Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 94: Cầm cố.




Vệ thị cưỡi xe ngựa đến nhà họ Tưởng.

Khi hạ nhân báo tin cho Tưởng phu nhân, đúng lúc Tưởng huyện thừa đang ở nhà.

Nghe được tin Vệ thị đến, Tưởng huyện thừa nhíu mày:

"Nàng ta lần này đến đây nhất định không phải chuyện gì tốt lành, tìm một lý do từ chối, không cần gặp nàng ta."

Tưởng phu nhân ôn tồn nói:

"Dẫu vậy, vẫn nên gặp một lần. Từ tư hộ tá xảy ra chuyện, những ngày qua nàng ấy chắc cũng khó khăn lắm, bình thường các nữ quyến chúng ta thường giao hảo, chút tình nghĩa này vẫn nên giữ."

Tưởng huyện thừa bất đắc dĩ nhìn phu nhân:

"Vậy nàng đi đi, đừng để nàng ta biết ta đang ở nhà."

Tưởng phu nhân gật đầu, bước ra khỏi nội viện.

Khi gặp Vệ thị, Tưởng phu nhân nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của bà ta.

Dù mái tóc vẫn được chải chuốt gọn gàng như xưa, trang sức trên đầu cũng rực rỡ chói mắt, nhưng khóe mắt Vệ thị đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Y phục trên người tuy vẫn là loại lụa là sặc sỡ, nhưng lại đầy nếp nhăn nhàu nát.

Điều kỳ lạ hơn cả là từ người Vệ thị thoang thoảng mùi khó chịu... rất hôi.

Vệ thị vừa thấy Tưởng phu nhân liền òa khóc bước tới:

"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội lần này! Muội sắp đường cùng rồi…"

Tưởng phu nhân vội đỡ bà ta ngồi xuống:

"Đừng khóc, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?"

Vệ thị liền đem những chuyện gần đây kể lại một lượt.

Tưởng phu nhân nghe xong, liên tục thở dài. Vệ thị nhíu mày than khóc:

"Tỷ tỷi, tỷ biết đấy, lão Từ nhà muội từ trước đến giờ luôn nhất mực trung thành với Tưởng huyện thừa. Bao nhiêu năm nay, Tưởng huyện thừa chỉ đâu, hắn đánh đó, tuyệt đối không nảy sinh ý hai lòng."

"Lần này, Khuất Nguyên Đình tranh quyền đoạt ghế, không làm gì được Tưởng huyện thừa, liền lấy lão Từ nhà muội làm con tốt thí mạng. Ai chẳng biết lão Từ làm việc đều là vì Tưởng huyện thừa? Hắn nhắm vào Tưởng đại nhân, nhưng kẻ chịu tai ương lại là lão Từ nhà muội. Giờ đây, những kẻ đòi nợ đã đến tận cửa, muội thực sự không còn đường sống nữa rồi! Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội!"

Tưởng phu nhân là người hiền hậu, liên tục gật đầu:

"Có thể giúp ta nhất định sẽ giúp. Không phải vì gì khác, chỉ vì mấy năm nay chúng ta coi nhau như tỷ muội. Ta sao nỡ thấy muội lâm vào cảnh khốn cùng mà không ra tay?"



Nói rồi, Tưởng phu nhân gọi bà tử thân cận:

"Mau vào phòng, lấy chiếc hộp dưới gầm giường của ta mang ra đây."

Vệ thị nghe thấy vậy, lại rơi thêm hai hàng nước mắt.

Bà tử mang hộp tiền ra, Tưởng phu nhân giao cho Vệ thị:

"Muội à, đây là chút tiền riêng của ta, trước hết muội hãy cầm lấy mà xoay sở. Những chuyện sau đó, đợi ta bàn bạc với phu quân rồi sẽ nói với muội."

Vệ thị đành nhận số tiền, trước khi rời đi còn dặn đi dặn lại Tưởng phu nhân hãy nói thêm lời tốt đẹp trước mặt Tưởng huyện thừa.

Tưởng phu nhân tiễn Vệ thị ra khỏi cổng viện, quay lại thì thấy Tưởng huyện thừa đang đứng trong sảnh đường, nhìn về hướng Vệ thị rời đi, nhíu mày.

Tưởng phu nhân thở dài:

"Thực sự là đáng thương, nàng ấy chỉ là một nữ nhân, phu quân xảy ra chuyện, mọi gánh nặng đều dồn lên vai nàng. Nhữ Thành, nếu giúp được thì hãy giúp nàng ấy đi."

Tưởng huyện thừa hừ một tiếng:

"Huệ Nương, nàng không cần quá thương xót nàng ta. Từ Bách Hưng đã khai hết chuyện của ta với Khuất Nguyên Đình. Bao nhiêu năm nay, hắn đi theo ta được lợi không ít, giờ đến lúc thế này, Vệ thị còn muốn diễn bộ mặt vô tội chịu oan trước chúng ta, lại còn muốn ta giúp đỡ? Đúng là nằm mơ!"

Tưởng phu nhân không rõ chuyện ngoài quan trường, chỉ biết Từ Bách Hưng từng làm việc dưới trướng phu quân. Giờ nghe chồng nói vậy, cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ:

"Nhưng thấy Vệ thị sa sút đến mức này, thực lòng ta không nỡ."

Tưởng huyện thừa biết phu nhân mình là người hiền lành, bóp nhẹ vai nàng để an ủi:

"Chúng ta vốn chẳng nợ gì Từ gia. Nếu không có ta, Từ Bách Hưng là cái thá gì? Giờ nhà hắn sa cơ thất thế, chẳng qua cũng chỉ là trở về với bản chất vốn có mà thôi. Huống chi nàng đã đưa tiền cho Vệ thị, như vậy cũng coi như hết tình nghĩa, không cần bận tâm đến nhà họ nữa."

Tưởng phu nhân đành gật đầu, theo phu quân quay về nội viện.

---

Từ Linh Kiều mang theo hai bà tử đến tiệm cầm đồ cầm cố bộ trang sức.

Đây là lần đầu tiên nàng ta đi cầm đồ trong ấn tượng của mình.

Từ sau năm mười tuổi, cuộc sống của gia đình Từ gia ngày càng khấm khá.

Nàng ta dần nhận ra rằng, những thứ nàng ta ăn, nàng ta dùng đều tốt hơn so với tiểu nữ nhi của hàng xóm. Mỗi khi nàng ta mặc bộ y phục mới, hoặc mang vài món điểm tâm ra chia sẻ, đều nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Nàng ta quen với ánh mắt đó, vì vậy càng khao khát được sống rực rỡ và cao quý hơn họ.

Nàng ta không sinh ra đã là tiểu thư nhà giàu, vì thế càng cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa cuộc sống phú quý và cuộc sống bần hàn.



Khi ra ngoài, nàng ta có xe ngựa, có nha hoàn, thậm chí đôi lúc còn nghe thấy người qua đường bàn tán, tưởng rằng nàng ta là tiểu thư của gia đình quan lại nào đó.

Những lời bàn tán ấy khiến nàng ta vui mừng khôn xiết, bởi vì họ nghĩ xuất thân của nàng ta cao quý hơn sự thật.

Nàng ta cũng dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư quan gia để yêu cầu bản thân từ ăn mặc, sinh hoạt đến hành vi, cử chỉ, đều nỗ lực từng bước tiến lên.

Đôi lúc, trong lòng nàng ta thầm tiếc nuối vì phụ thân chỉ là một chức quan nhỏ chẳng đáng kể. Dù nàng ta cố gắng thể hiện giống như tiểu thư nhà quan, nhưng nàng ta vẫn biết bản thân còn kém họ một bậc.

Nhưng nàng ta không phải là không có cơ hội.

Nàng ta biết phụ mẫu đang cố gắng hết sức để sắp xếp cho nàng ta một cuộc hôn nhân danh giá. Giống như nam nhân vượt qua kỳ thi khoa cử là có thể hóa rồng, việc kết hôn đối với nàng ta chính là cơ hội duy nhất để nàng ta “hóa rồng”.

Tiểu thư nhà quan cuối cùng chẳng phải đều trở thành phu nhân quan gia sao? Chỉ cần cố gắng, nàng ta cũng có thể đạt được!

Vì vậy, trước mặt phụ mẫu, nàng ta luôn cố gắng thể hiện sự thông minh, hiểu chuyện của mình, đồng thời mọi mặt đều vượt trội hơn muội muội Linh Giao. Nàng ta muốn phụ mẫu dồn toàn bộ tài nguyên và tâm sức vào nàng ta.

Mọi chuyện cũng diễn ra theo mong muốn của nàng ta. Nàng ta thậm chí đã thấy ánh sáng của hy vọng...

Nhưng kể từ khi Linh Phủ, cái sao chổi đó bước vào nhà nàng ta, gia đình như bị trúng tà, hết chuyện xui rủi này đến chuyện xui rủi khác ập đến. Dù phụ mẫu cố gắng xoay sở cứu vãn, nhưng vẫn không ngăn nổi gia đình sụp đổ.

Nàng ta trở thành tội nữ, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Từ Linh Kiều ngây ngẩn nghĩ ngợi, chưởng quầy phía sau quầy cao đã kiểm tra xong bộ trang sức, báo giá: “Hai mươi quan!”

“Cái gì?” Từ Linh Kiều sững sờ, “Bộ trang sức này mới làm, gần như chưa dùng, lúc làm tốn đến sáu mươi quan cơ mà!”

Chưởng quầy vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Tiểu thư, tiệm cầm đồ có giá của tiệm cầm đồ, không thể nào bằng giá khi mua. Tiểu thư suy nghĩ thêm xem?”

Từ Linh Kiều nhớ đến lời căn dặn của Vệ thị trước khi đi, nhíu mày nói: “Hai mươi lăm quan, không thể thấp hơn được!”

Chưởng quầy đáp: “Nhiều nhất là hai mươi hai quan, một xu cũng không thể hơn. Tiểu thư có thể đi nơi khác xem.”

Linh Kiều nhíu c.h.ặ.t mày hơn: đây đã là tiệm cầm đồ lớn nhất trong huyện, các nơi khác chắc chắn không đưa giá cao hơn.

Nàng cắn răng: “Cầm đi!”

Chưởng quầy thu đồ, viết khế ước, ra lệnh cho người phía sau mang tiền ra.

Hai mươi hai quan tiền đồng, là một đống rất nặng, cần có bà tử phụ giúp.

Từ Linh Kiều cùng bà tử chuyển tiền lên xe bò, bỗng thấy một nhóm người cưỡi ngựa phi nhanh qua trên phố.

Từ Linh Kiều liếc mắt đã nhận ra người đi ở giữa chính là Linh Phủ.