Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 42: Huyết thư.




Nghĩ như vậy, nàng liền bỏ qua những biểu hiện không thân thiện của A Vân, thay vào đó là một sự cảm thông sâu sắc.

Sau khi Anh Nữ thu dọn đồ đạc rời đi, Từ Linh Phủ ngồi cả đêm đọc văn thư.

Nhưng dù đọc nhiều đến mấy, chỉ nhìn vào bề ngoài cũng không thể phát hiện ra vấn đề gì.

Sáng hôm sau, trên đường đến nha môn cùng Khuất Nguyên Đình, Từ Linh Phủ hỏi hắn về một số vấn đề liên quan đến thuế khóa và dân số. Khuất Nguyên Đình nói rõ những điểm trọng yếu, thấy nàng vẫn chưa thỏa mãn, liền cười nói:

“Ở phòng giá các có lưu trữ các mệnh lệnh qua các triều đại, tình hình cụ thể của huyện ta, hộ phòng chắc chắn có hồ sơ lưu trữ liên quan, ngươi cứ tìm xem. Nếu có điều gì không rõ thì cứ nói với ta.”

Từ Linh Phủ nhận lệnh, liền chui vào hộ phòng suốt nửa ngày, tập trung tìm kiếm những tài liệu liên quan đến vài chuyện mà Điền bà tử từng đề cập. Càng xem, trong lòng nàng càng sinh nghi.

Chẳng hạn như chuyện hai người con của Thái nương tử tử vong khi đi lao dịch thật kỳ lạ.

Thuế khóa của Đại Tuyên triều được cấu thành bởi ba phần: “tô,” “dung,” và “điệu.” Trong đó, “tô” có thể hiểu đơn giản là thuế ruộng, còn “dung” là lao dịch không công mà mỗi nam đinh trưởng thành phải thực hiện cho triều đình, gọi là “thượng phiên.” Lao dịch này có nặng có nhẹ, có loại không quá khổ, cũng có loại vô cùng cực nhọc.

Theo chế độ lao dịch của triều đình, bất kỳ công việc nào đều ưu tiên chọn những gia đình giàu có và đông đinh trước, sau đó mới đến nhà nghèo và ít đinh. Nói đơn giản là triều đình sẽ cố gắng chọn gia đình khá giả và đông nhân khẩu để cử người đi lao dịch.

Thế nhưng, Từ Linh Phủ tra thấy gia đình Thái nương tử thuộc loại trung đẳng trong nhóm hộ hạ đẳng, chỉ có hai người con trai, không thể xem là đông đinh. Vậy mà cả hai lại bị cử đi làm việc khổ sai tu sửa đê điều, điều này rõ ràng vi phạm nguyên tắc phân bổ lao dịch.

Rốt cuộc là ai đã thực hiện sự sắp xếp bất hợp lý này?

Buổi trưa, nhân dịp mang tiền đến cho Điền bà tử, Từ Linh Phủ hỏi thăm vị trí và một vài thông tin về nhà Thái nương tử, rồi chủ động đề nghị Khuất Nguyên Đình kiểm tra lại danh sách.

Vốn dĩ Khuất Nguyên Đình đã định làm chuyện này, giờ thấy Từ Linh Phủ và hắn suy nghĩ giống nhau, liền đồng ý ngay.

Hắn định phái hai sai dịch đi cùng nàng, nhưng Từ Linh Phủ cho rằng một mình đi sẽ linh hoạt hơn, lại ít gây chú ý.

Ngôi nhà thứ năm trên con đường thứ ba của phường Đôn Nghĩa chính là nhà của Thái nương tử mà Điền bà tử đã nói.

Từ Linh Phủ đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, gõ cửa một hồi lâu nhưng không ai ra mở. Đang định xoay người rời đi, bỗng nghe thấy bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc thét.

Từ Linh Phủ lập tức cảm thấy không ổn, liền dùng sức đập cửa mạnh hơn, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Nàng lùi lại một chút, rồi lao nhanh về phía trước, dùng vai đ.â.m mạnh vào cánh cửa. “Rầm!” Một tiếng lớn vang lên, cửa không mở, nhưng vai nàng thì suýt gãy.

Từ Linh Phủ nghiến răng xoa xoa vai, cảm thán công việc không thể gượng ép, nếu không đ.â.m được cửa, vậy thì trèo tường thôi.

Vì vậy, tuyệt kỹ “Bát Bộ Cảm Thiền” của nàng lại được phát huy, nhẹ nhàng nhảy qua tường vào trong sân. Lần theo tiếng khóc, nàng bước vào trong nhà, chỉ thấy một đứa trẻ đang ngồi trong chiếc chum nước trống, tay đưa ra ngoài khóc không ngừng.

Từ Linh Phủ nhíu mày. Lẽ nào trong nhà chỉ có mỗi đứa trẻ này thôi sao?

Nàng vội đi tìm người lớn trong nhà, nhưng những gì lọt vào mắt chỉ là một cảnh tượng hỗn độn, giống như đã bị người ta lục tung và đập phá không thương tiếc.

Từ Linh Phủ thầm nghĩ không hay, đến khi bước vào bếp, nàng giật mình khi nhìn thấy một một nữ nhân treo mình trên xà nhà!

Nàng lập tức hoảng loạn, vội vàng gỡ nữ nhân xuống, đưa tay chạm vào ngực, phát hiện vẫn còn hơi thở. Từ Linh Phủ liền nhanh chóng tiến hành hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ngực. Hồi lâu sau, khi mồ hôi đã lấm tấm trên trán, nữ nhân cuối cùng khẽ rên một tiếng, rồi ho sặc sụa.

Từ Linh Phủ lau mồ hôi trên mặt, thở dài nói:



“Vị nương tử này, vì sao lại nghĩ quẩn mà định tuyệt đường sống?”

Nữ nhân nhìn chằm chằm Từ Linh Phủ hồi lâu, hai mắt hơi trừng lên, rồi bất ngờ bật khóc nức nở:

“Ngươi vì sao lại cứu ta? Sao không để ta yên ổn mà c.h.ế.t đi?”

Từ Linh Phủ có chút tức giận, nàng bước đến bên chum nước, bế đứa trẻ đang khóc không ngừng đến trước mặt nữ nhân:

“Có thể thẩm đã trải qua chuyện gì kinh khủng, nhưng dù khó khăn đến đâu, cũng không thể bỏ lại một hài tử vô tội như thế này!”

Nữ nhân vốn luôn cứng đờ, nhưng khi nghe tiếng khóc của đứa trẻ, lòng không kìm được mà vỡ òa, liền ôm lấy đứa trẻ vào lòng, nước mắt tuôn rơi không ngớt.

Đứa nhỏ vừa khóc vừa lấy bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên gương mặt nữ nhân, líu lưỡi nói:

“Tổ mẫu đừng khóc, Tổ mẫu đừng khóc…”

Từ Linh Phủ đứng bên nhìn mà sống mũi cay cay, nàng quỳ xuống, dịu giọng hỏi:

“Dám hỏi, thẩm đây có phải là Thái nương tử?”

Nữ nhân khóc lóc gật đầu.

Từ Linh Phủ tiếp lời:

“Đứa nhỏ trong lòng thẩm, chắc hẳn là cốt nhục mà trưởng tử Thái A Thật của thẩm để lại?”

Nghe đến tên trưởng tử, nước mắt Thái nương tử lại tuôn trào dữ dội hơn, bà chỉ biết gật đầu thật mạnh.

Từ Linh Phủ nghiêm giọng:

“Nếu vậy, Thái nương tử, sao thẩm nỡ lòng nào bỏ mặc cháu ruột của mình? Thẩm có nghĩ đến, nếu thẩm c.h.ế.t đi, đứa nhỏ này sẽ ra sao không?”

Thái nương tử đôi mắt đỏ au, nhìn chăm chăm vào miệng bếp lò:

“Chính vì đứa trẻ này, ta mới phải chết.”

Từ Linh Phủ nhíu mày không hiểu. Thái nương tử hít sâu một hơi, lấy từ trong n.g.ự.c ra một mảnh vải trắng đầy chữ viết bằng máu:

“Ta muốn dùng cái c.h.ế.t của mình, khiến những kẻ ăn xương thịt, uống m.á.u nhi tử ta không thể sống yên ổn!”

Từ Linh Phủ nhận lấy mảnh vải, cẩn thận đọc từng chữ, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng. Nàng chậm rãi nói:


“Ai nói với thẩm rằng, chỉ một bức huyết thư này có thể khiến nỗi oan của gia đình thẩm được giải?”

Thái nương tử ngẩn ra, hỏi:

“Ngươi có ý gì?”

Từ Linh Phủ thở dài, đỡ Thái nương tử dậy, dìu bà ngồi xuống ghế dài, lại thấy đứa trẻ khóc khan cả cổ, liền rót bát nước cho uống, rồi mới từ tốn nói:

“Thái nương tử, chuyện nhà thẩm ta đều đã nghe qua. Hai nhi tử thẩm đều gặp nạn, rơi xuống nước trong lúc đi lao dịch.”



Thái nương tử ngẩn ngơ nói:

“Bọn người trong nha môn thật nhẫn tâm. Hai đứa con ta c.h.ế.t rồi, ta tìm đến nha môn đòi công lý, chúng lại đuổi ta ra ngoài, còn mắng nhiếc, dọa bắt giam ta vào nhà lao dành cho nữ phạm.”

Bà nhìn chằm chằm Từ Linh Phủ:

“Lẽ nào hai đứa con ta c.h.ế.t như thế, quan phủ cũng không cho ta một lời công bằng sao?”

Từ Linh Phủ đáp:

“Lẽ ra phải có công lý. Chính vì vậy, ta mới đến đây.”

Thái nương tử ngước mắt nhìn Từ Linh Phủ, kinh ngạc hỏi:

“Ngươi?”

Từ Linh Phủ nói:

“Thái nương tử, thẩm có biết rằng triều đình ta có chế độ cửu đẳng hộ không?”

Thái nương tử đáp:

“Biết chứ. Cả nhà ta cộng lại có gần 180 mẫu ruộng, thuộc loại thượng đẳng trong hạng hạ hộ.”

Từ Linh Phủ lại hỏi:

“Thẩm có biết, theo chế độ hộ tịch đó, một hộ gia đình như nhà thẩm tối đa chỉ phải cử một người đi lao dịch?”

Thái nương tử mở miệng định nói, nhưng rồi ngẩn ra:

“Chỉ cử một người? Nhưng phường chính lại bảo cả A Thật và A Căn đều có tên trong sổ, không đi thì sẽ bị đánh…”

Từ Linh Phủ trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp:

“Thẩm nói, sau khi nhi tử qua đời, thẩm đã tìm đến nha môn đòi công lý?”

Thái nương tử gật đầu:

“Phải, nhưng bọn sai dịch nghe ta nói ý định, liền không cho ta vào, còn đe dọa nếu ta tiếp tục quấy rối, sẽ giam ta vào nhà lao.”

Từ Linh Phủ lại hỏi:

“Vậy nên thẩm cầu cứu không được, bèn muốn tìm đến cái chết?”

Thái nương tử lắc đầu:

“Con ta mất rồi, trời đất với ta cũng sụp đổ. Nhưng…” Nàng ôm đứa trẻ đang chơi cọng rơm bên cạnh, áp khuôn mặt bé nhỏ của nó vào mặt mình, “…nhìn tiểu Quả Tử còn bé thế này, ta chỉ muốn cố gắng sống để nuôi nó khôn lớn…”

“Nhưng ai ngờ, tên Chu phường chính lại dẫn bọn sai dịch đến, bảo sẽ thu hồi ruộng đất đứng tên hai đứa con ta. Ta dựa vào chút ruộng đó để sống qua ngày cùng tiểu Quả Tử, sao có thể giao ra được?”