Hiệu quả của việc đánh vào các sòng bạc phi pháp gần như lập tức nhìn thấy kết quả.
Chỉ đến ngày thứ hai, dân chúng đã xếp hàng dài tại công đường, xin Khuất Nguyên Đình chủ trì giải quyết tranh chấp đất đai cho họ.
Khuất Nguyên Đình bảo Lý Nghiệp dẫn theo hai tư hộ tá, chia ra mở ba bàn để nhanh chóng xử lý các vụ tranh chấp này.
Trong số đất đai của các thôn làng liên quan, hơn một nửa đều dính líu đến Phan gia.
Khuất Nguyên Đình gom hết các vụ tranh chấp đó lại, đích thân ra mặt, tiến hành thương lượng với Phan gia.
Dân chúng cảm động khôn nguôi. Ai mà không muốn nép mình dưới gốc đại thụ để hưởng bóng mát?
Khuất huyện lệnh đại nhân sẵn lòng vì họ mà đắc tội với Phan gia, khiến dân chúng vững lòng hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, khi phái người thông báo với Phan gia, Phan Ngũ lang lại không ra mặt, mà thay vào đó là một lão quản gia.
Lão quản gia vừa điếc vừa mắt kém, hỏi gì cũng không biết, thông tin duy nhất cung cấp được là Phan Ngũ lang đã xuất môn.
Người sáng mắt đều nhận ra đây là kế hoãn binh của Phan gia, chỉ chờ xem Khuất huyện lệnh sẽ xử trí ra sao. Khuất huyện lệnh quả nhiên không phụ lòng dân, lập tức phát phù thiếp, căn cứ phân định đất đai theo kết quả xét xử mới.
Để phòng ngừa gia nhân Phan gia tụ tập gây sự, các lý chính, trưởng thôn tự nguyện tổ chức dân tráng đi cùng Khuất Nguyên Đình phân chia đất đai.
Từ Linh Phủ âm thầm tính thời gian. Từ ngày Khuất Nguyên Đình làm “thần côn” thuyết phục hộ dân chạy nạn quay về quê hương, vừa tròn hai mươi tám ngày.
“Hừm! Hy vọng họ nhận được tin tốt từ quê nhà, sớm quay về với mảnh đất của mình, không cần tiếp tục phiêu bạt khắp nơi nữa.”
Cuối cùng khi cầm được khế ước đất đai trong tay, dân chúng cảm động đến rơi nước mắt, cả gia đình ôm nhau khóc nức nở.
Từ đó, hình tượng Phan gia vốn kiên cố như bàn thạch trong lòng dân Sở Ấp đã sụp đổ. Tường đổ thì ai cũng đẩy, nhân cơ hội này, mọi người ùn ùn đến cáo trạng, những nỗi oan khuất bị áp bức suốt bao năm khi bộc phát có sức mạnh kinh người!
Khuất Nguyên Đình chọn ra vài vụ điển hình, biên soạn hồ sơ kỹ càng rồi gửi đến Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, tất nhiên cũng không quên gửi một phần cho Trương Sùng, Thứ sử Tống Châu.
Tháng năm ấy, Khuất Nguyên Đình bận rộn đến nỗi gầy hẳn một vòng.
Từ Linh Phủ cũng không rảnh rỗi. Nhân dịp cùng Khuất Nguyên Đình phân chia đất đai, nàng tỉ mỉ tìm hiểu tình hình canh tác từng thôn làng, xem trong núi có sản vật gì, ruộng đồng trồng được những gì. Nàng đã nắm rõ tình hình trong lòng.
Bước tiếp theo, chính là làm thế nào để hợp nhất nguồn lực ấy, giúp dân chúng tăng thu hoạch, dần dần tích lũy được của cải.
---
Ngày mười chín tháng năm, tiết Hạ chí, ngày nghỉ ngơi.
Từ sáng sớm, Linh Phủ đã mang theo sáu quan tiền nặng trĩu, hướng về ngoại nha mà đi.
Thời gian qua, nàng quá bận bịu, chưa có cơ hội trở về thăm Đôn Nghĩa Phường. Cù thị nhớ nàng, nhiều lần cùng Điền bà tử đến công đường tìm nàng vào giờ ngọ.
Hiện tại công việc rốt cuộc cũng tạm lắng, Linh Phủ quyết định về nhà ở một ngày cho thoải mái.
Vừa đi tới gần Thủy Các, phía sau đã có tiếng gọi nàng:
“Linh Phủ cô nương, Linh Phủ cô nương…”
Linh Phủ nhận ra giọng của A Vân, liền dừng bước ngoảnh lại nhìn, thấy A Vân đang hối hả chạy đến, trong tay còn ôm một hộp đồ ăn.
“Có việc gì vậy?” Linh Phủ hỏi.
A Vân chạy đến gần, lấy lại hơi, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Hôm nay cô nương được nghỉ, ta nghĩ có lẽ người sẽ về nhà thăm hỏi, nên đã sớm làm mấy món điểm tâm, kính xin cô nương mang về cho gia đình nếm thử.”
Nói rồi, nàng đưa hộp đồ ăn về phía Linh Phủ.
Sao lại khách khí như vậy? Linh Phủ khẽ ngẩn người.
Nhìn gương mặt tươi cười của A Vân, Từ Linh Phủ chợt nhận ra, dạo gần đây, thái độ của A Vân dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.
Không chỉ giống Anh Nữ, chăm chỉ làm việc, mà còn thường xuyên chủ động hỏi nàng có cần cái này hay cái kia không.
Người ta đã chạy vội tới, mang theo đồ ăn nóng hổi, nàng có thể từ chối được sao?
Thế nên Từ Linh Phủ nhận lấy hộp đồ ăn:
“Cảm ơn, vất vả rồi.”
A Vân thấy nàng nhận lấy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười nói:
“Ta còn lo cô nương không chịu nhận những thứ ta làm nữa. Dù sao ngày trước A Vân không hiểu chuyện, lời nói, việc làm đều có phần không chu toàn. Tiểu thư đừng để bụng, về sau ta nhất định sẽ làm tốt mọi việc cho cô nương.”
Sự chủ động của A Vân khiến Từ Linh Phủ có phần không biết phải phản ứng thế nào. Những lời lẽ dịu dàng ngoan ngoãn này thực sự khác xa với dáng vẻ lạnh lùng ngày trước của nha hoàn này.
Từ Linh Phủ khẽ mỉm cười, nhấc hộp đồ ăn lên lắc lắc trước mặt A Vân:
“Không có chuyện đó đâu. Điểm tâm ta nhận rồi.”
“Để ta giúp cô nương mang ra cửa nội nha nhé!” A Vân nhiệt tình đưa tay ra.
“Không cần phiền vậy đâu, ngươi quay về đi!” Từ Linh Phủ phất tay, xoay người bước về phía cửa nội nha.
A Vân vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn theo bóng dáng Từ Linh Phủ đi xa.
Đến lúc nàng ta xoay người định rời đi, thì thấy Huyện lệnh đại nhân và Trình Duệ đang gặp Từ Linh Phủ ở cuối con đường lát đá.
A Vân trong lòng vui mừng, liền bước nhanh hơn, nghiêng người dõi theo tình hình bên đó.
Quả nhiên Huyện lệnh đại nhân hỏi Từ Linh Phủ điều gì đó, Từ Linh Phủ liền giơ hộp đồ ăn lên lắc lắc, khiến Huyện lệnh đại nhân bật cười.
A Vân cũng không kìm được nụ cười, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.
Giỏ điểm tâm này nàng ta đưa không hề ngẫu nhiên, mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng.
Nàng ta muốn khiến Huyện lệnh đại nhân chú ý đến mình, nhưng trước kia không có cách nào tốt.
Lúc Huyện lệnh đại nhân mới đến, nàng ta chủ động cầu xin người quản sự cho mình đến hầu hạ, nhưng Huyện lệnh đại nhân lại đổi toàn bộ nha hoàn thành nam bộc.
Những nam bộc được đổi ấy cũng không được Huyện lệnh đại nhân coi trọng, nhiều nhất chỉ làm vài việc quét dọn, bưng bê đồ đạc, chẳng có cơ hội nói đôi ba câu với Huyện lệnh đại nhân, huống hồ là hiểu được sở thích của Huyện lệnh đại nhân.
Còn nàng ta, ban đầu lại cùng Từ Linh Phủ ở trong trạng thái không mặn không nhạt, mà Từ Linh Phủ cũng không phải người hay nói chuyện, càng không thể từ chỗ nàng ta mà dò la tin tức gì về Khuất Nguyên Đình.
Đang lúc mọi việc rơi vào bế tắc, người nhà của Huyện lệnh đại nhân chuyển đến.
A Vân âm thầm quan sát. Lão bộc Triệu Bá thì giỏi giang lão luyện, Công Dã Trì lại là một hán tử ít nói thô lỗ, chỉ có thiếu niên Trình Duệ là hoạt bát, dễ gần, đối với các nha hoàn như các nàng cũng chẳng hề khách khí.
A Vân cố tình sắp đặt vài lần để gặp gỡ trò chuyện, dần dà trở nên thân thiết với Trình Duệ. Trình Duệ tính tình cởi mở, nói chuyện cũng không mấy giữ kẽ, vô tình giúp nàng nghe ngóng được một vài chuyện liên quan đến Huyện lệnh đại nhân.
Ví như, Huyện lệnh đại nhân đến từ phủ Khúc Châu; ví như, ở Khúc Châu có món ăn gì ngon; lại như, vào ngày nghỉ, Huyện lệnh đại nhân thường có kế hoạch gì…
Chỉ cần nàng ta khéo léo đặt câu hỏi, trước tiên hỏi về sở thích của Trình Duệ, sau đó thuận miệng hỏi đến Huyện lệnh đại nhân, tám phần là Trình Duệ sẽ không giấu giếm điều gì.
A Vân tâm tư nhanh nhạy, khi có chút tiến triển từ phía Trình Duệ, nàng ta liền bắt đầu tìm cách hòa hoãn quan hệ với Từ Linh Phủ.
Nàng ta quan sát thấy Từ Linh Phủ không phải kiểu người hẹp hòi, thích chấp nhặt người khác, thế là bắt đầu chủ động tỏ ra chu đáo với nàng ấy, đến mức Anh Nữ cũng phải kinh ngạc.
A Vân thấy dáng vẻ ngây ngốc của Anh Nữ, trong lòng thầm buồn cười, “Làm sao nàng ta hiểu được những tính toán tỉ mỉ trong lòng ta?”
Chờ đến ngày nàng ta đại công cáo thành, chắc chắn sẽ khiến bọn họ giật mình kinh ngạc!
Thế nên, khi từ Trình Duệ biết được Huyện lệnh đại nhân sẽ ra ngoài vào ngày nghỉ, A Vân liền dò hỏi Anh Nữ về lịch trình của Từ Linh Phủ vào ngày nghỉ.
Dựa vào vài lần nàng bắt gặp ánh mắt Khuất Nguyên Đình nhìn Từ Linh Phủ, A Vân thừa hiểu rằng người nam nhân này đã động lòng với Từ Linh Phủ rồi.
Đừng nghĩ nàng ta còn trẻ, lại quanh quẩn trong nội nha mà không hiểu chuyện tình nam nữ.
Trong nội nha này, những tạp dịch, nam bộc đem lòng yêu mến nàng ta đâu chỉ có một hai người.
Ánh mắt một người nam nhân khi thích một nữ nhân là thế nào, A Vân hiểu rõ hơn ai hết.