Hắn ôm giữ tâm tư như thế, thận trọng từng chút, cân nhắc đủ đường. Thế nhưng câu trả lời của Từ Linh Phủ lại khiến hắn bỗng dưng cảm thấy tủi thân chẳng rõ từ đâu mà tới.
Hắn phải điều chỉnh hơi thở mấy lần, rồi mới có thể cất giọng bình tĩnh nói:
“Ta không nghĩ rằng nàng là nữ tử thì sẽ yếu mềm rụt rè. Ngày ấy, nàng đứng ngoài nha môn vì ta mà lên tiếng, ta… ta đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng ta hy vọng sau này, nàng đừng vì ta mà mạo hiểm.”
Bởi vì trong lòng ta, nàng quý giá hơn ta rất nhiều.
Khuất Nguyên Đình nuốt xuống câu cuối cùng chẳng thể nói ra.
Dù là người quả cảm như hắn, cũng không khỏi nghẹn ngào thêm lần nữa.
Từ Linh Phủ nghe câu trả lời của Khuất Nguyên Đình, chẳng hiểu sao trong lòng lại nổi lên cơn sóng động.
Hẳn là vì cảnh sắc nơi đây quá đẹp, Khuất Nguyên Đình lại là một công tử tuấn tú phong độ xuất chúng…
Giọng nói của hắn lại trầm ấm, khi nhỏ nhẹ nói chuyện, thật dễ khiến người ta không cẩn thận mà rơi vào cảnh mộng mơ đẹp đẽ.
Tỉnh lại!
Từ Linh Phủ vô thức lắc đầu hai cái.
“Làm sao vậy?” Khuất Nguyên Đình lo lắng hỏi.
“À… không, vừa rồi có con sâu nhỏ bay ngang qua.” Từ Linh Phủ vội che giấu, “Nguyên Đình huynh yên tâm, sau này ta sẽ hành sự cẩn thận hơn.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Thực ra hôm nay ta cũng muốn nói với Nguyên Đình huynh một chuyện có liên quan đến điều này.”
Nàng xoay người, nghiêm túc nhìn Khuất Nguyên Đình:
“Trong hơn một tháng ở bên cạnh Nguyên Đình huynh, ta đã học được rất nhiều điều. Gặp được huynh chính là may mắn của ta trong thế giới này.”
Tai của Khuất Nguyên Đình lập tức đỏ bừng.
Nàng nói rằng hắn chính là may mắn của nàng…
Hắn còn chưa kịp nghĩ xa hơn, đã nghe Từ Linh Phủ tiếp tục nói:
“Hiện tại bên cạnh Nguyên Đình huynh đã có ngày càng nhiều người đáng tin cậy. Mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ, xem bản thân có ưu thế gì, và nên làm gì tiếp theo.”
Ánh mắt của Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình giao nhau. Đôi mắt nàng sáng rõ, hắn chỉ cần nghĩ thoáng qua đã hiểu được suy tính của nàng.
Trước đây, nàng chẳng ngại ánh mắt người đời, đi theo hắn khắp nơi, một người làm bằng mấy người.
Nhưng bây giờ, hắn đã có Lý Nghiệp, Trương Khâu, Hà Tân, Mạnh Vũ bên ngoài; lại có Triệu bá, Trình Duệ, Công Dã Trì trong nhà để dùng, hẳn là sẽ điều chỉnh việc phân công của từng người.
Lúc trước, nàng bị bức bách bởi Từ Bách Hưng mà phải nương tựa vào hắn. Nay Từ Bách Hưng đã bị loại trừ, nàng đang muốn rời khỏi hắn sao?
Khuất Nguyên Đình bất giác căng thẳng:
“Nàng…”
Đừng đi, đừng rời xa… Hắn âm thầm cầu khẩn trong lòng.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc nhất quán của mình, đó là tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Nàng là một cô nương, nàng có suy nghĩ riêng của mình. Nếu nàng thực sự muốn rời đi, lẽ nào hắn có thể ích kỷ mà yêu cầu nàng ở lại?
“Nàng nghĩ sao?”
Vài chữ đơn giản ấy, hắn đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được.
Từ Linh Phủ có thể thấy Khuất Nguyên Đình vừa rồi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nàng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Vì thế, nàng nói ra suy nghĩ của mình:
“Ta nghĩ, về việc hộ vệ thân cận, ta không sánh được với Trình Duệ; chuyện hình ngục, ta cũng không có kinh nghiệm…”
Điều quan trọng nhất là, nàng không muốn phải chứng kiến hiện trường hung án thêm lần nào nữa…
“Lần trước cứu tế phát lương, lần này đối mặt quân Hồi Hột, từ quan phủ đến bá tánh đều đang đối diện với tình trạng thiếu thốn tiền lương. Ta nghĩ, nếu quan phủ và dân chúng cùng được sung túc, thì nhiều mâu thuẫn sẽ tự nhiên tan biến.”
“Cho nên, ta muốn sau này có thể học hỏi thêm từ Nguyên Đình huynh về cách làm giàu cho dân, ổn định lòng người.”
Là người xuyên tới, Từ Linh Phủ rất hiểu tầm quan trọng của nền tảng kinh tế. Vì vậy, những chuyện khác có thể để sau, trước tiên phải bắt tay vào xây dựng kinh tế!
Khuất Nguyên Đình nghe vậy liền vui mừng khôn xiết: Nàng không đi!
Thật là tốt quá.
Ngay sau đó, hắn không khỏi kinh ngạc trước sự thông tuệ của Linh Phủ.
Nguy cơ lớn nhất của huyện Sở Ấp, thực ra cũng là khủng hoảng chung mà triều Đại Tuyên phải đối mặt sau cuộc nổi loạn Bác Thôi, chính là dân số giảm sút, đất đai hoang hóa, sinh kế của dân chúng suy tàn.
Tóm gọn lại trong một chữ: Nghèo!
Bọn Tưởng huyện thừa và Phan Ngũ lang nói trắng ra chính là lũ sói hùm, kền kền lượn lờ trên đầu dân đói khát.
Sói hùm, kền kền phải đuổi đi, nhưng căn bản hơn là phải giải quyết được cái đói, cái nghèo của dân chúng.
Đây cũng chính là việc đầu tiên mà Khuất Nguyên Đình định làm khi đã rảnh tay.
Một lần nữa, hai người lại tình cờ nghĩ cùng một hướng.
Khuất Nguyên Đình nhìn Linh Phủ, nụ cười chân thành lại thư thái: “Là điều ta mong muốn, không dám cầu gì hơn.”
Bên kia hành lang nước, A Vân trong tay vân vê một đoạn nhánh liễu non, vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ nhìn đôi nam nữ trước mặt nói nói cười cười.
Khuất huyện lệnh thật là người tuấn tú! Khi nào hắn mới có thể nhìn nàng ta bằng ánh mắt như thế? Khi nào nàng ta mới có thể cùng hắn đứng chung một chỗ, vừa nói vừa cười vui vẻ đây?
Ý nghĩ này không phải lần đầu xuất hiện, thậm chí cũng không phải sau khi Khuất huyện lệnh đến nàng ta mới nghĩ như thế.
Đúng, nàng ta là một quan tỳ, nhưng chẳng lẽ làm quan tỳ thì phải cả đời giam mình trong góc nhỏ của nội nha, mãi mãi bị người khác sai khiến?
Nàng ta không quên xuất thân của mình. Phụ thân của nàng ta cũng từng là một viên quan chính trực của triều Đại Tuyên!
Nàng ta vốn là thiên kim của một gia đình quan lại. Tuy phụ thân bị kết tội, gia sản bị tịch biên, con cái bị đưa vào nha môn làm quan tỳ, nhưng nàng vẫn nhớ trước mười tuổi mình từng có cuộc sống gấm vóc lụa là, kẻ hầu người hạ.
Luận về xuất thân, nàng ta còn cao hơn Từ Linh Phủ gấp bội. Luận dung mạo, nàng ta tự nhận mình cũng như hoa như ngọc. Cớ gì nàng ta lại không thể được Khuất huyện lệnh ưu ái như Từ Linh Phủ?
Không, nàng ta có thể! Nàng ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Trong lòng, A Vân tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, không hay biết đoạn lá liễu vò nát trong tay đã làm vấy bẩn tà áo nàng ta…
Thông báo của huyện nha về việc xử lý tranh chấp ruộng đất đã được dán suốt ba ngày, nhưng số người tìm đến cửa xin giải quyết lại cực kỳ ít ỏi.
Điều này khiến Khuất Nguyên Đình và Linh Phủ có phần bất ngờ. Rõ ràng danh sách từ Hộ Phòng cho thấy ruộng đất có vấn đề liên quan đến không ít hộ dân, vì cớ gì họ không đến tìm huyện lệnh để cầu xin công đạo?
Khuất Nguyên Đình hơi trầm ngâm, liền hiểu ra vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.
Hắn đã tới đây hơn một tháng, tuy rằng có mở kho lương và chỉnh đốn lại quan lại, nhưng Tưởng huyện thừa và gia đình Phan Ngũ lang đã chiếm cứ ở Sở Ấp nhiều năm. Dân chúng bị bọn chúng áp bức đã lâu, sợ hãi mà khuất phục.
Trong mắt dân chúng hiện tại, Tưởng huyện thừa và Phan Ngũ lang vẫn không khác gì trước kia. Ai dám đứng lên đòi quyền lợi cho mình đây?
Hắn nhất định phải làm chút gì đó, khiến dân chúng tin rằng hắn mạnh mẽ và đáng tin hơn bọn Tưởng, Phan.
Bắt đầu từ đâu đây? Khuất Nguyên Đình nhìn chiếc nghiên mực trên bàn, rơi vào trầm tư.
---
Vào đầu giờ Dậu, tiếng trống “thùng, thùng, thùng” từ lầu trống truyền tới, báo hiệu sắp đến giờ các phường đóng cửa.
Chỉ một khắc nữa, tiếng trống sẽ vang lên lần hai, chính thức tuyên bố việc đóng cổng phường.
Người đi lại trên đường phố vội vã bước nhanh về cổng phường của nhà mình.
Ở góc tây nam thành, Phường Thủy Dương, nơi luôn là chỗ nghèo túng nhất, giờ đây trên phố lại xuất hiện không ít người mặc không giống hạng “hạ cửu lưu” (tần lớp thấp).
Những người này không hẹn mà cùng bước vào một cửa hàng đậu phụ.
Bọn Hà Tân, Mạnh Vũ, Trình Duệ, Công Dã Trì, hóa trang thành phu khuân vác, chia thành từng cặp, cùng theo chân Khuất Nguyên Đình và Linh Phủ, cải trang lén lút tiến vào cửa hàng.
Qua các chum đậu, thùng bã đậu, vòng qua cái bếp lò thấp lè tè, liền xuất hiện một lối vào dưới lòng đất mờ tối.
Kỳ lạ là, tất cả những người đi vào đều quen thuộc cúi người chui xuống...