Đêm càng về khuya, gió thổi càng dữ tợn. Rừng cây xào xạc tạo nên những âm thanh ghê người.
Một toán người vận hắc y như ma như quỷ khiên một cỗ kiệu hoa lướt như bay trên những ngọn cây. Trông xa thập phần kinh dị. Cỗ kiệu được đưa tới phủ thừa tướng. Không vào bằng cửa chính cứ thế mà bay qua bờ tường vào bên trong.
Như thế đủ để biết bọn người này thân thủ không phải tầm thường. Có thể đoán ra kẻ chỉ huy bọn chúng cũng không phải hạn dễ động vào.
Đặt kiệu hoa vào một gian phòng rộng, toán hắc y nhân vội vã rời đi.
Người ngồi trong kiệu không ai khác chính là Diệp Kỳ Y. Sau khi chẩn mạch cho Lăng quí phi xong y vội vã về Diệp phủ.
Tiểu Anh Tử y phái đi đưa thư cho người ấy đến giờ vẫn chưa thấy về. Đang cực kì lo lắng cho hắn, không biết hắn có gặp nạn kiếp nào nữa không.
Ngồi trong Bạch Liên tiểu cư mà chờ đợi tin tức từ Tiểu Anh Tử, lòng y như lửa đốt. Lo người ta đến Bách Liên Đình tìm y, mà y giờ lại ở đây. Lúc đó có một nha hoàn bưng lên một chung trà sen: “ Mời đại thiếu gia dùng trà”. Y nhìn người nha hoàn lạ mặt hỏi: “Ngươi mới tới Diệp phủ sao?”Vừa nói y vừa đưa chung trà lên nhấp một ngụm, xong liền trợn mắt lên nhưng đã muộn. Đôi mắt khép dần, môi chỉ thốt lên được: “ Ngươi…mê dược…” rồi ngất lịm.
Bây giờ Kỳ Y đã tỉnh táo lại nhưng cả người không thể động đậy do tất cả huyệt đạo đã bị phong bế. Y chỉ nhận ra mình đang ngồi trong một cổ kiệu, trên người là bộ y phục tân nương, trong lòng Kỳ Y lo lắng vô cùng. Sống lưng toát mồ hôi lạnh, Kỳ Y không biết mình đang rơi vào tình cảnh gì, không biết còn cái gì chờ y phía trước nữa.
Mành kiệu bị hất tung, một bàn tay to lớn thô bạo nắm lấy cánh tay y kéo tuột ra khỏi kiệu. Kỳ Y nhào ra ngoài, ngã soài xuống sàn. Chiếc khăn đỏ rơi xuống, bây giờ y đã biết kẻ bắt mình và đặt mình vào bộ trang phục kì quái này là ai. Vương Ngụy cười lên ha hả.
“Diệp Kỳ Y, cuối cùng ta cũng tóm được ngươi. Đêm nay ta tuyệt nhiên không không để ngươi chạy thoát như lần trước. Nào tiểu nương tử, để bản thiếu gia đây cởi y phục cho nàng.”
Nói đoạn hắn tiến gần lại phía Kỳ Y, hắn lắc lắc đầu: “ Bọn thuộc hạ khốn kiếp, dám điểm hết huyệt đạo trên người tiểu nương tử.” Hắn đưa tay giải khai vài huyệt đạo của y. Nhưng chỉ khiến y cử động nhẹ chứ không thể dụng lực. Vương Ngụy vươn ngón tay ra định vuốt má Kỳ Y, nhưng y đã vội né tránh, ánh mắt nhìn hắn căm thù giận dữ.
Vương Ngụy cười lên đắc ý, gương mặt hiện lên vẻ đê tiện tột cùng. “ Hắc hắc hắc, trông nàng lúc này thật là xinh đẹp. Ta nghe nói tiểu nương tử rất giỏi y thuật a, để bổn thiếu gia hạ một ít dược lên người xen ngươi có tự giải được không.”
Xong, hắn vẫy một ít bột trắng lên người Kỳ Y. Y kinh hoảng cố nhịn thở, nhưng vẫn không thể nào theo ý mình mà hít phải một hơi chất độc. Lòng y ngay lập tức chấn động, y đã trúng phải xuyên tâm chi dược. Đó là một loại xuân dược trên cả xuân dược, xuân dược bình thường chỉ cần xối nước là có thể làm mất đi gần như hoàn toàn dược tính, nhưng xuyên tâm chi dược thì không thể, nếu trong vòng ba canh giờ không cùng người hoan ái sẽ kinh mạch đứt đoạn, vỡ tim mà chết.
Nhưng y thà chết cũng không muốn bị Vương Ngụy làm nhục. Ngay lúc đó,trong người Kỳ Y có một luồng hơi nóng bốc lên lan nhanh ra khắp cơ thể. Cố chống lại dược tính, Kỳ Y nắm chặt nắm tay, răng cắn vào môi đến bật máu. Nỗi đau đó không đủ làm y tỉnh táo.
Vương Ngụy lại cười, “ Xem ngươi kìa, lúc này thật làm ta động tình a.”
Diệp Kỳ Y cố lùi vào góc phòng nhưng cơ thể vô lực loạng choạng sắp ngã. Mũ phụng rơi ra làm mái tóc dài của y rũ xuống, lòng y đau đớn, chẳng lẽ y phải chịu sự vũ nhục bởi tên vô lại này hay sao? Không, y không muốn! Sức nóng lại tăng thêm dữ dội, như thiêu đốt thân xác y. Trong giây phút tuyệt vọng này trong tâm y chợt hiện lên một bóng hình, “ Thu Hồng…không phải, là Vệ Tam…”
Đúng lúc Vương Ngụy sắp vồ được Kỳ Y thì đột nhiên thân hình hắn khựng lại giữa không trung, mắt trợn lên rồi ngã vật xuống.
“ Đồ thối tha, đêm khuya thanh vắng, định bức hiếp thiếu nữ nhà lành sao? Cũng may bổn đại gia phát hiện sớm.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Kỳ Y cố mở to mắt nhìn qua làn tóc của mình phủ lòa xòa trước mặt. Nhưng chỉ lò mờ nhìn thấy một thân người cao lớn, vận y phục xanh đậm, mặt được che bởi một tầng sa mỏng.
“ Tiểu cô nương, để ta giúp nàng.” Nói xong, người kia liền ôm y trên tay phóng qua cửa sổ nhập vào bóng đêm đen đặc.
Đưa được người ra khỏi Vương phủ Vệ Thu Nhàn thầm nghĩ cũng may hôm nay hắn đến theo dõi động tĩnh cha con Vương thừa tướng nên mới phát hiện ra hành vi đồi bại này của Vương Ngụy và cứu được người, nếu không tiểu cô nương này phải chịu sự nhục nhã dưới bàn tay tên kia rồi.
Đặt người xuống đất, hắn hỏi: “ Cô nương nhà ở đâu để bổn tướng đưa về.”
Thanh âm thật sự rất quen thuộc, từ lúc người kia ôm y trong tay, y đã nhận ra chính là hắn, Vệ Tam. Nỗi sợ hãi trong lòng vỡ òa, Kỳ Y ôm chặc lấy thân người Vệ Thu Nhàn làm hắn bối rối.
“Cô nương…cô…” Diệp Kỳ Y ngẩn mặt lên nhìn vào mắt hắn. Thu Nhàn hồn xiêu phách lạc. “ A, điên mất thôi, sao có thể nhìn một cô nương thành y như thế này?” Nhưng hắn nhắm mắt rồi mở mắt mấy lần vẫn nhìn thấy khuôn mặt người tâm ái nhất. Hắn tháo khăn che mặt ra, “ Y Y … là ngươi thật sao?”
Kỳ Y gật đầu, ngấn lệ đã trào ra khóe mắt. Vệ Thu Nhàn giải khai hết tất cả các huyệt đạo còn lại cho y. Bây giờ Kỳ Y mới nhớ tới thân mình đang mang độc, gặp lại hắn, ý tình tràn đầy, lửa nóng trong người lại bùng lên, mắt mờ mịt đi, Kỳ Y choáng váng. Thu Nhàn ôm lấy thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo của y lo lắng, “ Y Y ngươi làm sao vậy?”
“ A…ta…ta nóng quá..”
Thu Nhàn lâp tức ôm y vận khinh công bay thẳng về Vệ phủ, đạp cửa sổ vào phòng, đặt y nằm lên giường, hắn nhanh nhanh đi tìm nước. Rót một chung trà đút cho y, sắc mặt lo âu: “ Ngươi như thế nào rồi?”
Uống một hơi hết chung trà, sức nóng vẫn không thuyên giảm. Kỳ Y vật vã kêu lên: “Nóng quá!” Y túm chặt cổ áo hắn. Thu Nhàn cuốn cả lên: “Ta phải làm sao bây giờ?”
“ Nước… dục trì…”
“ Được, ta đưa ngươi đi…”
Thu Nhàn mang Kỳ Y vào dục trì, rất nhanh, Kỳ Y đã vội trầm mình xuống làn nước lạnh lẽo, nước lạnh thấm vào da thịt vào y phục nhưng vẫn không tài nào dập tắt ngọn lửa trong y. Diệp Kỳ Y cởi áo nhấn chìm mình vào trong nước.
Vệ Thu Nhàn đứng trên thành dục trì gọi xuống: “ Y Y, ngươi sao rồi…”
Kỳ Y trồi lên quay lại nhìn hắn ánh mắt tuyệt vọng.
“ Hắn, hắn hạ xuân dược lên người ta…”