Bên ngoài cửa huyện nha, Từ Linh Phủ đuổi kịp Thượng Nhị Kim và Lỗ Chu vừa rời đi.
“Thượng Nhị Kim, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Thượng Nhị Kim đờ đẫn nhìn nàng.
“Ngươi phải nhớ, cái c.h.ế.t của Lỗ Tú Nhi là do những kẻ ác gây ra, không phải lỗi của ngươi.”
“Ngươi và Lỗ Tú Nhi tâm đầu ý hợp, đó là một chuyện tốt đẹp, cả ngươi và nàng đều không hề sai.”
Toàn thân Thượng Nhị Kim run lên, hốc mắt lập tức nhòe đi.
Từ Linh Phủ tiếp tục: “Trong ký ức của ta, Thượng Tiểu Nhị ở Phong Lạc Lâu là một chàng trai yêu đời, luôn tươi cười, biết giới thiệu những món ăn ngon nhất cho khách, mang lại niềm vui cho mọi người khi dùng bữa…”
“Ngươi có thể buồn đau thỏa thích, nhưng ngươi phải nhớ, người Tú Nhi yêu chính là ngươi - người nhìn về tương lai với nụ cười trên môi.”
---
Hưng Lộc Phường, Sở Vân Quán.
Trong gian phòng rộng mở, không còn tiếng đàn sáo và ca múa, chỉ có Phan Ngũ lang ngồi cạnh Tưởng huyện thừa.
Hơn hai mươi ngày trước, nơi này vẫn còn tràn ngập tiếng ca múa rộn ràng, với sự góp mặt của Tào Phụng Lâm, Phí huyện úy, Cao huyện úy, Từ Bá Hưng cùng những nhân vật quyền thế trong huyện Sở Ấp để đón tiếp Khuất Nguyên Đình.
Hơn hai mươi ngày sau, Tào Phụng Lâm bị thương trở về Tống Châu, nghe nói đến nay vẫn còn nằm trên giường.
Phí huyện úy cũng đã đi Tống Châu, xem tình hình hiện tại, khả năng thoát tội và trở về nguyên vẹn là rất thấp.
Từ Bá Hưng, đã bị đày đi lao dịch nơi nghìn dặm xa xôi.
Trong số những kẻ đại diện cho thế lực cũ, giờ chỉ còn lại hai người có địa vị cao nhất là Tưởng huyện thừa và Phan Ngũ lang, cả hai lúc này đều cảm thấy một nỗi thê lương sâu sắc.
Tưởng huyện thừa đặt chén rượu xuống: “Hai người đó đã bị giam trong ngục. Nếu là trước đây, muốn lôi họ ra ngoài, chúng ta có vô số cách. Nhưng bây giờ…”
Hắn liếc nhìn Phan Ngũ lang: “Phùng Câu Vạn đã bị hắn cách chức, điển ngục mới là người do châu điều đến, chúng ta không quen biết, rủi ro khi lén đổi người là quá lớn.”
Phan Ngũ lang cau mày: “Chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó, nếu không, người dưới sẽ nản lòng, cho rằng chúng ta không còn quyền thế nữa. Lúc đó, ai còn chịu vì chúng ta mà bán mạng?”
Lời của Phan Ngũ lang không phải không có lý.
Trước đây ở huyện Sở Ấp, bọn họ muốn làm gì thì làm nấy.
Dân chúng chịu oan ức, lên huyện cáo trạng, đã có Tưởng huyện thừa chặn lại. Lên châu cáo, đã có Tào quản gia ngăn cản.
Tám năm loạn lạc, cả Đại Tuyên triều chìm trong hỗn độn, rất nhiều chuyện không có ai quản.
Dân chúng mải mê kiếm sống, nếu không phải đến đường cùng, cũng chẳng muốn đi kiện, bởi loạn lạc khắp nơi, c.h.ế.t dọc đường là điều quá dễ xảy ra.
Những vụ mà Tưởng huyện thừa không thể che đậy được, bọn chúng sẽ đưa ra một tội danh nào đó, tống vào ngục.
Nhưng nhà lao cũng là thiên hạ của bọn chúng, và còn là nơi kiếm tiền lý tưởng.
Người của mình vào tù, đó là “vì nghĩa mà hy sinh”, hiển nhiên sẽ được ăn ngon uống tốt, tiếp đãi tử tế. Những kẻ tay chân đắc lực, hung hãn, sau khi vào ngục, bọn chúng không chỉ một lần sắp xếp cả nữ nhân vào để mua chuộc lòng người, khẳng định thực lực.
Nhìn thấy vậy, đám thuộc hạ càng thêm phấn khích, sẵn sàng bán mạng vì bọn chúng.
Nếu bị phạt trượng hình hay roi hình, lại càng không phải chuyện to tát. Chỉ một câu của kẻ nắm quyền, nặng nhẹ ra sao, đánh thế nào, đều có thể thay đổi.
Hai mươi trượng đủ lấy mạng người, nhưng một trăm trượng cũng có thể chẳng sao cả.
Ngay cả khi bị tuyên án tử, vẫn có rất nhiều cách để xoay chuyển.
Phạm nhân vào ngục, làm sao tránh được bệnh tật? Làm sao tránh được những cái c.h.ế.t bất ngờ?
Chỉ cần sắp xếp một vụ c.h.ế.t oan giả, đổi lấy một t.h.i t.h.ể thế thân, kẻ chính phạm có thể trốn đi vài năm để tránh bão, sau đó quay về với diện mạo khác, tiếp tục phục vụ bọn chúng.
Phan Ngũ lang nắm tiền, Tưởng huyện thừa nắm quyền, hai người phối hợp với nhau thật kín kẽ không chút sơ hở.
Nhưng vì sao bây giờ mọi chuyện lại đổi khác thế này?
Tưởng huyện thừa nén xuống những suy nghĩ trong lòng, nói với Phan Ngũ lang:
“Ta sẽ cố gắng chiếu cố, ngươi cũng đừng vì bọn thuộc hạ mà làm loạn kỷ cương.”
“Chuyện này xét cho cùng, căn nguyên nằm ở chỗ Khuất Nguyên Đình. Chỉ cần hắn còn ở huyện Sở Ấp một ngày, chúng ta sẽ không thể như trước kia. Ngươi cũng thấy đấy, người này căn bản không thể trở thành một phần của chúng ta.”
Hắn nhìn Phan Ngũ lang, ánh mắt lóe lên:
“Đã vậy, không thể để hắn ở lại làm vướng chân chúng ta nữa.”
Phan Ngũ lang hơi cau mày:
“Lại muốn ra tay nữa sao?”
“Tại sao, ngươi không muốn?”
“Không phải ta không muốn, mà là ta nghĩ cho ngươi. Hai vị huyện lệnh trước, một người chết, một người phạm tội, không ai tại huyện Sở Ấp có thể ở lâu dài. Ta lo ngươi động đến Khuất Nguyên Đình, phía trên liệu có nghi ngờ hay không.”
“Huống chi ngươi từng nói, trên đường hắn đến đây đã gặp phục kích, nhiều thích khách như thế mà không g.i.ế.t nổi hắn, có thể thấy người này bản lĩnh cao cường. Nếu muốn g.i.ế.t hắn…”
Tưởng huyện thừa nhìn chằm chằm vào chén rượu, giọng trầm lắng:
“Muốn g.i.ế.t hắn có rất nhiều cách. Không cần đấu cứng, vẫn có thể chọn cách khác.”
“Lý do ta chưa động thủ lúc này là vì đang chờ một cơ hội. Một cơ hội mà chúng ta không cần ra tay, vẫn có thể đạt được kết quả như mong muốn.”
“Quân Hồi Hột sắp đến rồi...”
---
Ngày nghỉ hưu mộc, Từ Linh Phủ trở về nhà ở khu Đôn Nghĩa Phường.
Nhìn thấy con gái trong bộ y phục mùa hè mới tinh, Cù thị không khỏi hỏi:
“Đây là y phục mới từ đâu? Làm thật đẹp.”
“Do nha môn phát cho ạ.”
Từ Linh Phủ kéo Cù thị lại, hỏi:
“Lư công tử thế nào rồi ạ?”
Nàng không nhắc đến cách gọi đầy mỉa mai “Lư Tam công tử” trước mặt Cù thị, chỉ nói rằng hắn họ Lư.
Cù thị liếc nhìn nàng một cái:
“Còn nói nữa, chẳng biết con dẫn về là hạng người thế nào.”
Bà đưa nàng đến Tây sương phòng, mở cửa cho nàng xem qua.
Bên trong phòng sạch sẽ gọn gàng, nhưng Lư công tử vẫn mặc bộ y phục cũ từ trước, giữ nguyên kiểu tóc như ngày đầu tiên.
Từ Linh Phủ nhìn Cù thị, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cù thị khẽ đóng cửa, kéo Từ Linh Phủ đi vài bước, rồi mới nói:
“Đã mời đại phu xem qua rồi. Trên người toàn là vết thương do quyền cước và roi vọt gây ra, thật thảm... May mà không nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ ổn thôi.”
“Nhưng tính tình người này rất kỳ lạ. Chúng ta cứu hắn, hắn ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Bảo thay đồ sạch sẽ, dùng nước gột rửa, hắn đều không màng. Thậm chí cũng chẳng nói câu nào, chẳng lẽ là một kẻ câm?”
Câm sao? Nàng chưa từng nghe Long Cảnh Lâu nói vậy, vậy hẳn không phải.
Từ Linh Phủ suy nghĩ một lát, rồi nói với Cù thị:
“Mẫu thân vất vả rồi. Người này tám phần là bị kích thích điều gì, nhất thời lòng dạ rối bời cũng là lẽ thường. Để con vào nói chuyện với hắn.”
Từ Linh Phủ vừa định bước vào Tây sương phòng, Cù thị giữ tay nàng lại, ánh mắt thoáng chút do dự.
Từ Linh Phủ khẽ mỉm cười:
“Mẫu thân yên tâm, trên đường con đều trông coi hắn, không có gì đâu.”
Nói rồi, nàng vỗ nhẹ tay Cù thị, mở cửa bước vào.
Người trên giường nằm co ro, đưa lưng về phía nàng.
“Lư công tử.” Từ Linh Phủ lên tiếng:
“Ta là Từ Linh Phủ, chính ta đã đưa ngươi từ Tống Châu đến đây.”
“Ngươi nghe được lời ta nói, đúng không?”
Người trên giường không hề nhúc nhích.
Từ Linh Phủ chờ một lát, thấy hắn không phản ứng, bèn tự mình ngồi xuống ghế nguyệt nha bên cạnh.
“Ngươi không nói, vậy để ta kể chuyện của ta cho ngươi nghe.” Giọng nàng bình tĩnh, trầm ấm:
“Khi ta còn rất nhỏ, phụ mẫu đã không ở bên cạnh.”
“Dẫu là một nữ nhi, ta cũng từng chịu không ít sự ức h.i.ế.p và đòn roi. Ta biết ác ý của con người là gì, và cũng đã trải qua quãng thời gian rất dài, rất khó khăn mới có thể trưởng thành.”
“Ta cũng từng hận những kẻ ức hiếp, đánh đập mình. Nhưng nếu thế gian này toàn là những người như vậy, ta đã không thể sống đến bây giờ. Ngươi nói có đúng không?”
“Đời người rất khổ, nhưng cũng không phải chỉ toàn khổ. Ta nghe nói ngươi có một vị mẫu thân...”
Từ Linh Phủ ngừng lại một lát, liếc mắt nhìn về phía phòng chính, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ta... ta cũng có một vị mẫu thân. Mẫu thân luôn yêu thương con cái mình. Dẫu người còn hay không còn trên thế gian này, trái tim người cũng luôn dành một nửa cho hài nhi của mình.”