồ này, kỳ ngộ của Ô Tác giờ trong tay hắn, hắn tất sẽ không bỏ qua.