Nguyệt Hi của Kiếm Minh là một mỹ phụ trung niên, dáng người đẫy đà, vòng eo lả lướt, chân thon dài, xiêm y trắng toát trùm quanh người nàng đúng là quá khéo, trên ngực cao ngất là biểu tượng hình kiếm độc hữu của Kiếm Minh, trên thân thể mềm mại tản ra khí chất đoan trang thành thục.
Hòa Tảo và Hòa Miêu dẫn Dương Khai tới trước mặt nàng, cung kính gọi một tiếng.
Nguyệt Hi sắc mặt còn có chút tái nhợt, trên xiêm y trắng toát cũng có nhiều vết đỏ, nghe vậy thì hồ nghi nhìn Dương Khai sau lưng Hòa Tảo và Hòa Miêu, cảnh giác hỏi:
- Các ngươi dẫn theo một tên Tử Tinh tới đây làm gì?
Nàng chưa từng gặp Dương Khai, tất sẽ nghĩ Dương Khai là người của Tử Tinh.
- Sư phụ, hắn không phải là người của Tử Tinh.
Hòa Miêu bước tới khoác tay Nguyệt Hi, chỉ vào Dương Khai cười hì hì giới thiệu:
- Hắn chính là người đã cho con và tỷ tỷ tinh thạch và đan dược ở vực sâu hỗn loạn. Hắn tên là Dương Khai.
- Là hắn?
Nguyệt Hi nhướn mày, dường như có chút bất ngờ.
Lúc tìm được Hòa Tảo và Hòa Miêu ở vực sâu hỗn loạn cũng nghe hai người họ nói qua chuyện này, biết nếu không phải nhờ Dương Khai cung cấp cho hai người ít khôi phục phẩm, hai tỷ muội đã sớm không trụ vững được nữa.
Tuy nhiên nàng vẫn còn chút hoài nghi đối với lai lịch của Dương Khai.
Một võ giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh sao lại vô duyên vô cớ chạy đến vực sâu hỗn loạn? Hắn có bản lĩnh này sao?
Trong lòng nghĩ vậy, thần sắc Nguyệt Hi lại không tỏ ra gì, khẽ hé miệng nói:
- Tiểu tử, cảm ơn ngươi đã chiếu cố hai đồ đệ của ta.
- Tiền bối khách khí rồi.
Dương Khai thản nhiên gật đầu:
- Chỉ là tiện thì giúp thôi mà.
- Ừm, trước đó ngươi đã đưa cho Hòa Tảo và Hòa Miêu một ít khôi phục phẩm, thế này đi, ta sẽ đưa ngươi một nghìn viên thánh tinh coi như tạ lễ.
Nguyệt Hi nói vậy xong liền giơ tay sang một bên ra lệnh, lập tức có một võ giả đi tới nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới rồi cất giọng ồm ồm nói:
- Bằng hữu, nhẫn không gian của ngươi đâu?
Dương Khai ngạc nhiên lắc đầu nói:
- Ta không có thứ đó.
Người này bối rối nhìn Nguyệt Hi, Dương Khai không có nhẫn không gian thì dù cho y có muốn giao ả nghìn viên thánh tinh cho hắn cũng không được.
Nguyệt Hi nhíu nhíu mày ra lệnh:
- Đưa nhẫn không gian của ngươi cho hắn đi, dù sao cũng không phải là thứ quá quý giá.
- Vâng.
Người này gật đầu một cách gượng gạo, chiếc nhẫn trên tay không ngừng lóe hào quang, y lấy hết những thứ thuộc về mình ra khỏi nhẫn giao cho đồng bọn bảo quản, một lát sau y mới gỡ nhẫn ra đưa cho Dương Khai nói:
- Trong này còn một nghìn viên thánh tinh, ngươi đếm đi.
- Ta không phải tới để đòi trả ơn.
Dương Khai mang thần sắc cổ quái.
Hắn bỗng nhiên cảm giác Nguyệt Hi hình như chỉ muốn đuổi mình đi cho xong, sợ mình tiếp tục ở lại đây.
Hắn không biết chuyện này rốt cuộc là vì sao.
- Vậy ngươi muốn gì?
Nguyệt Hi nhíu mày lại, có vẻ không vui.
Người đưa nhẫn không gian kia cũng bĩu môi cười nói:
- Bằng hữu, một nghìn viên thánh tinh đã không phải là con số nhỏ rồi, ta còn tặng ngươi một bí bảo để cất giữ, nên thấy đủ rồi chứ?
- Ta nói, ta không phải tới để đòi thù lao.
Dương Khai cũng nhíu mày, hắn bỗng nhiên ý thức được hình như đối phương nghĩ mình tới đòi trả ơn.
Chuyện này làm hắn rất khó chịu.
- Sư phụ, là thế này.
Hòa Tảo đi tới nói:
- Hắn bị Lã Quy Trần giăng cấm chế, không thể công được, cho nên muốn nhờ người giúp giải trừ cấm chế.
- Không thể vận công?
Nguyệt Hi kinh ngạc nhìn Dương Khai, thần niệm quét tới xác nhận một phen rồi mới nói:
- Ta xem xem.
Vừa nói vừa giơ tay chỉ vào Dương Khai.
Dương Khai không hề nhúc nhích. Mặc dù đối phương hiểu nhầm hắn làm hắn có chút không vui, nhưng lúc này quan trọng nhất vẫn là giải trừ cấm chế.
Cho nên hắn ngoan ngoãn phối hợp.
Ngón tay Nguyệt Hi chỉ trên trán Dương Khai, một luồng năng lượng suối chảy truyền vào trong cơ thể hắn.
Không biết vì sao, Dương Khai bỗng có một cảm giác kì diệu, vị trí năng lượng đó tuôn qua trở nên cực kỳ thoải mái, tinh thần khắp người nhẹ nhõm không tự chủ được.
Ngay sau đó, Dương Khai biến sắc, hắn rùng mình như sét đánh, lui về sau mấy bước, tránh được ngón tay Nguyệt Hi, ánh mắt âm trầm nhìn nàng.
Nữ nhân này... âm thầm kèm theo một đạo thần niệm trong năng lượng vừa rồi đâm vào trong thức hải của hắn.
Nếu không phải phản ứng nhanh đóng kín thức hải, Dương Khai phỏng chừng bí mật trong thức hải của mình đã sớm lộ trong mắt nàng rồi.
Trong thức hải Dương Khai có Ôn Thần Liên lục sắc, có lửa thần thức, có Diệt Thế Ma Nhãn đã cùng hắn hòa làm một. Cái nào hắn cũng có thể giấu kỹ trong trường hợp bình thường, nhưng một khi có người rình mò thức hải thì hắn không thể che giấu.
Bất kể mục đích Nguyệt Hi làm như vậy để làm gì, thì nàng cũng đã xúc phạm đến giới hạn của Dương Khai.
Cho nên hắn lập tức tránh đi.
Nguyệt Hi kinh ngạc ra mặt, dường như không ngờ cảm giác của Dương Khai lại nhạy bén đến vậy, có thể nhận ra được động tĩnh của nàng.
- Dương Khai, ngươi sao vậy?
Hòa Miêu thấy sắc mặt Dương Khai không ổn liền giật mình, vội vàng hỏi.
- Không có gì, tiền bối tu vi quá cao, năng lượng đánh vào trong cơ thể vừa rồi ta gần như không chịu được.
Dương Khai thuận miệng giải thích, hắn không nói thật bởi vì làm như vậy không có lợi cho hắn chút nào.
Nguyệt Hi ngơ ngác một chút cũng mỉm cười nói:
- Là ta hơi nặng tay chút, làm ngươi sợ hãi rồi.
- Sư phụ, cấm chế trong cơ thể hắn đã được giải chưa?
Hòa Tảo khẩn thiết dò hỏi.
Nguyệt Hi lắc lắc đầu khổ sở nói:
- Nếu như trước kia ta còn có thể giải trừ, nhưng vừa rồi ta bị lão già đó đả thương một chút, cấm chế trong cơ thể hắn ta tạm thời xin bất lực.
Hòa Tảo lập tức lộ vẻ thất vọng, nhìn sang Dương Khai, hai tỷ muội đều trông đầy tội lỗi.
- Không có gì, không giải được thì thôi.
Dương Khai không chút thất vọng, giơ tay cầm lấy nhẫn không gian trên tay võ giả bên cạnh Nguyệt Hi, chắp tay nói:
- Dù sao đi nữa cũng đa tạ hảo ý và hậu lễ của tiền bối.
Nói xong liền xoay người rời đi.
- Dương Khai ngươi đừng vội, đợi vài ngày nữa sư phụ hồi phục là có thể giúp được ngươi mà.
Hoà Miêu hồn nhiên gọi theo, nhưng không nhận được câu trả lời, không kìm nổi cong môi nói:
- Sao hắn lại có vẻ tức giận vậy?
- Tiểu tử này rất khả nghi.
Võ giả bên cạnh Nguyệt Hi nhìn xoáy vào bóng lưng Dương Khai.
- Theo như hai vị sư muội nói, lẽ ra hắn phải đang lưu lạc trong vực sâu hỗn loạn mới đúng, sao lại đi cùng đám người Tử Tinh? Hiện tại hắn có thể ở đây rõ ràng là trước đó đã ở bên trong chiến hạm của Tử Tinh. Hơn nữa hắn chỉ là một tên Nhập Thánh nhất tầng cảnh, sao Lã Quy Trần lại động chân động tay giam cầm sức mạnh của hắn?
- Có ý gì?
Hòa Tảo nhìn tên đó.
Người này cười hì hì rồi cười:
- Ta cảm thấy chắc là hai vị sư muội bị hắn lừa rồi. Nói không chừng hắn vốn là người của Tử Tinh, làm bộ như trong vô tình gặp hai muội ở vực sâu hỗn loạn, sau đó tìm hiểu tin tức của hai muội. Ta nhớ các muội từng nói đã gặp hắn hai lần đúng không?
- Vậy thì sao?
Hòa Tảo nhíu mày thành một đường.
- Không sao cả, sư muội đừng nóng, ta chỉ muốn nhắc nhở các muội, các muội vẫn luôn theo sư phụ tu luyện, chưa từng trải, thế giới bên ngoài rất loạn lắm.
Y cười hì hì giải thích, như thể vừa rồi chỉ là thuận miệng nói.
- Tỷ tỷ, hắn không phải là người của Tử Tinh đấy chứ?
Nghe sư huynh nói như vậy, Hòa Miêu cũng đem lòng sinh nghi.
- Không giống lắm.
Hòa Tảo chậm rãi lắc đầu, trước sau chạm mặt Dương Khai hai lần, hắn cũng không tìm hiểu gì từ hai tỷ muội, hơn nữa lần thứ hai chạm mặt hắn còn không ràng buộc gì mà đưa họ một ít tinh thạch và linh đan.
Nếu hắn thực sự là người của Tử Tinh, căn bản không cần phải làm như vậy, chỉ cần đem tin tức tiết lộ cho Lã Quy Trần thì hai tỷ muội đã không đợi được sư phụ tới.
Cho nên nàng cũng không tin vào phỏng đoán của sư huynh.
- Cẩn thận một chút cũng không có sai.
Nguyệt Hi lên tiếng.
- Sư phụ...
Hòa Tảo nhìn Nguyệt Hi với thần sắc quái quái, như muốn nói gì rồi lại thôi.
- Ngươi muốn nói gì?
- Không, không có gì, sư phụ đi nghỉ đi ạ.
Hòa Tảo nuốt lại lời định nói.
Nàng muốn hỏi sư phụ có phải thực sự không thể giải trừ cấm chế trong cơ thể Dương Khai hay không, nhưng những lời này không thể nói ra.
Nhìn bóng dáng Dương Khai cô độc rời đi, Hỏa Tảo cảm thấy hơi khó chịu.
Nghiêm khắc suy tính, Dương Khai xem như đã cứu mạng nàng và muội muội, căn bản không phải một chiếc nhẫn không gian và một nghìn viên thánh tinh là có thể xí xóa được.
Thở dài một tiếng, Hòa Tảo đánh mắt với muội muội, hai người lén lút đi ra ngoài.
Đợi sau khi hai tỷ muội rời đi, Nguyệt Hi khoanh chân ngồi dưới đất khôi phục, bỗng mở mắt, quay sang tên võ giả đó nói:
- Vệ Vũ, chú ý hướng đi của tên đó, đừng cho hắn thường xuyên tiếp xúc với Hòa Tảo và Hòa Miêu, ta cảm thấy hắn có chút vấn đề.
Vệ Vũ ánh mắt sáng lên, vội vàng chắp tay nhận lệnh.
Ánh mắt Nguyệt Hi sâu xa, nàng khẽ giọng nỉ non:
- Sao lại cổ quái như vậy?
Vừa rồi trong khoảnh khắc một sợi thần thức đâm vào thức hải Dương Khai, nàng bỗng nảy sinh một cảm giác sợ hãi, cũng bởi vì Dương Khai kịp thời đóng thức hải lại, cho nên cảm giác đó chỉ loé lên rồi biến mất ngay, khiến Nguyệt Hi cũng không cảm nhận được rõ cho lắm.
Nàng không biết trong thức hải đó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.
Tuy nhiên làm như vậy, lai lịch của hắn cũng càng khiến cho người ta thêm suy nghĩ. Nguyệt Hi không thể không thận trọng, tránh cho hai đồ đệ của mình bị người khác lừa.
Nàng hiểu rõ nhất tính cách đồ đệ, thiện lượng không gây chuyện, có ân tất báo.
Hắn đã cứu họ một mạng, họ nhất định sẽ muốn báo đáp ân tình, việc này nếu xử lý không tốt nhất định sẽ để lại phiền toái.
Dương Khai đi xa khỏi đám người Kiếm Minh, một mình tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn cảm thấy bản thân vẫn không nên đến gần Nguyệt Hi, nàng đã đem lòng sinh nghi với thức hải của mình, hơn nữa thái độ của nàng với hắn ban đầu cũng không phải quá tốt.
Đám người Tử Tinh hiện tại cũng không dám gây chuyện, Dương Khai phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn mình coi như được an toàn.
Thể xác và tinh thần vừa thả lỏng, hắn mới cảm nhận được đại lục này linh khí nồng đậm, giờ phút này hắn không thể vận dụng sức mạnh trong cơ thể cũng không thể vận chuyển huyền công, nhưng linh khí thiên địa lại như tự chủ rót vào trong cơ thể hắn, thẩm thấu vào da thịt hắn, dung nhập vào trong máu thịt hắn, khiến hắn nhẹ nhàng mà khoan khoái vô cùng.